Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 38




Tối hôm đó, ông Tô kể lại rất nhiều thứ với Tô Tử Duyệt, về các khốn cảnh hiện tại của công ty, vì sao cuối cùng ông lựa chọn buông bỏ, ra cái quyết định này, chính xác là phương thức tốt nhất với công ty rồi. Hơn nữa ông cũng ám chỉ, vào thời điểm này Giang Dực tiếp nhận quá khứ, quyết định đặc biệt sáng suốt cũng không tính , thậm chí mỉm cười nói, có lẽ là do cháu gái bảo bối này của ông, mới bằng lòng nhận lấy cục diện rối rắm này.

Những lời này, khiến Tô Tử Duyệt vừa nhẹ nhõm lại khó chịu.

Thoải mái ở chỗ, cũng may, giữa Giang Dực và ông nội, không có xung đột khác, cũng không tồn tại âm mưu dương mưu đối lập quan hệ. Khó chịu ở chỗ, thế nhưng công ty hỏng bét đến mức này, khoảng thời gian trước ông nội nóng nảy và khốn khổ đều là vì thế, mà cô cái gì cũng đều làm không xong, không thể trợ giúp ông nội bài ưu giải nan.

Cuối cùng ông Tô nắm tay của cô, "Ông nội đã nghĩ thông suốt, chỉ cần con tốt , thứ khác đều không quan trọng. Mặc dù công ty là một tay ông sáng lập, tự nhiên ông cũng có cảm tình sâu đậm với nó, nhưng bất cứ thứ gì đều có thể hư, hư chỉ có thể lựa chọn buông bỏ."

Tô Tử Duyệt nhắm mắt lại, " Con biết rồi."

"Con cũng đừng tìm Giang Dực để phát cáu, đây coi là một hành động buôn bán thuần túy, đàn ông làm việc, tối kỵ đàn bà suy nghĩ lung tung hỏi xanh đỏ trắng đen hơn nữa định tội."

Lời nói này khiến Tô Tử Duyệt có chút đỏ mặt, thật sự cô đã có hướng suy nghĩ xấu nhất với Giang Dực rồi.

Ông Tô nhìn thấu suy nghĩ của cô, có chút bất đắc dĩ, "Hiện tại không nên suy nghĩ bậy bạ, dưỡng tốt thân thể, chăm sóc tốt cục cưng trong bụng, nếu như bảo bối có chuyện, ông nội là người thứ nhất không buông tha con."

"Biết rồi." Tô Tử Duyệt đô dưới miệng, "Còn chưa có ra đời, liền đoạt đi sủng ái của ông với con, xem ra một khi ra đời, con liền mất cưng chìu."

Nhắc tới cái này, hình như ông Tô nghĩ tới khác, "Con và Giang Dực cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn một chút, thừa dịp hiện tại bụng còn không lộ rõ, kết hôn nhanh lên." Mang danh tiếng chưa kết hôn mà có con, tóm lại nghe vào không tốt, "Còn có phải thương lượng một chút, lúc nào thì gặp mặt cha mẹ nó. . . . . ."

"Biết, anh ấy đi công tác trở lại, chúng con liền thương lượng với nhau những chuyện này."

Ông Tô gật đầu một cái, "Về sau phải hiểu chuyện chút, không thể có tính khí đùa giỡn của đứa bé."

"Dạ dạ dạ. . . . . ."

Ông Tô vẫn không ngừng dặn dò, mà Tô Tử Duyệt gật đầu không ngừng.

Nói chuyện phen này, tốn thời gian tương đối lâu. Chờ Tô Tử Duyệt trở về phòng của mình, cầm điện thoại di động lên thì giật mình, thậm chí có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, Diệp Tiêu Tiêu và Giang Dực cũng gọi điện thoại tới mấy lần, cô gọi trước cho Diệp Tiêu Tiêu trở về, bịa chuyện trong chốc lát, mới gọi điện thoại cho Giang Dực.

Gần đây điện thoại của anh càng ngày càng chuyên cần, làm cho cô cảm thấy không giống tác phong của anh, lúc ban đầu bọn họ qua lại thì mặc dù anh cũng chủ động gọi điện thoại, nhưng mà không thường cố định, giống như khuôn mẫu làm việc, lúc nào nên gọi thì gọi điện thoại, vài ngày rỗi mới thấy hẹn được một lần, ngày lễ gì đến, anh cho thư ký đưa quà tặng và hoa tươi tới, đa dạng tuy nhiều, nhưng không cảm nhận được một chút tình cảm, ít nhất so sánh với mấy cuộc gọi nhỡ hiện tại, người trước có vẻ vô tình.

