Nếu Như Yêu

Chương 3




Nếu bây giờ có người hỏi,

Lục Bách Đông trước đây trông thế nào

thì chắc tôi cũng chỉ đại loại đáp rằng: Không nhớ nữa.

Một cậu em trai rất ngoan, mặt mày đáng yêu, vô cùng nghe lời, luôn làm cái đuôi của tôi.

Vẫn còn nhớ lần đầu gặp cậu.

Buổi trưa sau khi tan học, tôi chạy về nhà với mong ước có thể nhanh nhanh lấy kem bạc hà trong tủ lạnh ra ăn, ai dè nhà lại có khách đến chơi.

Một người dì đã lâu không gặp, cùng một cậu nhóc nhỏ gầy, đang ngồi trên sofa. Hình như lúc đó dì đang khóc.

Tôi liếc nhìn cậu nhóc kia vài lần. Cậu cũng ngước lên dòm lại. Còn nhớ đó là cậu bé có đôi mắt rất tròn rất đen. Nhưng có lẽ vì quá gầy mà đôi mắt thẳm sắc kia nom có hơi đáng sợ. Giống người ngoài hành tinh.

Mải cho đến khi được cầm hộp kem về phòng, tôi còn nghĩ miết tới sinh vật không thuộc về địa cầu kia.

Sau đó dì ra về, người ngoài hành tinh ở lại.

Mẹ nói cậu là em họ tôi, sau này sẽ sống cùng chúng tôi.

Lúc đó thật tôi rất vui, lôi hết đồ chơi ra cho cậu ta, nhưng có làm sao thì cậu cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới, chỉ nằm đâu lưng lại với tôi. Tôi bực lắm, ném con rô-bốt lên lưng cậu. Khi ấy cậu như bị dọa cho kinh sợ lắm, còn giật nảy lên run rẩy không ngừng. Tôi cứ tưởng cậu sẽ phản ứng lại, nhưng chung quy chỉ co ro nằm cuộn người một xó.

Buổi đêm tôi miên man ngủ không được.

Vì người ngoài hành tinh khóc. Tiếng cậu nghe như sắp tắt thở tới nơi vậy. Tôi nghĩ chắc tại cậu cứ chôn mặt dưới gối. Bỗng dưng lúc đó tôi thấy gớm gớm sao ấy, cứ nghĩ tới chuyện nước mắt nước mũi của cậu ta chảy dính hết lên áo gối thì lại rùng mình.

"Ồn chết được!" Tôi cố tình nói rất lớn.

Một lát sau thì không còn nghe thấy gì nữa.

*

Người ngoài hành tinh cứ thế khóc thút thít suốt những mấy đêm.

Chạy đi hỏi mẹ thì mẹ nói là dì nhỏ muốn nhờ nhà tôi trông nom cậu ta giúp, còn nguyên nhân vì sao thì đợi mai này lớn rồi tôi khắc biết. Tôi không mấy vui khi nghe vậy. Lớn lên là chuyện rất rất lâu sau này.

Sau đó, khi tôi tắm chung với người ngoài hành tinh thì lại hiểu ra câu nói kia của mẹ.

Trên lưng cậu hằn những mảng xanh tím đỏ bầm đủ cả. Xem chừng chắc là đau lắm.

"Ai đánh em vậy?" Tôi hỏi nhưng cậu lại chỉ cúi đầu mím môi, tiếp đó thì tôi bị mẹ bạt vào đầu một cú.

Người ngoài hành tinh không thích nói chuyện. Mặc tôi có lấy bao nhiêu phim hoạt họa, mô hình, rô-bốt ra dụ dỗ thì cậu cũng chỉ ngưng mắt nhìn tôi, sau lại vùi đầu vẽ tranh. Vì tôi thấy buồn nên mới muốn rủ cậu chơi chung. Trước kia khi chưa có cậu, tôi cũng chỉ chơi có một mình, vẫn vui vậy.

Nhưng tình trạng đó chỉ kéo dài tới ngày kia.

Sáng đó, trời còn sớm rạng, bỗng dưng tôi bị người ta lay dậy.

Mới đầu còn tưởng là động đất nữa, nên sợ quá bật dậy tức khắc, nhưng rồi lại chẳng thấy cái gì đổ sụp hết. Người lay gọi tôi là sinh vật ngoài hành tinh.

