Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 44




Mùa hè này, thời tiết ở miền Bắc Miến Điện nóng bức, cục diện hỗn loạn. Trong khi đó thành phố Lâm sóng yên biển lặng, ấm áp dễ chịu. Văn phòng làm việc của Cục Cảnh sát bật điều hòa hết công suất, chỗ nào cũng mát lạnh. Gần đây không có vụ án lớn, cả văn phòng yên tĩnh và có trật tự, mọi người đều nhàn rỗi.

Triệu Hàn nhận một tài liệu từ máy fax, sắc mặt anh lộ vẻ vui mừng: “Tốt quá! Có tin từ Miến Điện, mấy ngày này tổ chuyên án của sếp đã phá được mười mấy cứ điểm của băng nhóm ‘anh Lỗ’, bắt giữ hơn bốn mươi người. Bây giờ chỉ còn lại ‘anh Lỗ’, cô ta đã bị phát lệnh truy nã toàn Miến Điện.”

Lão Ngô mỉm cười: “Có thể chuẩn bị tiệc mừng công rồi.” Đám cảnh sát hình sự đều cười vui vẻ. Trong tiếng trò chuyện sôi nổi, ánh mắt Lão Ngô dừng lại ở Diêu Mông ngồi chếch phía đối diện. Cô không tham gia thảo luận cùng mọi người, cũng không ngẩng đầu. Trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của cô xuất hiện ý cười nhàn nhạt.

Hết giờ làm, Đại Hồ nói với Diêu Mông: “Tiểu Diêu, ngày mai có thể giao cho tôi bản báo cáo do cô phụ trách không?”

Diêu Mông đã tắt máy vi tính, cầm túi xách, cô mỉm cười với Đại Hồ: “Tôi sẽ cố gắng.” Nói xong, cô lập tức đi khỏi văn phòng.

Mọi người trong văn phòng nhanh chóng ra về gần hết, Triệu Hàn thẳng tính, nhận xét ngay: “Sao tôi cảm thấy gần đây Diêu Mông làm việc đặc biệt không tập trung tinh thần.”

Đại Hồ đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Trên đường phố bên ngoài Cục Cảnh sát, Diêu Mông đang đi đến bên một chiếc xe Rolls-Royce. Người tài xế xuống xe mở cửa sau cho cô. Cô nở nụ cười vô cùng ngọt ngào với người ngồi bên trong, sau đó uyển chuyển ngồi vào xe ô tô.

“Câu được rùa vàng.” Đại Hồ lẩm bẩm: “Thảo nào cô ấy không để tâm vào công việc.”

Lão Ngô thở dài: “Tôi đã tìm Diêu Mông nói chuyện, nhưng cô bé không muốn mở lòng. Đáng tiếc, chúng ta không giữ nổi đứa trẻ xuất sắc như vậy.”

Triệu Hàn giật mình: “Ý của hai người là, Diêu Mông định từ chức?”

Lão Ngô không trả lời, Đại Hồ phì cười: “Rõ rành rành như vậy mà anh cũng không nhìn ra? Tâm tư của cô ấy không ở đây rồi.”

***

Mặt trời xuống núi, thành phố Maija trong ráng chiều có phần yên bình nghiêm trang hơn trước.

Con đường tập trung nhiều sòng bạc phồn hoa tấp nập của ngày nào, bây giờ phần lớn đóng cửa kín mít, tiêu điều lạnh lẽo. Người dân địa phương trải qua mấy ngày kinh hồn bạt vía trong tiếng súng không ngớt, cuối cùng cũng quay về cuộc sống tĩnh lặng.

Sau khi chỉnh lý hồ sơ tội phạm cuối cùng, Hứa Hủ mới cảm thấy mắt mỏi đến mức nhìn không rõ. Cô đi đến bên cửa sổ, thả lỏng cơ thể nhức mỏi. Vừa cúi đầu, cô liền nhìn thấy Quý Bạch và mấy người cảnh sát hình sự xuống xe đi vào nhà nghỉ.