Đồng nhất đối lập, mới biết có bao nhiêu khác biệt.

"Đi đâu?" Giang Dực mở miệng trực tiếp hỏi.

"Cùng ông nội nói chuyện một hồi." Cônghĩ đến lời ông nội nói, cảm thấy cô không nên đi hỏi chút chuyện kia, dù sao cô hỏi cũng không thể làm gì, hơn nữa có lẽ có xu thế đem chuyện càng làm càng phức tạp, coi như cũng không biết đi, "Chúng ta còn nói tới anh nha."

"Hả?"

"Ông nội rất bất mãn với anh." Cô cố ý nhấn mạnh.

"Hả?" Một tiếng này tựa hồ mang theo điểm vội vàng.

"Ông nội muốn hỏi, rốt cuộc anh tính toán lúc nào thì lấy em? Thật muốn bụng của em lớn đến đi không được, mới tính toán lấy em qua cửa?"

Sau khi Giang Dực nghe xong, cười ra tiếng, "Ai ai, nhỏ giọng một chút, làm cho em gấp gáp như vậy sao? Phải dè dặt, chờ anh chủ động mở miệng." Anh nói xong lại cảm thấy có chút buồn bực, "Em không có nói cho ông nội em biết, hai tháng giảm xóc là em giở trò quỷ ?"

"Tại sao em có thể chủ động nghiêm khắc với bản thân em !"

"Cho nên em liền lựa chọn nghiêm khắc với anh?"

"Bộ ngực đàn ông hẳn rất lớn, cho nên em hiểu biết rõ, anh nhất định sẽ không trách em."

Giang Dực cười đến có chút âm độc, "Thật khó được, rốt cuộc thừa nhận anh là đàn ông."

Tô Tử Duyệt một hơi nhắc tới, người này, trí nhớ cũng thật tốt quá đi? Lúc trước cô chỉ vừa nói xằng nói bậy vừa thông suốt, hơn nữa lần đó cũng là cô bị thua thiệt, anh còn nhớ rõ ràng tới như vậy, "Anh đáng ghét."

Khóe miệng Giang Dực cười càng đậm, có người từng nói với anh, con gái nói chuyện nghĩ một đằng nói một lẽo, thời điểm nói ghét, có lẽ ý chính là —— em thích anh.

"Ghét bao nhiêu?"

"Rất đáng ghét rất đáng ghét."

Sau khi nội tâm anh phiên dịch, bày tỏ hết sức hài lòng.

Anh nhìn thời gian, không dám cùng cô trò chuyện nhiều, sợ làm trễ nãi thời gian ngủ của cô, đồng thời cũng sợ nói chuyện lâu cô sẽ quá hưng phấn, đợi lát nữa không ngủ được, vì vậy dặn dò cô đi ngủ sớm một chút, dĩ nhiên không có quên nhắc nhở cô phải ăn điểm tâm.

Tô Tử Duyệt cúp điện thoại nằm ở trên giường, tâm tình nhẹ nhõm lại vui vẻ, không ngủ được, vì vậy cô dùng di động tìm kiếm hình ảnh áo cưới một chút , hiện tại cô có chút muốn biết bản thân nếu như mặc áo cưới vào sẽ có bộ dạng gì, cô vẫn cảm thấy áo cưới đại biểu cho lãng mạn cùng thần bí, rốt cuộc cô có thể cảm thụ chân thật.

Nhìn áo cưới một lát, cô lại nghĩ tới vấn đề mẹ chồng nàng dâu sau này, không biết cha mẹ anh có ở chung được hay không, lần đầu tiên gặp mặt cô nên làm như thế nào đây, muốn mua những thứ gì đây? Cô lại an ủi mình, cha mẹ anh rất ân ái, một loại ân ái người già, tính tình tương đối đều được, chắc cũng sẽ thích cô, dù sao cô cũng là do anh lựa chọn nàng dâu.

Cô cứ lung tung nghĩ như vậy, từ từ tiến vào mộng đẹp.