"Chuyện gì?" Tôi cau mày, không hiểu sao cậu lại trưng cái mặt như là sắp khóc đến nơi ra.

Cậu không đáp, mặt mày thì đỏ bừng bừng lên. Rất nhanh sau đấy tôi liền hiểu ra chuyện gì.

Ra giường bị ướt một mảng, lại còn thoang thoảng mùi khai.

"Hì ——" tôi vui sướng nhìn người vừa gây họa kia.

Cậu nhìn tôi cầu cứu, hàng mi vừa cong vừa dài chớp chớp, rồi nước mắt cứ tự nhiên rớt xuống má. Tôi há mồm ngơ ngác nhìn cậu ta nấc lên.

"Ê..." Tôi gãi gãi đầu, nghĩ chẳng ra được câu an ủi nào, đành nói, “Tuy mẹ anh trông rất hung dữ lúc đánh người, nhưng mà đánh cũng không đau đâu.”

Cậu ta càng khóc lớn hơn, lời nói của tôi chỉ mang tới phản ứng ngược.

Tôi ngơ ra sờ đầu cậu. Cậu nhỏ con quá, lại còn rất gầy. Giống như nếu lỡ tay bẽ gập người cậu lại thì sẽ gãy đôi ngay. Chợt nhiên lại tưởng tưởng đến cảnh cậu bị mẹ rượt đánh thì lông tóc gì cũng dựng đứng cả lên.

"Đừng khóc mà." Tôi nói.

*

Kết quả, người khóc đổi thành tôi.

Sáng ra, tôi đã vô cùng hùng dũng chạy tới thưa với mẹ là tôi đái dầm. Vì có cậu đứng gần đó, nên tôi làm bộ như không sợ hãi gì. Chỉ tiếc là khi mẹ xách cây đến thì hình tượng anh hùng của tôi hoàn toàn đổ sụp.

"MẸ MA ĐẦU! MẸ MA ĐẦU!!" Tôi vừa khóc vừa trốn nên càng khiến cơn giận của mẹ bốc cao, đét thêm cho vài cây nữa.

Đại chiến qua đi, tôi nằm hấp hối trên giường.

Cậu ngồi bên mé nhìn tôi. Tôi không thèm ngó tới cậu. Chợt thấy hối hận kinh khủng. Nếu biết sẽ bị đánh tơi bời như vậy thì chẳng sắm vai anh hùng chi cho rồi. Cậu ngồi một lúc thì lại chạy đi. Tôi mắng cậu một tiếng xong lại thấy cậu ton ton chạy về.

"Cho anh." Cậu nói, có chút sợ hãi mà đặt bức tranh ra trước mặt tôi.

"Không thèm." Tôi húng hắng quay đầu đi, không màng tới quà nịnh nọt đó.

Cậu sợ hãi mở to mắt ra nhìn, như thể chẳng biết làm gì cho phải, chốc sau lại chạy đi. Lần này tôi lấy làm hứng thú mà ngồi dậy chờ. Không lâu sau quả nhiên cậu ta lại chạy về, tay đang nắm cái gì đó.

"Cho anh." Cậu nói. Trong tay là que kẹo mút vị quýt. Vỏ kẹo trong suốt, nhăn nhúm, lại còn chảy nhệ ra.

Tôi chìa tay ra lấy, cau mày săm soi, cuối cùng vẫn tiếp thu cống phẩm.

Xé bỏ vỏ kẹo rồi nhét ngay vào miệng, mùi quýt xộc lên mũi, vị cũng không tệ. Tôi ngồi nhai kẹo rôm rốp, vừa lòng nhe răng ra cười. Cậu cũng nhoẻn miệng cười theo.

Từ đó về sau, sau lưng tôi lại mọc ra một cái đuôi. Dù tôi có đi đâu làm gì thì cậu cũng lẽo đẽo theo cùng.

Trông lại ngày xưa, chúng tôi đã từng như hình với bóng.

*

Người ngoài hành tinh - Lục Bách Đông – em họ tôi.

Có đôi khi không dằn lòng được lại nghĩ, rành rành trước đây đã từng tốt đẹp như vậy, nhưng mà bởi lẽ vì sao lớn lên rồi lại thay đổi?

Nếu không phải tại vụ tai nạn xe lần đó thì chắc là đời này tôi cũng chẳng có cách nào giáp mặt cậu nữa.