Hành động lùng bắt tội phạm kết thúc tốt đẹp. Ngày hôm qua, Tôn Phổ cùng bốn người cảnh sát rời đi trước, tiếp tục truy kích ‘anh Lỗ’. Năm người còn lại, gồm cả Quý Bạch và Hứa Hủ ở lại thành phố Maija hoàn tất công việc cuối cùng. Hứa Hủ mỉm cười, chậm rãi đi đến bồn rửa mặt rửa tay, cầm hộp thuốc cứu thương chờ Quý Bạch. Một lúc sau, cô quả nhiên nhận được tin nhắn của Quý Bạch: “Em rảnh thì sang phòng anh.”

Hôm đánh nhau với đám côn đồ để cứu Châu Thành Bác, do bọn chúng có vũ khí nên Quý Bạch không tránh khỏi bị bầm dập, trong đó vết dao chém ở cánh tay hơi sâu. Ở nơi này thời tiết nóng bức rất dễ bị nhiễm trùng, Hứa Hủ và anh đều vô cùng cẩn thận.

Hứa Hủ đi vào phòng Quý Bạch, anh đang để trần đôi vai ngồi trước quạt điện. Chắc anh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô hẳn, đôi mắt đen như có hơi nước, ướt át và ngời sáng.

Hứa Hủ tiến lại gần, cúi xuống hôn lên má anh. Quý Bạch lập tức ngoảnh đầu ngậm môi cô, ngấu nghiến một lúc mới chịu buông ra.

Quý Bạch xem tài liệu một lúc, sau đó nhướng mắt ngắm gương mặt Hứa Hủ.

Mấy ngày qua do quá bận rộn, Quý Bạch chẳng có tâm tư để ý đến cô, ngay cả việc thay băng bôi thuốc cũng vội vội vàng vàng. Một lần, anh cùng Trần Nhã Lâm và các đồng nghiệp bận họp, nhân tiện gọi Hứa Hủ thay băng cho anh. Cô thay xong và đi lúc nào, anh cũng không hay biết. Bây giờ công việc sắp kết thúc, tâm trạng Quý Bạch nhẹ nhõm hẳn, anh mới có thời gian ngắm nhìn cô.

Để tiện xử lý vết thương, Hứa Hủ đứng một chân dưới đất, một chân quỳ trên ghế sofa. Cô lặng lẽ ở bên cạnh Quý Bạch, cúi đầu chăm chú lau rửa vết thương. Hôm nay, Hứa Hủ mặc bộ váy cotton màu xanh da trời nhạt dài đến đầu gối đơn giản, càng tôn thêm nước da trắng nõn của cô, khiến Quý Bạch cảm thấy rất mát mẻ. Bây giờ anh mới phát hiện, thật ra Hứa Hủ khá cầu kỳ trong vấn đề ăn mặc, quần áo cô đa dạng nhiều kiểu, còn rất thực dụng.

Là người đàn ông của cô, anh rất hưởng thụ vẻ nữ tính tinh tế mà cô vô ý bộc lộ mỗi khi ở bên anh. Ngắm một lúc, Quý Bạch giơ tay nắm cánh tay cô. Làn da Hứa Hủ trơn láng mát lạnh, hình như cô không bao giờ có mồ hôi, thịt mềm mềm, hoàn toàn khác cơ bắp rắn chắc của anh. Từ trước đến nay, Quý Bạch không biết sờ vào làn da con gái lại dễ chịu như vậy, khiến đàn ông phát nghiện.

Khóe miệng Hứa Hủ cong lên, cô vẫn tập trung vào vết thương, để mặc Quý Bạch nhẹ nhàng nắn bóp cánh tay cô.

“Đừng động đậy.” Hứa Hủ nhoài người lấy thuốc trên bàn uống nước. Quý Bạch vô thức đưa mắt theo đường cong mềm mại của cơ thể cô.

Hứa Hủ cầm thuốc bôi lên vết thương của Quý Bạch. Quý Bạch lặng lẽ đặt bàn tay lớn lên eo cô. Hứa Hủ không để ý. Nào ngờ, ngón tay cái của anh cách lớp vải vuốt nhè nhẹ da thịt ở đó.

“Em hơi nhột.” Hứa Hủ phì cười.

Anh lập tức dừng tay, không động đậy. Vài giây sau, bàn tay anh trượt xuống mông cô, dừng lại một giây rồi bắt đầu nắn bóp.