************************************************

Tô Tử Duyệt ngủ không tệ, thời gian một ngày này, cô đều tiêu vào một bức tranh chữ thập tự thêu, hơn nữa còn thêu chỉ một chút như vậy, ông nội không ủng hộ cô dùng thời gian dài như vậy thêu vật này, nói sẽ làm bị thương mắt. Chính cô chọn lựa đồ án, là một bức tranh mỹ nữ, nhìn gần không nhìn ra cảm giác, phóng xa một chút, mới có thể nhìn thấy phái nữ hấp dẫn. Sau khi cô thêu xong, nhất định phải cầm phiếu đứng lên , sau đó đặt trong phòng ngủ cô. Chỉ là ông nội không ủng hộ cô vẫn thêu, mỗi ngày cô tốn chút thời gian ít đi, chờ bụng càng lúc càng lớn, cô đi đường bất tiện thì có thể thêu, số ít nhiều lần, cái này không có vấn đề.

Mà buổi tối, cô muốn làm chuyện đặc biệt khác, khi biết Giang Dực đã trở lại khách sạn thì cô lại muốn xin Giang Dực xem cùng một bộ phim truyền hình với cô, hai người ở hai chỗ, cầm điện thoại di động, cùng xem một bộ phim truyền hình, hơn nữa bình luận kịch tình cùng nhân vật.

"Nữ chính nhìn qua thật là cao." Ở đầu điện thoại này cô đánh giá , chỉ là bộ dáng nhìn qua không quen thuộc, mà hai vị vai nam chính đều là đại minh tinh nổi tiếng.

Ở bên kia Gian Dực mắt liếc một cái, "Chừng 175cm."

"Nhưng cô ta còn mang giày cao gót." Vì vậy nhìn qua rất cao, thật may chiều cao hai vị vai nam chính cũng không tệ, không thì phải áp lực bao nhiêu, "Nhìn qua có phong cách tốt, phải là một người mẫu. . . . . . Bên kia chỉ thích chọn người mẫu vào làng giải trí, hai vị vai nam chính đều ra đời từ người mẫu."

"Cái này em cũng biết?"

"Tất nhiên, anh xem nếu nói vai nam chính này, trước kia anh ta diễn qua một bộ phim thần tượng cực kỳ nóng, phổ biến một thời, chỉ là sau này anh ta diễn bất cứ cái gì, đều không thể vượt qua, vì vậy giống như anh ta vẫn luôn diễn một bộ phim truyền hình vậy. Thật kỳ quái, rõ ràng đẹp trai như vậy, tại sao không đứng lên lúc nóng ? Còn không bằng nam phụ. . . . . . Phải là nam phụ đi, chỉ là tại sao phần diễn hai người nam giống nhau nhiều. . . . . ."

Giang Dực cầm điện thoại di động nghe cô nói chuyện, cũng lười lên tiếng, anh hoàn toàn không có hứng thú với phim thần tượng này.

Tô Tử Duyệt cũng cảm thấy rất hứng thú, "Rốt cuộc em nghĩ đến vai nam phụ so vai nam chính còn nóng chút ít, mặc dù em cảm thấy được vai nam chính đẹp trai rất nhiều. . . . . . Phong cách, hoàn toàn dựa vào phong cách thủ thắng."

"Tô Tử Duyệt, em cứ trước mặt anh khen hai người đàn ông khác như vậy?"

"Nào có?"

"Em khen một đẹp trai, khen một người khác có khí chất, còn không thừa nhận?"

"Ý của em là, em nào có ở trước mặt anh. . . . . ."

". . . . . ."

Giang Dực đây mới thật là bị cô đánh bại, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến thế nhưng mình sẽ làm chuyện như vậy, cầm điện thoại lâu như vậy, vậy mà chỉ vì để bàn về một bộ phim thần tượng, hơn nữa kịch tình không hợp cùng anh xem nghiêm trọng, cố tình anh còn chưa có cảm giác mình có phần không đúng, tâm tư nghĩ cúp điện thoại cũng không có.

"Anh đoán nữ chính sẽ chọn người nào?" Tô Tử Duyệt lại bắt đầu đặt câu hỏi.

"Làm sao anh biết?"

"Cho nên để cho anh đoán."