Cứ nghĩ vậy thì lại thấy, giờ này phút này, chuyện cậu đang hiện diện sống động trước mắt tôi, đẹp tựa cổ tích vậy.

*

Nắng ngày hè rọi vào cửa, nhấp nháy nhảy múa trên gương mặt cậu. Cậu hơi cúi đầu xem tạp chí, áo sơ-mi không cài hai nút đầu, mái tóc đen rối nhìn gợi cảm đến lạ. Cậu ta đẹp như một khung hình được mài giũa từ trong phim ảnh ra. Cái chói lóa rạng ngời đẹp đẽ đó không thuộc về bất cứ ai.

Ý nghĩ này vừa trỗi lên thì khung hình kia liền động đậy. Cũng giống như là người ta bước từ trong phim ra, cậu dùng một tư thế vô cùng duyên dáng thong thả quay đầu lại, đưa đôi mắt thẳm đen nhìn tôi, rồi mở miệng nói:

"Thu Thu, trời nóng quá, em muốn ăn cà-lem!"

Tựa như lực sát thương của câu nói trên không đủ, cậu ta còn bồi thêm một cú trời giáng bằng cách chu mỏ bĩu môi đầy điệu nghệ ra.

Nhất thời tôi như bị đạp khỏi chín tầng mây. A Địch ngồi cạnh cũng không tránh khỏi tình trạng tương tự. Gã thở dài tiếc rẻ rồi lại vùi đầu vào màn hình vi tính.

"Khi nào hết ca tôi mua cho ăn. Bây giờ thì ngoan ngoãn ngồi đó chơi đi!” Tôi nói cho có lệ.

Từ lúc tôi bắt đầu dắt theo con ghẻ Lục Bách Đông đi làm thì tôi và gã chủ liền phát hiện ra được cách sử dụng mới của cậu ta.

Mới đầu thì khách quen ngày ngày đều đến tiệm. Lần là lại lòi đâu ra kha khá khách lạ. Lúc đó tôi và A Địch còn chưa hiểu là tại vì sao, nhưng sau nhiều lần quan sát thì liền nắm được trọng điểm: tầm nhìn của khách đến tiệm đều dán dính lên người Lục Bách Đông.

Kể từ dạo ấy, thân phận của Lục đại thiếu gia chuyển từ con ghẻ thành con đẻ rồi một bước thăng cấp lên chức gà đẻ trứng vàng cho tiệm. A Địch còn đặc biệt sắm cho cậu ta cái bàn, đặt cạnh cửa sổ nhìn ra phía đường cái với ý đồ biến cậu ta thành ma-nơ-canh di động. Cách này quả nhiên hấp dẫn được rất nhiều quý cô văn phòng dừng chân ghé bước vào đây. Và đồng thời, trang phục trên người Lục thiếu gia cũng trở thành tiêu chuẩn lựa đồ cho bạn trai của các quý cô kể trên.

Tại làm sao mà có người sinh ra đã có diện mạo được yêu thích vậy? – Tôi căm giận húng hắng vài tiếng bõ ghét.

"Cậu có thể kêu em cậu làm người mẫu cho ấy."

"Cho cái gì cơ?" Tôi nhíu mày quay đầu lại nhìn gã chủ, chẳng hiểu là gã lại lảm nhảm gì.

"Thì là cuộc thi thiết kế trang phục bữa trước quảng cáo trong tờ rơi đó." A Địch đáp, rồi mặt mày bặm trợn lên nhìn tôi, "Đừng có nói là bồ quên rồi nha bồ?"

Tôi chớp chớp mắt, tránh đi đường nhìn của gã.

Cái gì mà cuộc thi thiết kế thời trang chứ? Dù đầu óc tôi đã hoạt động ở tần số cao rồi nhưng vẫn chẳng nhớ được chuyện đó là chuyện gì.

"Biết ngay là cậu đã quên mà." A Địch lầm bầm, "Tôi đã lấy tên cửa hàng mà báo danh dự thi cho cậu rồi."

"Sao lại lấy tên cửa hàng?" Tôi cảnh giác, "Đừng nói là cậu mang tôi ra rao bán nhá?"

A Địch xùy xùy hai tiếng, "Bán cậu? Xin lỗi nhé, nếu mà có bán thì cũng phải bán thằng em của cậu. Cậu thì được mấy đồng chứ!”

