Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 111: Máu, nước mắt và sự trả giá (1)




Sau 2 ngày, mọi chuyện vẫn bình thường như vậy, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Lương Vũ Tranh 2 ngày nay đều không ra ngoài, chỉ ở nhà, có lúc thì ngồi nói chuyện với thím Lý, Tiểu Hoa và những người giúp việc khác, có lúc thì ra vườn dạo, có lúc thì lại lên phòng, ngồi ở trong đấy cho đến giờ ăn cơm.

Nhưng hôm nay Lương Vũ Tranh bắt buộc phải ra ngoài, cô có một cuộc hẹn quan trọng. Cô mặc rất đơn giản, một bộ váy liền màu trắng cùng đôi giày bệt màu trắng.

Xuống phòng khách, cô gặp phải Hạ Quân Dật đang chuẩn bị đi làm. Vẫn như trước đây, cô mỉm cười lạnh nhạt thay cho lời chào.

- Em định đi đâu vậy?

Thấy Lương Vũ Tranh cầm theo cả túi xách, Hạ Quân Dật nhíu mày nhìn cô hỏi.

- Tôi muốn đến trung tâm thương mại mua mấy thứ đồ.

- Trung tâm thương mại?

Lương Vũ Tranh gật đầu.

- Để tôi bảo lái xe Vương và vệ sĩ đi cùng em.

- Không cần đâu, mọi chuyện mấy ngày nay cũng bình thường, tôi đi một mình không sợ nguy hiểm gì đâu.

- Vũ Tranh... Nghe tôi, được không?

Lương Vũ Tranh hôm nay ra ngoài không hề muốn có vệ sĩ nào đi cùng. Nghe Hạ Quân Dật nói thế, cô nói:

- Được.

- Em thật sự không cần tôi đi cùng em sao?

- Sao vậy? Tổng giám đốc của Tập đoàn DCL muốn đến trung tâm thương mại? Tuần trước tôi và anh vừa mới lên trang đầu báo xong, lần này anh muốn lên nữa hả? Chẳng biết lần trước bọn phóng viên làm gì mà biết cả số điện thoại của tôi, khiến tôi phải đi đổi số mới. Lần này không muốn như lần trước nữa.

- Vậy em đi đi.

Lương Vũ Tranh vừa rời khỏi, trong lòng Hạ Quân Dật cảm thấy rất bất an. Chẳng lẽ sắp có chuyện không hay xảy ra sao? Anh nhìn theo bóng lưng cô, cô càng ngày càng đi xa, xa khuất tầm mắt anh. Anh cứ đứng mà nhìn theo cô cho đến khi cô rời hẳn mới thôi.

Hạ Quân Dật ôm ngực trái, anh ngồi phịch xuống sofa. Chuyện này là thế nào? Anh không bị bệnh tim, tại sao lại đau như vậy.

……………………………

Lương Vũ Tranh ngồi trên xe do tài xế Vương lái. Đằng sau còn một xe gồm 5 vệ sĩ nữa. Cô phải cắt đuôi bọn họ.

Sở dĩ Lương Vũ Tranh đến trung tâm thương mại là vì tối qua cô đã nhận được thoại từ Lý Bội Linh, nói cô ta biết ai là hung thủ đã giết mẹ cô và nói một số bí mật khác khiến cô vô cùng kinh ngạc. Không phải lần trước Hạ Quân Dật đã thừa nhận anh đã giết bố mẹ của cô sao? Hơn nữa, những bí mật kia tại sao Lý Bội Linh lại biết rõ đến như vậy? Mặc dù rất nghi ngờ nhưng Lương Vũ Tranh vẫn quyết định đi gặp cô ta.

Lý Bội Linh lại bảo rằng Lương Vũ Tranh hãy bí mật đến trung tâm thương mại, nhưng Hạ Quân Dật lại để nhiều vệ sĩ bên cạnh như vậy, thật khó để thoát khỏi bọn họ.

…………………………………

Trung tâm thương mại.

Lương Vũ Tranh giả vờ vui vẻ đi mua sắm để vệ sĩ không quá chú ý đến cô. Vệ sĩ thấy vậy thì cũng bất giác lơ là một chút.

- Tôi muốn đi nhà vệ sinh. Các anh đều là đàn ông, đi cùng tôi có vẻ hơi bất tiện, hay là các anh đi mua nước rồi đợi tôi ở đây, tôi sẽ nhanh chóng ra ngay.

- Vâng, chúng tôi biết rồi.

Lương Vũ Tranh đi theo hướng nhà vệ sinh nhưng lại không vào trong. Lần này thì cắt đuôi được bọn họ rồi.

Cô lại đi theo một con đường vắng hơn, vòng ra cổng sau.

……………………………………

Tại biệt thự của Lý Bội Linh.

Việc Hạ Quân Dật xuất hiện ở đây nằm ngoài dự đoán của Lý Bội Linh. Vừa mới bước xuống, Lý Bội Linh đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ kia của Hạ Quân Dật.

- Chẳng phải cô nói muốn gặp tôi à?

- Em chỉ muốn hỏi anh, anh thật sự không tin em đến như vậy sao? Đứa bé thật sự là con của anh mà.

- Tôi nói cho cô biết, chuyện đứa con tôi sẽ làm cho rõ ràng. Đừng hòng giở trò trước mặt tôi.

- Quân Dật, em tuy ở bên cạnh anh không lâu, nhưng tại sao anh lại đối với em như thế? Lương Vũ Tranh mang thai thì anh tin tưởng con của cô ta chính là con của anh. Vậy tại sao khi em mang thai, anh lại muốn đưa em đi xét nghiệm DNA? Anh biết em đau lòng thế nào không?

Tiếng chuông điện thoại của Hạ Quân Dật bất ngờ reo lên, anh lạnh lùng trả lời:

- Có chuyện gì?

- “Tổng giám đốc, tiểu thư bị bắt cóc rồi ạ.” - Giọng này là giọng của một trong những vệ sĩ đi theo bảo vệ Lương Vũ Tranh.

- Cái gì?

Hạ Quân Dật cực kỳ lo lắng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang giả vờ tội nghiệp kia của Lý Bội Linh.