Toàn thân Hứa Hủ cứng đờ, cô nhướng mắt nhìn anh.

Quý Bạch thản nhiên nhìn lại cô, đôi mắt đen của anh hơi bức người, giống như muốn nhìn thấu trái tim cô. Trong khi đó, bàn tay lớn của anh... vẫn không ngừng nghỉ.

Quạt điện thổi phành phạch ở bên cạnh, ánh hoàng hôn hắt tia sáng màu vàng dài và hẹp vào trong phòng, không khí yên tĩnh tỏa hơi nóng hầm hập. Quý Bạch cúi đầu ngắm gương mặt đỏ bừng của Hứa Hủ, anh cảm thấy một làn gió mát thổi qua trái tim lên xuống phập phồng của anh. Hình ảnh cô gái nhỏ vô ý để lộ nét xuân quang hôm nào đã in sâu trong đầu óc anh. Còn bây giờ, xúc cảm đê mê khi nắm trong tay đường nét thuần khiết và gợi cảm của cô... quả thực quá tuyệt vời.

Trong lúc Quý Bạch thoải mái ‘công thành đoạt đất’, Hứa Hủ rơi vào tâm trạng mâu thuẫn. Cô và anh là người yêu, về lý mà nói, sự đụng chạm thân mật kiểu này hoàn toàn bình thường. Nhưng cô vẫn bối rối, toàn thân phảng phất bốc cháy một ngọn lửa, tim đập nhanh chưa từng thấy. Cảm giác hưng phấn lạ thường lan tỏa, ngọn lửa nóng bỏng này sắp vượt qua giới hạn chịu đựng của cô. Cô không biết nên muốn nhiều hơn hay kêu Quý Bạch dừng lại.

Lúc này, Quý Bạch đột nhiên dừng tay. Anh định tốc váy Hứa Hủ, trong khi cô cho rằng cử chỉ thân mật đã kết thúc. Cô chợt nhớ ra một vấn đề, ở giai đoạn này công việc là quan trọng nhất, không thể buông thả dục vọng. Thế là cô đẩy người Quý Bạch và đứng thẳng xuống đất.

“Em về phòng đây.” Hứa Hủ nói nhỏ.

Quý Bạch mỉm cười, không ép buộc cô.

Vừa đi vài bước, Hứa Hủ quay đầu: “Từ nay đến lúc về thành phố Lâm, buổi tối em sẽ không sang phòng anh.”

Quý Bạch hiểu ý Hứa Hủ, dù sao bây giờ hai người vẫn đang làm nhiệm vụ. Vừa rồi, anh nhất thời không thể khống chế bản thân. Bắt gặp bộ dạng xấu hổ hiếm gặp ở Hứa Hủ, anh cảm thấy dễ chịu vô cùng, điềm nhiêm đáp: “Được. Nghe em, về thành phố Lâm rồi tính sau.”

Ngọn lửa vừa rồi lại bùng cháy trong lòng Hứa Hủ, cô lặng lẽ đi ra ngoài.

***

Hứa Hủ về phòng sắp xếp tài liệu. Một lúc sau, cô nhận được điện thoại của Tôn Phổ, bảo cô đưa một bản fax cho tướng quân Po ký tên. Lúc này, trời vẫn chưa tối hẳn, toàn thành phố về cơ bản đã ở trạng thái an toàn. Hứa Hủ không muốn làm phiền Quý Bạch, chỉ gọi Tisza dẫn theo hai người lính, cùng cô đi tìm Po.

Xe ô tô đi trên đường phố thưa thớt bóng người. Bên lề đường cứ cách một đoạn lại có trạm lính Kachin đứng gác, toàn thành phố đã nằm trong tầm kiểm soát của Po. Sĩ quan liên lạc cho biết, tướng quân Po đi nhà tù của thành phố, nơi tạm thời giam giữ tội phạm bị bắt trong đợt vừa rồi. Lúc Hứa Hủ đến nhà tù, trời đã tối đen.

Hứa Hủ và Tisza đi đến cửa nhà giam, liền nhìn thấy đám binh lính lố nhố ở bên cạnh sân tập phía xa xa. Giữa đám binh lính là một người đàn ông quỳ gối và một người nằm trên mặt đất. Hứa Hủ giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lại gần.