Tôi lườm gã một cái, tỏ ý rất là không hài lòng về lời nói trên của gã, dầu gì thì Trình Thiên Thu này cũng có dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn chứ bộ.

Chẳng biết có phải vì ngồi một mình buồn quá hay không mà Lục Bách Đông đã lọ mọ đi tới, chen vào ngồi chung cái ghế với tôi.

"Cậu lại đây làm gì chật chết được!" Tôi khó chịu.

"Đông Đông à, chỗ bên này của anh rộng nè~" A Địch xum xoe nói.

Nhưng Lục Bách Đông lại chỉ nhìn gã một cái rồi nằm bò người lên bàn.

"Thấy ghét!" Lần này tới phiên A Địch mất hứng.

Nhìn vậy tôi chợt thấy vui vui nhưng vẫn làm mặt điềm nhiên.

Lục Bách Đông nằm trên bàn không lâu thì lại ngủ. Tôi ngẩn ra nhìn gương mặt non dại khi ngủ giống hệt ngày xưa của cậu, chỉ đúng hai giây, rồi dời tầm mắt.

"Làm gì mà trông cậu ta lúc nào cũng mệt mỏi uể oải vậy? Đừng nói là ở nhà cậu hành hạ không cho con người ta ngủ ngon giấc nha?” A Địch nói với vẻ mặt ám muội vô cùng. Tuy tôi cũng thấy rất nhàm nhưng vẫn đá lông nheo rôm rốp với gã.

"Bồ đoán thử coi bồ?" Tôi ra vẻ như gã háo sắc mà liếm liếm môi.

Mỗi lần tôi xài chiêu này thì A Địch lại rợn hết cả người lên, rồi cúi đầu chịu thua. Lần này dĩ nhiên cũng chẳng ngoại lệ.

"Coi như cậu lợi hại đi." A Địch tặc lưỡi.

Tôi chỉ cười, nhìn gã lần nữa vùi đầu vào máy tính. Bấy giờ tôi mới cho phép mình nghiêng đầu nhìn Lục Bách Đông nhiều thêm một chút. Chỉ nhìn một cái thôi. Tôi tự nói với lòng. Nhưng sau cùng vẫn không dứt mắt ra cho đặng.

Cậu ngủ rất an rất trầm. Đôi mi dài rợp bóng phủ lên đôi mắt thẳm sắc.

Mấy ngày nay, bọn tôi vẫn duy trì thế cân bằng lúc đầu, không ai bước lên cũng chẳng ai thụt lùi.

Cậu vẫn mỗi ngày dậy từ lúc 3 rưỡi sáng, mặc quần áo ngồi ở mép giường chờ tôi dậy đi làm.

Tôi vẫn dửng dưng như cũ, phớt lờ ánh mắt đầy mong chờ từ cậu.

Trưởng thành rồi, lòng cũng không còn mềm yếu như trước.

Một khi đã lớn khôn thì không thể quay về dạo bé được. Nhưng trớ trêu thay vận mệnh lại trả về cho tôi một cậu-lúc-năm-tuổi.

Lúc ngủ mà đôi hàng mi cậu vẫn nhíu lại, nhìn rất không an giấc. Tôi chỉ muốn lấy tay ve vuốt đôi mi dày đó. Nhưng rốt cục, tay vẫn không vươn ra nổi.

*

Mùa hè Đài Bắc. Trời dù đã tối sẫm nhưng vẫn nóng kinh người.

Tôi vừa cau có vừa xổ bung áo sơ-mi ra.

Chỉ vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi nằm gần bến tàu điện mà tôi đã chảy đầy mồ hôi. Ấy vậy mà ai kia vẫn vô cùng thong thả mát mẻ đi cạnh, hại tôi nghi rằng cậu ta đã bỏ rớt tuyến mồ hôi trong bụng mẹ rồi.

"Em muốn chơi cái đó."

Bỗng nhiên tay tôi bị giựt giựt, quay đầu lại thì thấy Lục Bách Đông chỉ tay về chỗ xích đu trong công viên.

"Không được..." tôi quơ quơ túi đựng kem lên trước mắt cậu ta, "nếu vậy thì kem của cậu sẽ chảy hết."