"Cái người em cảm thấy đẹp trai đi!"

"Tại sao?" Bởi vì anh thật đã đoán đúng.

" Không phải em nói anh ta là vai nam chính sao? Hai người đàn ông này phần diễn không sai biệt lắm, em chỉ cố tình nói anh ta là vai nam chính. . . . . ."

Tô Tử Duyệt buồn bực, hết sức buồn bực, cô vốn muốn thảo luận, rốt cuộc sẽ chọn người yêu mình, hay lựa chọn người mình yêu. Đẹp trai là để nữ chính yêu, hay có khí chất là để nhân vật nữ chính yêu, nhưng nhìn bộ phim thần tượng này hơn phân nửa người xem đều thích có khí chất kia, dù vị trí rõ ràng có thể là vai nhân vật phản diện, quả thật là nam phụ để lại cho người xem yêu, vai nam chính sẽ để lại cho nữ chính một người yêu tốt đi!

"Không nói với anh, ghét."

Lại một lát sau, Tô Tử Duyệt lại mở miệng, "Anh cảm thấy cô gái thông minh giống như nữ chính vậy được hay không?"

"Không có gì không tốt."

"Hả?"

"Anh là người có chủ, có thể đừng làm cho anh đánh giá cô gái khác ? Vị kia nhà anh sẽ tức giận."

". . . . . ."

***********************************************

Hai ngày nay cũng trôi qua vô cùng dễ dàng với Tô Tử Duyệt, dĩ nhiên, nếu như không có cú điện thoại của Hạ Ngữ Đình này, cô sẽ càng thêm dễ dàng và thoải mái.

"Tô Tử Duyệt, hai ngày nay trôi qua như thế nào?"

"Rất tốt." Tô Tử Duyệt nằm ở trên giường thoải mái thở ra một hơi, "Tốt vô cùng."

Lúc trước cô chỉ thích phương thức nói chuyện tao nhã lịch sự nhưng cố tình ý tứ trong lời nói có thể để cho đối phương cực kỳ tức giận, chỉ là cô vẫn không có học được, nhưng cô hiểu được, làm cho đối phương không như ý, chính là mình như ý lớn nhất, điều kiện tiên quyết là người này bạn rất đáng ghét.

Hạ Ngữ Đình không phải hi vọng cô khó chịu khổ sở phiền muộn sao? Cô liền không, hết lần này tới lần khác không có.

"Thật kiên cường." Hạ Ngữ Đình lên tiếng khen ngợi một phen, "Thật hy vọng tôi mà nói..., không đến nỗi đem kiên cường ép cô suy sụp như vậy."

"Hạ Ngữ Đình, người sáng mắt không nói tiếng lóng, cô cũng đừng thần bí như vậy. Cô không cần cố ý chọc tôi không vui nhiều lần, tôi cho cô biết, thu hồi tâm tư của cô, tôi sẽ không để cô như ý."

"Thật sao? Cô cũng không muốn biết chuyện xí nghiệp Tô thị? Cô còn có thể nhẹ nhàng như vậy, xem ra chủ tịch Tô không có giải thích cho cháu gái duy nhất."

"Hả? Cô lại muốn nói gì? Muốn nói Giang Dực muốn thu cấu công ty Tô thị, vẫn suy nghĩ muốn nói Giang Dực hao tổn tâm cơ lấy được công ty Tô thị."

"Đều không phải." Hạ Ngữ Đình đều phủ nhận tất cả, "Giang Dực muốn thu cấu công ty Tô thị, có lẽ có sớm tính toán, có lẽ không phải. . . . . ."

"Hừ." Bản thân Hạ Ngữ Đình cũng thừa nhận, lời nói trước kia, chỉ vì không để cho mình dễ chịu hơn.

"Tôi muốn nói, tuyệt đối rung động hơn so với cái này. Tô Tử Duyệt, chúng ta gặp mặt nói đi, trong điện thoại không có phương tiện."

"Tôi cảm thấy rất dễ dàng."

"Chúng ta ở trường học cũ gặp mặt đi!" Hạ Ngữ Đình nói thẳng ra địa điểm, "Tô Tử Duyệt, chẳng lẽ cô thật muốn vì người đàn ông liền hy sinh ông nội cô?"

"Cô có ý gì?"

"Cô đến rồi sẽ biết."