Khi đến gần, Hứa Hủ mới nhìn rõ, người nằm trên đất là một binh sĩ. Anh ta đã tắt thở, máu từ cổ chảy ra lênh láng. Còn người quỳ dưới đất là một tên xã hội đen Trung Quốc, Hứa Hủ từng chỉnh lý hồ sơ của hắn. Po đứng trước đám binh lính. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi quân phục màu xám nhạt, quần bộ đội màu thẫm, bộ dạng bớt đi vẻ hung dữ, tăng thêm nét lạnh lùng.

Nhìn thấy Hứa Hủ và tập văn kiện trên tay cô, Po biết ngay cô đến tìm hắn. Hắn nhếch mép nói với cô: “Đợi một lát.” Sau đó, hắn rút súng, nhằm thẳng vào đầu tên xã hội đen Trung Quốc.

Hứa Hủ lập tức xông lên: “Anh làm gì vậy?”

Đám lính ở xung quanh ngẩn người quan sát cô gái Trung Quốc nhỏ bé đột nhiên gầm lên với sĩ quan chỉ huy của bọn họ. Po quay mặt, cười lạnh lùng: “Tên này định vượt ngục, nó đã giết chết một binh sĩ của tôi.”

Hứa Hủ liếc qua thi thể nằm dưới đất: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ vụ việc. Nếu đúng là sự thật, chúng tôi nhất định sẽ tăng thêm hình phạt cho anh ta. Anh không thể lạm dụng hình phạt riêng.”

Xung quanh trở nên tĩnh lặng. Gương mặt hoảng sợ run rẩy của tên tội phạm dấy lên tia hy vọng: “Đúng, đúng, không thể lạm dụng hình phạt riêng...”

Po nhìn Hứa Hủ, buông khẩu súng. Hứa Hủ không hề né tránh, nhìn thẳng vào hắn. Sau đó, Po giơ tay nhận văn kiện từ Hứa Hủ: “Cần tôi ký tên?”

Hứa Hủ: “Đúng vậy.”

Po cầm cây bút, nhanh chóng ký tên rồi đưa lại tập văn kiện cho Hứa Hủ. Hứa Hủ vừa nhận lấy, khóe mắt cô bắt gặp Po giơ súng nhanh như tia chớp.

“Không được...”

Tất cả đã quá muộn, Po nhét đầu súng vào miệng tên tội phạm. Một tiếng ‘pằng’ vang lên, sau gáy tên tội phạm xuất hiện một lỗ lớn, máu tuôn xối xả, miệng hắn bị bắn nát, đôi mắt trợn trừng trừng, cả người đổ vật ra đằng sau.

Huyệt thái dương của Hứa Hủ giật giật, sắc mặt cô khó coi đến cực điểm. Po ném cây súng cho viên phó tướng, hắn không thèm nhìn Hứa Hủ, lập tức rời đi.

Hứa Hủ dõi theo bóng lưng Po một lúc, mới quay người đi ra ngoài. Tisza đi theo, thông qua phiên dịch an ủi cô: “Tôi vừa hỏi binh lính. Chuyện này đúng là sự thật, tên đó đáng chết, cô đừng tức giận.”

Hứa Hủ không đáp lời. Lúc lên xe ô tô, cô gọi điện cho Tôn Phổ: “Cục phó Tôn, tôi có việc khẩn cấp muốn báo cáo với anh...”

***

Về đến nhà nghỉ, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn không thể nào bình tĩnh.

Thật ra trong mấy ngày qua, người của tổ chuyên án gần như không tiếp xúc với Po. Hắn ở lì trong một ngôi biệt thự nằm trong thành phố, hành động truy bắt tội phạm giao cho viên phó tướng chỉ huy, chỉ có Tôn Phổ gặp mặt hắn đôi lần. Tuy nhiên, đám binh lính của hắn hết sức phối hợp với tổ chuyên án, những người lính có sức chiến đấu dũng mãnh. Vì vậy, tổ chuyên án đều có ấn tượng, Po là một quân nhân lỗ mãng, tràn đầy sức mạnh và được việc.

