Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 9




Lập xuân đã qua, không khí tết nhất cũng nhạt dần, nhưng hôm nay là đại thọ của ông chủ công ty vận tải biển hàng đầu – Giang Thừa Huy, vì vậy, hội quán tư nhân của nhà họ Giang ngập tràn trong tiếng nhạc tiếng đàn, náo nhiệt hơn cả tiệc đón xuân mới.

Dựa vào địa vị của Từ Trạm, lại theo Từ Trạm đi đây đi đó mấy ngày, Diệp Thái Vi vinh hạnh được cậu chủ Giang Lạc của nhà họ Giang đích thân dẫn vào hội quán, trở thành một trong số ít người không có thiệp mời mà vẫn được thiết đãi như khách.

Có điều, vinh hạnh thì vinh hạnh, nhưng đêm nay quả thực là một đêm ăn chơi hưởng lạc, vô cùng hại người…

“Từ Trạm, anh chơi với loại bạn gì thế hả?” Vất vả lắm Diệp Thái Vi mới kéo được Từ Trạm ra một góc, bắt đầu kể khổ: “Anh có chắc là Giang Lạc với Điền Văn không bị tàn não không? Lần nào thấy em là y như rằng ra chuốc rượu bằng được, em dứt khoát đề nghị bọn họ ném em vào vại rượu cho chết đuối luôn đi, đỡ mất công làm gì, mà không hiểu là hận em đến đâu nữa?”

Kỳ thực, cô không hề nói quá. Từ nhỏ cô đã có khả năng đặc biệt, ngàn chén không say, hơn nữa, sau khi chứng kiến kết quả Từ Trạm đỡ rượu hộ cô đến oặt người, cô đã có thói quen không từ chối rượu người khác mời. Cô vốn có chút lo lắng rằng bảy năm không đi xã giao sẽ làm đui chột khả năng đặc biệt, nhưng Giang Lạc và Điền Văn đã chứng minh khả năng của cô chỉ đang chờ khai quật mà thôi.

Nhưng!

Có uống được nữa thì họ cũng không nên dùng biện pháp diệt sạch diệt gọn thế chứ! Mà dù gì cô cũng là một cô nàng độc thân quá lứa, chẳng nhẽ lại để người ta ấn tượng vì độ phóng khoáng quá sao!

“Thì tại lần trước chơi domino em tiêu diệt tàn nhẫn quá, động đến tự tôn của người ta.” Từ Trạm thoải mái gác tay lên mặt tủ bằng gỗ đàn hương, cười khẽ, “Em xuống tay không biết chừng mực gì cả.”

Diệp Thái Vi mở to mắt vẻ vô tội, khuôn mặt hồng hồng do rượu càng hồng hơn, “Em không biết chừng mực? Đấy mà là không biết chừng mực? Là ai ngồi bên cạnh ra chỉ thị cho em “đánh không còn cái đai quần” hả?”

“Được rồi, lỗi của anh, em cắn anh chắc?” Từ Trạm buông tay xuống, ung dung xoa ống tay áo, ngữ điệu gian manh.

“…” Diệp Thái Vi đưa tay chỉ vào mũi anh, môi mở lại khép, cuối cùng nhụt chí ngồi phịch xuống ghế.

Anh là ông chủ, không được nổi nóng, còn chưa được lĩnh lương mà.

Từ Trạm không so đo với cô, hờ hững nói một câu: “Chuẩn bị đi thôi.”

“Ờ, rồi.” Thật lòng Diệp Thái Vi không thích nơi này. Nếu được chọn, cô thích ra ngoài ăn uống một trận no say, ai mà thích ở đây cười cười nói nói đầy giả tạo chứ!

Cô cũng không ngại mà thừa nhận, mình là một mẫu hình biết khom lưng cúi đầu vì miếng cơm.

“Bố Giang Lạc bảo tôi tìm ông, kêu là muốn nói vài câu với bọn mình.” Điền Văn tới, đập một cái vào vai Từ Trạm, “Gì đấy, định chuồn à?”

Từ Trạm thầm thở một hơi đầy oán khí, rầu rĩ dặn Diệp Thái Vi: “Em đừng chạy lung tung, anh đi một lát rồi về.”

“Lo cái gì? Ban ngày ban mặt, ai ăn được cô ấy?” Điền Văn cười mờ ám.

Công tử Mạnh, anh về nước đã hơn một năm rồi, sao giờ vẫn chưa chỉnh được múi giờ? Ở Bắc Kinh lúc này là 23 giờ 18 phút, thế mà gọi là ban ngày ban mặt? Diệp Thái Vi trốn trong một góc, lời đến mép rồi lại nuốt ngược vào.

Với quan hệ nào có thể nói được câu nào, cô vốn hiểu rõ.

So sánh ra, Từ Trạm không cần phải kiêng dè: “Văn tiểu học của cậu là được cô dạy cho hả? Hay là cô người Mỹ dạy?”

Anh chàng sống ở nước ngoài lâu năm ngậm miệng một lúc, mãi sau mới phản ứng lại được: “Ông đang chửi tôi?”

Anh ta bá cổ Từ Trạm, lôi anh đi, vừa đi vừa đá.

Từ Trạm bị kéo đi, Diệp Thái Vi đưa mắt nhìn đám người đang qua lại trong hội quán, tâm hồn lơ lửng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không biết mình đang ở đâu.