Cậu mím môi nhìn tôi, mắt cứ đảo tới đảo lui giữa cái xích đu và túi kem. Chốc sau chốt lại bằng một câu xanh rờn:

"Em muốn vừa ngồi xích đu vừa ăn kem.” Đúng là vẹn cả đôi đường nhỉ.

Chắc bây giờ trời cũng tối rồi nên công viên cũng không còn bóng nào. Tôi và Lục Bách Đông mỗi người ngồi chênh vênh trên một xích đu, vừa đánh đưa vừa vùi đầu vào hộp kem.

Thói quen ăn kem này là do tôi dạy cậu. Tôi vẫn nhớ. Lúc đầu thì cậu không thích đâu, muốn xới kem từ hộp lớn ra bát rồi mới ăn, nhưng sau bị tôi nói miết mới chịu ăn trực tiếp trong hộp luôn. Như vầy thì mới cảm nhận được cái thú của việc ăn kem chứ.

Đáng tiếc những chuyện như vầy hiện tại cậu quên mất rồi.

Nếu vậy thì bây giờ trong đầu cậu đang tồn tại cái gì?

Là đau buồn hay hạnh phúc? Có tôi không? Nếu có thì tôi là gì?

Tôi rất muốn hỏi, nhưng đến cùng thì cũng chỉ ngưng mắt ra nhìn rồi phán cho một cậu vô cùng trật quẻ, “Cậu ăn uống kiểu gì mà miệng mồm mặt mày dính toàn kem không vậy?”

Cậu ngu ngơ ngóc đầu khỏi hộp kem, mặt tèm nhem sôcôla, mà nhìn tôi. Tôi định mở miệng mắng nhưng rồi lại phì cười đưa tay qua lau mặt giúp.

"Cậu đúng là ngốc thiệt mà!" Tôi nói, rồi lặp lại với giọng như đang cố thuyết phục chính mình, cũng như đang tự vỗ về chính mình, “Cậu thật sự là đồ ngốc!”

Cậu lại tròn mắt ra nhìn. Tôi lãng đi.

"Nè, còn nhớ trước đây ở gần nhà bọn mình cũng có cái công viên giống như này không?”

Cậu day day chiếc thìa nhựa, cúi đầu ngẫm nghĩ sau đó lí nhí bảo là không nhớ.

Dáng vẻ kia nhìn như thể đứa trẻ sợ mình nói sai rồi sẽ bị quở mắng vậy. Trước đây tôi cũng thường vì biểu tình này của cậu mà mềm lòng, nay cũng vậy, liền đưa tay ra xoa đầu trấn an cậu.

"Kể ra thì, lúc cậu học trung học, chúng ta cãi nhau một trận, sau đó một thời gian dài tụi mình không nói chuyện hay ngó ngàng gì tới đối phương nữa...”

"Sao bọn mình lại cãi nhau?"

Cậu hỏi. Nhất thời tôi lại không trả lời được, vì vậy mà hắng giọng nói cho có, "Tóm lại là do cậu chọc tôi giận."

Cậu mếu máo, nhìn tội nghiệp vô cùng, nhưng rất khôn là đã im lặng để khỏi bị đánh.

Tôi vô cùng vừa lòng với hành động này nên lại nói tiếp, "Rồi có một ngày tôi nhận được lời nhắn cậu gửi..."

"Lời nhắn nói giiiì...."

Dưới cái nhìn đầy bặm trợn của tôi cậu ta liền biết điều mà im miệng.

"Nội dung gì không quan trọng, đại ý là cậu hẹn tôi ra công viên gặp mặt."

Tôi lườm cậu một cái, thấy cậu không có ý chen vào nữa thì mới nói tiếp.

"Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu thật dở hơi, ở nhà gặp nhau nói chuyện cũng được, cần gì phải kéo ra công viện? Nhưng sau đó sắp đến giờ hẹn rồi mà vẫn chẳng thấy cậu về nhà, nên tôi đành phải ra công viên coi thử cậu định làm trò khỉ gì. Lúc đến nơi thì thấy cậu ngồi trên ghế đá nhìn tôi mà cười. Tôi hỏi cậu cười cái gì, cậu bảo là cậu cứ lo vì tôi sẽ không chịu đến. Tôi mắng cậu ngốc, nhưng cậu vẫn cười.”

Một làn gió mát thổi tới, có chút lành lạnh, tựa như khí trời đêm hôm nào.