Cảnh tượng ngày hôm nay khiến Hứa Hủ vô cùng kinh hãi. Tuy trước kia cô từng tiếp xúc với xác chết, nhưng đây là lần đầu tiên, cô tận mắt chứng kiến cảnh giết người, hơn nữa còn là phương thức chính diện và tàn nhẫn, đủ để nạn nhân gục xuống ngay tức thì. Ánh mắt kinh hoàng, cơ thịt ở trên mặt run bần bật và bộ dạng máu me của nạn nhân lúc lìa đời phảng phất in sâu trong đầu óc cô, không cách nào xóa bỏ.

Về phòng nằm một lúc, tâm trạng của Hứa Hủ vẫn không yên. Thế là cô xuống giường, đi sang phòng Quý Bạch.

Quý Bạch đã ngủ say. Nghe tiếng gõ cửa, anh tùy tiện mặc áo sơ mi và quần đùi rồi đi ra mở cửa. Nhìn thấy Hứa Hủ, anh mỉm cười: “Chẳng phải em nói sẽ không đến phòng anh trước khi về thành phố Lâm hay sao?”

Hứa Hủ không mở miệng, lặng lẽ đi vào phòng.

Bắt gặp bộ dạng ủ rũ của Hứa Hủ, Quý Bạch ngồi xuống ghế sofa cùng cô. Sau đó, anh đặt tay lên sau gáy Hứa Hủ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô: “Em nói đi!”

Hứa Hủ kể lại vắn tắt chuyện xảy ra. Quý Bạch sa sầm mặt, đứng dậy: “Phải lập tức báo cáo vụ này với Cục phó Tôn, yêu cầu phía Miến Điện can thiệp. Chúng ta không thể để yên như vậy.”

Hứa Hủ nói nhỏ: “Em đã báo cáo rồi, Cục phó Tôn cũng rất tức giận. Anh ấy nói sẽ xứ lý ngay.”

Quý Bạch lại ngồi xuống ghế.

Hai người im lặng một lúc. Thấy sắc mặt Hứa Hủ hơi khác thường, Quý Bạch hỏi: “Em làm sao vậy?”

Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh, nói khẽ: “Anh ba, trong lòng em rất khó chịu.”

Quý Bạch chợt hiểu ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến cảnh giết người. Tuy cô có tính cách bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng bản chất của cô là lương thiện, vì vậy tinh thần của cô mới chấn động.

Thật ra so với người bình thường, phản ứng của Hứa Hủ không có gì đáng phàn nàn.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh, ngữ khí của cô khi gọi anh một tiếng ‘anh ba’ còn hơi tủi thân. Ngôn ngữ và biểu cảm của Hứa Hủ luôn thẳng thắn trực tiếp, không bao giờ che giấu bản thân. Vì vậy, việc cô thản nhiên biểu lộ sự tin tưởng và ỷ lại vào thời khắc này khiến Quý Bạch càng xót xa. Ngoài thương xót, trong lòng anh còn có một chút vui mừng. Anh kéo cô tới sát người, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: “Ở Miến Điện thường xảy ra chiến loạn nên hành vi cử chỉ của người lính tàn khốc hơn nơi khác, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, trả lời: “Em hiểu, bọn họ không có khái niệm chấp hành pháp luật. Hơn nữa, có lẽ tướng quân Po cho rằng, làm như vậy mới có thể tạo uy tín với quân lính.”

Quý Bạch không tiếp tục an ủi, mà cúi đầu hôn cô.

Đêm đã về khuya. Hứa Hủ khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vẫn tắc nghẽn. Cô vô thức muốn ở cùng anh lâu hơn. Cô không nhắc đến chuyện về phòng, Quý Bạch tất nhiên cũng không đề cập.

Một lúc sau, hai người nằm xuống giường. Quý Bạch giơ tay tắt đèn trên trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn. Anh ôm Hứa Hủ vào lòng, hôn dọc theo cổ cô xuống dưới. Bàn tay lớn của anh lần vào trong váy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đêm tối vẫn yên tĩnh như mọi bữa, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng ếch nhái côn trùng trên đồng ruộng. Toàn thân Hứa Hủ nóng như lửa đốt, đầu óc cô ngây ngất choáng váng. Nhưng cảm giác của cô bây giờ khác hẳn hồi chiều. Cô không hề căng thẳng, cũng không quẫn bách khó chịu. Tâm trạng bứt rứt khó chịu của cô dường như nhận được sự vỗ về dịu dàng nhất theo từng nụ hôn và động tác vuốt ve của anh.

