Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 55: Không cần quan tâm




Cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn DCL lại được mở ra, trong khi các giám đốc đang bàn tán xôn xao về dự án mới thì Hạ Quân Dật chỉ yên lặng ngồi nghe bọn họ.

- Dự án “Thành phố công nghệ mới” tuần sau sẽ được đem ra đấu thầu, có 23 tập đoàn, công ty tham gia nhưng tập đoàn DCL của chúng ta lại được chú ý nhất, khả năng lớn là dự án này sẽ thuộc về chúng ta. – Giám đốc Mạc lên tiếng trước.

- Đương nhiên, tập đoàn DCL vốn là tập đoàn cực mạnh, các công ty nhỏ khác sao có thể cạnh tranh với chúng ta được chứ. Với lại để đảm bảo tất cả, chính phủ cũng nghiêng về phía chúng ta rồi. – Giám đốc Trịnh ngồi phía xa hào hứng nói.

- Nghe bảo lần Lâm Thịnh cũng đang nhắm đến dự án “Thành phố công nghệ mới” này nhưng khả năng thành công là không cao. Lâm Kiệt thành lập Lâm Thịnh mới có 3 năm, tuy hiện nay trên sàn chứng khoán cũng là một cái tên đáng chú ý nhưng nếu đem so ra với DCL của chúng ta thì chẳng thể nào bằng được.

Trợ lý Trần đứng ở phía cửa nghe thấy những lời nói đầy vẻ ca tụng kia của hội đồng quản trị thì bất ngờ nhìn sang Hạ Quân Dật. Nhưng Hạ Quân Dật lúc này vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, thâm trầm, cứ ngồi nghe mà chẳng quan tâm nhiều.

- Theo tôi biết, lần trước đấu thầu công ty công nghệ DIREC, thực tế Lâm Kiệt chẳng có tiền nhiều như vậy, hắn biết Hạ Tổng chắc chắn muốn có DIREC nên mới chơi trội để gây chú ý thế thôi. Ai ai mà chẳng biết Tổng giám đốc muốn có DIREC từ lâu rồi.

- Việc đấy thì chẳng nói làm gì, hiện tại thì dự án “Thành phố công nghệ mới” chắc chắn nằm trong tay của chúng ta rồi. Phía chính phủ tin tưởng chúng ta, với lại, danh tiếng của DCL bao nhiêu năm nay vẫn vững như núi Thái Sơn. Chuyện lần này không cần phải đoán cũng ra được đáp án chính xác.

- Thật không?

Cuối cùng Hạ Quân Dật cũng đã lên tiếng. Nhưng câu nói của anh lại khiến cho người ta giật mình.

- Tổng giám đốc, anh cảm thấy những lời chúng tôi nói là sai sao? Nhưng sự thật đúng là như vậy.

- Chuyện đấu thầu dự án lần này chúng ta chẳng cần phải quan tâm nhiều, bởi dự án này chắc chắn thuộc về chúng ta.

- Tôi cũng nghĩ vậy.

Trên tay vốn đang cầm cây bút, nghe mấy vị cổ đông nói xong, Hạ Quân Dật bèn đặt cây bút xuống bàn.

- Có biết bên ngoài người ta nói gì về cổ đông của DCL không? Đều là những người tài giỏi thông minh, một phần góp sức đưa DCL đến thành công như ngày hôm nay. Nhưng nếu bây giờ mà bọn họ được đứng ở trong phòng họp này chứng kiến cảnh các vị khua môi múa mép thì e rằng sẽ nghĩ ngược lại.

- Tổng giám đốc…

- Tôi không chỉ từng nói một lần mà là rất nhiều lần, tốt nhất là đừng coi thường đối phương và nâng cao chúng ta lên đến tận mây xanh, khiêm tốn một chút cũng chẳng phải là không tốt. Nhưng các vị đây tự cao tự đại quá, mà cái tính ấy thì chẳng tốt chút nào đâu, tốt nhất là nên sửa cho nhanh đi, kẻo rồi một ngày nào đó nhận ra thì đã quá muộn rồi.

Những vị cổ đông ngồi đó nghe thấy câu nói của Hạ Quân Dật thì không khỏi tức giận nói:

- Tổng giám đốc, chúng tôi không phải là tự cao tự đại, khua môi múa mép, những lời chúng tôi nói đều là sự thật cả.

- Giám đốc Hoàng nói đúng thưa Tổng giám đốc. Đấu thầu chỉ là cái vỏ bên ngoài, thực tế là chúng ta đã nắm chắc trong tay dự án “Thành phố công nghệ mới” này rồi.

- Phải đó ạ.

Hạ Quân Dật lại nở một nụ cười như có như không, liếc nhìn toàn bộ những người ngồi trong phòng này, nói:

- Đừng có tự tin quá để rồi thất vọng. Lâm Thịnh mất DIREC, Lâm Kiệt chắc chắn cần phải đoạt được dự án “Thành phố công nghệ mới” này. Tôi tin vị Lâm tổng này sẽ bỏ ra bất cứ giá nào để có dự án này đấy. Lần này, “Thành phố công nghệ mới” có thuộc về chúng ta hay không thì không dám chắc được.

Nói xong, Hạ Quân Dật lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại những lời bàn tán xôn xao của cổ đông.

- Tổng giám đốc nói gì kỳ vậy nhỉ?

- Cậu ta nói vậy cứ như là DCL của chúng ta chắc chắn sẽ mất “Thành phố công nghệ mới” vậy.

- Từ bao giờ mà Tổng giám đốc lại có những suy nghĩ ngược đời như vậy chứ?

- Thật chẳng rõ vị Tổng giám đốc này đang nghĩ gì.

Hạ Quân Dật hiểu rõ những vị cổ đông này đang nghĩ gì, không cần nói anh cũng biết. Lần này anh phải cho bọn họ biết, hai chữ “thất bại” rốt cuộc được viết theo kiểu gì.