"Tôi cũng cười theo. Bọn mình đều rất vui, nhưng chưa từng cãi nhau vậy. Sau đó cậu bắt tôi phải thề là sau này hai đứa không được như thế nữa, không được im lặng với đối phương, không được bỏ mặc đối phương...."

Lục Bách Đông nhìn tôi đăm đăm, trong tia nhìn có cái gì dịu dàng lắm. Tôi gục đầu xuống.

"Rồi tôi nói ừ, sau đó bọn mình nghoéo tay thề giống tụi con nít vậy."

"Nhưng bây giờ chắc cậu không nhớ rồi."

Cậu không nói gì. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy cậu có vẻ rất khổ sở. Tôi cố nhịn nhưng rồi lại nhịn không được, vươn tay ra xoa đầu cậu.

"Tôi kể cậu nghe chuyện này ý muốn nói là, tôi sẽ không bỏ mặc cậu, bời vì tôi đã hứa với cậu như vậy.”

Bị chính những lời trên dọa cho nổi da gà, tôi húng hắng làm bộ thoải mái nói, “Được rồi, những gì cần nói cũng nói rồi, về nhà thôi.”

Cậu đứng dậy theo tôi về. Bọn tôi tìm thùng rác vứt hai hộp kem rỗng rồi chậm rãi quay về nhà.

Dọc đường, chúng tôi không nói gì với nhau. Nhưng cậu lại từ từ nhích lại gần, khều khều tay tôi rồi luồn tay vào nắm chặt lấy. Tôi giãy ra vài lần nhưng vẫn chẳng hiệu quả gì, đành mặc kệ.

Mãi cho đến lúc về tới cửa cậu ta mới tự dưng nói, "Em thật sự rất thương anh Thu Thu."

Tôi cười gằn, muốn mắng cậu vài câu, nhưng chắc vì khi nãy nói nhiều quá mệt rồi, nên chỉ ừ một tiếng cho xong.

*

Từ ngày đó trở đi, Lục Bách Đông không nửa đêm bật dậy nữa.

Tôi biết chuyện này đại biểu cho điều gì nhưng vẫn cố tìm làm lơ đi.

Ngày như nước chảy lặng lờ trôi xuôi, riết rồi tôi cũng quen với sự có mặt của cậu ta.

Nhưng lại có đôi khi vẫn không thích ứng được dáng vẻ cậu lúc lớn lên. Chỉ cần không nhìn nhiều thì sẽ không phiền nhiều. Tôi tự nhủ với lòng như vậy.

Tôi không giống mấy tên nuôi dưỡng người bị mất trí hay thoái hóa trí năng vẫn thường chiếu trên kênh tài liệu hay phim ảnh mà đi bỏ sức dạy Lục Bách Đông đọc sách viết chữ. Với lại tôi cũng chẳng kiên nhẫn tới mức đó. Bởi vậy tôi luôn nói với cậu ta rằng: Đợi sau này cậu khôi phục trí nhớ thì sẽ tự động đọc được chữ thôi.

Tên kia thì không lười như tôi. Lục đại thiếu gia tài cao chí lớn, khi đã thấy tôi không dạy thì liền xách tập xách vở chạy tới nhờ A Địch dạy cho. Gã chủ cũng rất sẵn lòng vì muốn nhân đó mà rờ rẫm sờ mó cậu Lục một phen. Hai người rất là ăn-rơ với nhau. Ngày nào cũng dính chặt một chỗ đọc sách viết chữ đến là vui vẻ. Tuy tôi cảm thấy có bị bỏ rơi thật nhưng vẫn làm bộ như chẳng thèm vào.

Chuyện bị hắt hủi đó kéo dài tớn tận ngày kia thì dừng. Hôm đó A Địch vô cùng nghiêm túc hỏi tôi, “Khai thiệt đi, cậu và Lục Bách Đông có thật là anh em bạn dì không?”

Tôi ngước đầu ra khỏi mớ hóa đơn, nheo mắt hỏi lại, “Biết để làm gì?"

A Địch nói: "Nếu cậu mà không nói cậu ta làm em cậu thì tôi còn tưởng cậu ta là người kia kìa của cậu.” Nói đoạn gã lại lay lay ngón út của gã, rồi bị tôi ném cho cái nhìn đầy khinh bỉ.

"Cậu ấm đầu à!"