Ngắm thân hình cao lớn rắn chắc của Quý Bạch trong đêm tối, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ bắp của anh, trái tim Hứa Hủ phảng phất từ từ chìm đắm trong vòng tay anh. Cô rất tự nhiên giơ tay vuốt ve tấm lưng, bờ vai và hai bên hông của anh...

Cảm nhận được động tác vuốt ve của Hứa Hủ, trong lòng Quý Bạch trào dâng từng đợt thủy triều nóng bỏng. Nụ hôn của anh ngày càng dịu dàng. Nghĩ đến chuyện làn da mỏng manh của cô ngày mai xuất hiện đầy dấu hôn mờ mờ, anh càng thương hoa tiếc ngọc. Trong lúc ý loạn tình mê, toàn thân Quý Bạch đột nhiên cứng đờ, bởi bàn tay nhỏ bé của Hứa Hủ nắm trúng... Anh lập tức nhướng mắt nhìn cô.

Thật ra, Hứa Hủ hoàn toàn làm theo khao khát từ nội tâm. Đến khi bắt gặp ánh mắt tối thẫm của Quý Bạch, bàn tay Hứa Hủ liền bất động.

Quý Bạch lật người đè cô xuống giường.

Lần thân mật này hừng hực và sâu hơn bất cứ lần nào khác. Bộ váy của Hứa Hủ cuối cùng cũng bị Quý Bạch lột ra. Nhưng trong lúc đắm say quấn quýt, anh bỗng dưng kéo tấm chăn mỏng, đắp lên người Hứa Hủ. Sau đó, anh hít một hơi sâu, ngồi dậy.

“Anh không muốn sau này mỗi khi em hồi tưởng lại lần đầu tiên, là ở nơi tồi tàn này.”

“Ừm.” Gương mặt Hứa Hủ đỏ bừng, cô trả lời rất nhanh: “Em cũng cần chuẩn bị tâm lý.”

Quý Bạch mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán cô rồi đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Lúc Quý Bạch lên giường, Hứa Hủ cuộn mình trong chăn, cười híp mắt với anh. Trái tim Quý Bạch rung lên một nhịp, anh nằm xuống giường, kéo cô vào lòng. Một lúc sau, anh lấy chùm chìa khóa ở đầu giường, tháo chìa khóa cửa nhà, đưa cho cô: “Về thành phố Lâm đợi anh.”

Sở dĩ Quý Bạch nói vậy là bởi vì, theo sự bố trí của tổ chuyên án, ngày mai anh phải đi Yangon, cùng Tôn Phổ và các đồng nghiệp tiếp tục truy lùng ‘anh Lỗ’. Còn Hứa Hủ và ba người cảnh sát hình sự khác ngồi chuyến tàu chuyên dụng của tướng quân Po, áp giải tội phạm về Trung Quốc. Hai người ít nhất xa nhau mười mấy ngày.

Hứa Hủ nhận chìa khóa, nghĩ đến chuyện anh vẫn phải ngày đêm bôn ba ở Miến Điện, cô thấy xót xa trong lòng. Cô cất giọng dịu dàng, động viên anh: “Được, chúng ta sẽ gặp nhau trong thắng lợi ở thành phố Lâm.”

Người đẹp nằm bên cạnh mà không thể ‘thưởng thức’, thân thể Quý Bạch hơi khô nóng. Nghe câu nói của cô, anh khó tránh khỏi tâm trạng sôi sục... gặp nhau ở thành phố Lâm... Anh nở nụ cười mờ ám. Hứa Hủ nghi hoặc: “Anh cười gì vậy?”

Quý Bạch không trả lời, càng ôm chặt cô hơn: “Ngủ thôi!”

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hủ và các đồng nghiệp lên chuyến tàu chuyên dụng của tướng quân Po, áp giải toàn bộ tội phạm đi về biên giới Trung Quốc, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của binh lính thuộc lữ đoàn của tướng quân Po.