"Tôi nói thiệt đó..." gã đáp, "Có biết là chữ đầu tiên em cậu nhờ tôi dạy viết là tên cậu không? Vầy mà không quái thì còn gì quái nữa đây?”

"Có gì đâu mà lạ chứ?" Tôi lườm gã khiến gã cũng đuối lý không truy hỏi tiếp nhưng vẫn bõ nhỏ một câu: chắc chắn hai đứa có gì mờ ám với nhau.

Tôi vờ như không nghe thấy lời lảm nhảm kia, tiếp tục vùi đầu kiểm kê hàng hóa. 5 phút sau mới giật mình nhận ra, nãy giờ chẳng có gì vô đầu mình hết.

Cũng giống như lần đó.

Khi cùng cậu tập viết quốc tự. Cậu nghiêng đầu sang hỏi tôi, chữ Thiên Thu phải viết thế nào.

Tôi mắng, đồ ngốc, đợi khi nào cậu viết được tên của mình đi thì mới tập viết tên tôi.

Lúc đó cậu không phục, tức giận xách tập chạy đi. Sau đó thì tôi lại tình cờ phát hiện chuyện cậu lén lấy tập vở của tôi rồi mài mò rèn từng nét xiêu vẹo viết tên tôi ra đầy những giấy. Trình Thiên Thu. Trình Thiên Thu. Trình Thiên Thu....

Đó là chữ đầu tiên cậu biết viết.

Tôi chính là như vậy. Cậu tốt với tôi ít, tôi phật ý. Cậu tốt với tôi nhiều hơn một ít, tôi đâm ra sợ hãi.

*

Trong tiệm, A Địch bị lũ chúng tôi lén gọi là Địch Ma Ma. Chuyện gì cũng có căn nguyên của nó.

Buổi sáng trong giờ làm, đương khi tôi canh chừng không để Lục Bách Đông ăn lén bánh mì que của tôi thì A Địch lại đi tới trước mặt nhét tờ giấy vào tay tôi hại tôi nhất thời sơ sảy để tên kia cuỗm mất một que bánh.

"Đây là cái gì?" Tôi quạu quọ nói.

"Tháng sau cậu phải nộp bản thảo thiết kế. Còn một tháng đó liệu mà làm đi." Gã đáp, cũng vô cùng mặt dày mà lấy bánh mì que của tôi lên ăn.

Tôi chẳng hiểu ra sao, nhíu mày nhìn tờ giất trong tay mình. Lục Bách Đông cũng rất có hứng thú xán lại nhìn.

"Cuộc...thi...thiết...kế...thời...thời...trơơờ...."

Cậu ta vô cùng cố gắng uốn lưỡi đọc cho được chữ “trang”. Tôi lơ cậu, quay sang hỏi A Địch, “Cậu đưa tôi cái này làm gì?"

"Tôi đã đăng kí giúp cậu rồi." Gã nói như thể đó là điều đương nhiên.

WTF? Tôi quẳng tờ giấy kia qua một bên, "Tôi không tham gia."

"Sao lại không thi?"

"Sao lại không được không thi?" Tôi hỏi thì gã câm nín.

Một lát sau gã lại lải nhải, "Tóm lại là cậu hãy chuẩn bị đi."

*

Về tới nhà, tôi bực mình ném túi xách lên sofa. Lục Bách Đông ngoảnh lại nhìn tôi. Tôi hậm hực quát, “Nhìn con khỉ!”

Cậu cũng trầm mặc giống A Địch. Như thể tôi là kẻ cố tình gây sự không bằng. Tôi giận ơi là giận nên cũng lười nói, bỏ vào phòng. Trò chơi ham thích thường ngày cũng không chơi nổi.

Sau đó thì tôi ngâm mình trong bồn tắm. Lúc này mới thấy bình tâm lại.

Tôi chuyện bé xé ra to. Tôi biết.

A địch làm thế là quan tâm tôi. Tôi biết.

Nhưng tôi không thích như vậy.

Rõ ràng là gã biết tôi không còn lòng dạ nào với chuyện thiết kế này. Rõ ràng là gã biết tôi chẳng có chút tài cán gì trong chuyện này. Rõ ràng là gã biết mỗi khi nhắc tới chuyện này thì tôi lại lên cơn ngựa chứng thế mà vẫn nói.

Thật mệt quá!

Tôi hít sâu một hơi rồi vùi đầu vào sâu trong lòng nước. Đây là cách giúp tôi giải tỏa căng thẳng.

Mải cho đến khi tôi không thể nín thở được nữa trồi lên thì lại thấy nguyên bản mặt Lục Bách Đông đang chường ra mà nhìn tôi. Làm tôi sợ tới mức bị sặc nước. Dường như cậu ta cũng bị tôi dọa một trận mà vội vỗ lưng giúp.

"Cậu, cậu...." tôi còn chưa hoàn hồn lại, "cậu vào bằng cách nào."

"Cửa không có khóa.” Cậu ta đáp.

Lúc này mới nhớ ra là cửa hư rồi. Ngay ngày thứ ba Lục Bách Đông đến đây, cậu ta đã tự nhốt mình trong toalet, hại tôi sợ quá đá cửa mà vào. Cứ thế, cánh cửa nguyên vẹn lúc đầu đã bị phá hủy.

"Ai cho phép cậu vào hả?" Tôi bực mình quát, nhưng cậu ta lại chẳng sợ, lại còn đứng dậy cởi đồ ra.

"Cậu, cậu…" Tôi trợn mắt lên nhìn cậu thò chân vào trong bồn, vô cùng hồn nhiên mà chia hơn phân nửa giang sơn với tôi.

"Chật quá đi~" Cậu ta khó chịu nhíu mày.

Bởi vì bồn tắm bị một tên cao to chiếm dụng nên ngoài việc nước bị trào ra ngoài, tôi còn bị đè vào trong gốc, ngồi bó gối thu lu một cục.

"Mau cút ra ngoài ngay!" Tôi đuổi thẳng, cố gắng che chắn bộ vị dưới thân lại, hai má thì nóng rát, khắp người cũng chẳng mát là bao.

"Tại sao?" Cậu ta vô tư hỏi còn tôi chỉ biết câm nín mà mặc kệ cậu ta.

Thực ra thì đây cũng không phải lần đầu chúng tôi tắm chung. Khi cậu ta mới tới nhà tôi, cả hai vẫn hay tắm cùng. Nhưng khi ấy ngoài việc thấy cậu ta chướng mắt ra thì tôi chẳng có cảm giác gì khác.

Còn bây giờ, đại khái bởi vì chuyện bản thân mình là gay lại còn đang trần trùi trụi như thế nên chợt thấy có chút ngượng ngùng.

Tôi đảo mắt nhìn trái nhìn phải, sợ rằng một khi ngưng mắt lại thì sẽ dán dính vào Lục Bách Đông. Nhưng tên trời đánh này lại cứ vô tư sáp lại gần, hại tôi sợ tới mức học theo gái nhà lành mà lấy tay che ngực, cơ mà nào ngờ giây sau cậu ta đã ngồi về chỗ cũ, hóa ra là chồm tới để lấy xà phòng.

Trình Thiên Thu, mày là thằng xấu xa!

Tôi vừa mắng mình vừa tự nhủ không được nhìn em trai thân yêu Lục Bách Đông bằng đôi mắt và ý nghĩ không trong sáng. Tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu, đến khi mở mắt ra thì thấy nhẹ nhõm đôi chút.

"Anh có muốn chà xà phòng không?" Chắc tại vì thần sắc bất thường của tôi mà cậu ta liền chìa cục xà phòng sang, lại còn nhìn tôi chằm chằm, khi đã xác nhận tôi không sao thì mới rụt tay về.

Tôi định đứng dậy, nhưng chẳng rõ ma xui quỷ khiến kiểu gì, tiếc rẻ giãy giụa rồi rốt cục là ngồi im luôn.

Lục Bách Đông lại chẳng chút hay biết lòng tôi đang tranh đấu ra sao mà chỉ chuyên tâm chà xà phòng lên người theo cách tôi đã dạy. Bắt đầu từ cổ sau đó xuống vai rồi ngực rồi... Rõ ràng bây giờ cậu ta chẳng tập thể hình vậy mà cơ ngực lẫn cơ bụng lại chẳng mất đi. Cục xà phòng lướt qua hai đầu ngực rồi tới bụng, tiếp đó là vùng dưới bụng đang lấp ló sau mặt nước—

"Thu Thu, mặt của anh hồng quá hà."

“Anh có bị sao không?"

“THU THU!"

"CÁI GÌ?"

“Anh chảy máu mũi kìa!."

"...!"