Thật ra không nên nói là cô đã rời xa thế giới hào nhoáng này bảy năm, chỉ là, kể cả khi nhà họ Diệp còn khá giả, Diệp Thái Vi vẫn rất xấu hổ khi đến những nơi như thế này.

Khi đó, dù còn nhỏ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình khác với nhìn những cô cậu đồng lứa.

Ý nghĩ trong ánh mắt cũng đều như vậy…

Dù sao cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, không tránh khỏi tình trạng đó. Kiểu như không quá lạnh nhạt, cũng chẳng đặc biệt coi trọng.

Trong giới này, chuyện kính cao đạp thấp là bình thường, người đứng đầu sẽ quyết định địa vị của dòng họ đó trong giới. Diệp Thái Vi tự cảm thấy may mắn khi đã qua bảy năm mà vẫn chưa quên điều này, hôm nay cô mặc đồ rất giản dị, coi như phù hợp với thân phận.

Cái này gọi là lựa phận chọn áo.

Không khoe khoang, không phô trương, bởi vì trong lòng biết rõ mình không thuộc hàng tư bản. Người sang tự biết. Người bình thường mà tỉnh táo thì sẽ sống tốt hơn một chút, lâu hơn một chút, đúng không?

Mặc dù xác định là tự mình biết mình, nhưng khi nhìn thấy hai người kia, Diệp Thái Vi bắt đầu hoài nghi, liệu cái xó này còn có một khoảng sáng chói lóa khác mà cô không biết?

Cô đã cố thu mình lại, tại sao vẫn bị phát hiện ra? Nhìn ánh mắt của cả hai đang hướng về phía này, muốn nói không phải đến chỗ cô thì đứa ngu cũng không tin!

“Hây, lại gặp rồi.” Vẻ mặt của Tô Gia Dương lúc nào cũng như tên anh ta, ấm áp, sáng ngời, chiếu khắp mọi nơi.

Trước đây, Diệp Thái Vi vốn không có sức chống cự trước nụ cười của anh ta, nhưng qua bảy năm, Diệp Thái Vi lại cảm thấy, so với vẻ ấm áp thân thiện của Tô Gia Dương, thì vẻ lạnh lùng của Từ Trạm lại chân thành, đáng tin hơn.

Diệp Thái Vi cười đáp lại: “Đúng vậy, lại gặp rồi.”

Đây đúng là cuộc tương phùng của nhân sâm và giấm chua, lại còn được chung lồng hấp với bánh chẻo.

“Sao lại một mình ở đây mà không ra kia cho vui?” Phùng Viện đứng cạnh Tô Gia Dương, nép vào người anh ta như con chim non.

Thật tình mà nói, gương mặt Phùng Viện tươi tắn, ngữ khí thân thiết, nhưng Diệp Thái Vi lại cảm thấy…cô ta đang ra oai.

Nhưng có cần phải thế không? Dù sao, đối với Diệp Thái Vi, cô và cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ đứng trên lập trường tình địch.

Diệp Thái Vi cười ha ha chữa cháy: “Ha ha, cậu nhìn quần áo tôi là biết rồi, tôi có muốn góp vui cũng chả có phần.”

Vì hội quán nhà họ Giang thuần kiểu Trung, hơn nữa lại đang làm đại thọ cho ông cụ Giang, mọi người đều phối hợp đúng vị, khách mời nữ đều mặc trang phục đời Đường cải tiến hoặc sườn xám. So với bộ váy màu hồng lông thỏ bình dân của Diệp Thái Vi, bộ sườn xám đỏ thêu cổ viền vàng của Phùng Viện thật sự toát lên được vẻ quý phái sang trọng. Hơn nữa, gương mặt thanh tú dịu dàng của Phùng Viện càng khiến Diệp Thái Vi trông như một a hoàn theo làm nền.

Trong mắt Tô Gia Dương hiện lên vẻ áy náy, anh ta nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng nói vậy, nếu chủ nhà đã mời cậu đến thì ắt sẽ không coi thường cậu.”

Lại nữa rồi!

Năm đó, Diệp Thái Vi cũng bị vầng quang thánh thiện đó làm cho mù mắt, nổi lòng yêu quý bởi sự ấm áp, vì thế mới theo sau anh ta, tính toán trăm đường để nói với người này một câu “nguyện chết vì tri kỷ.”

Nhưng bây giờ thì không.

Nhờ được Từ Trạm quan tâm suốt bảy năm qua, Diệp Thái Vi đã không còn sự nhiệt tình quý mến vì ánh hào quang của người khác. Giờ đây, Diệp Thái Vi tin rằng, thế giới rất rộng lớn, còn mình lại quá nhỏ bé, nhưng chỉ cần mình cố gắng, thế giới này cũng sẽ có một chút khác biệt nho nhỏ vì sự tồn tại của mình.

“Ối, mình còn chẳng có thiệp mời, chủ nhà biết đâu mà khinh hay không khinh chứ.” Diệp Thái Vi lơ đễnh xua tay.

Phùng Viện khẽ kêu lên: “Hả? Cậu không có thiệp mời? Thế cậu vào bằng cách nào?”

Gương mặt nghiêm túc của Diệp Thái Vi hơi ghé lại gần, cô hạ giọng: “Trèo tường.”

“Sao phải trèo tường? Cậu vào đây tìm ai bàn việc à?” Phùng Viện nghi hoặc.

Sao hôm nay tiểu thư lại ngây thơ thế hả. Diệp Thái Vi thật muốn nôn ra một ngụm máu.

Người có thể tới lui hội quán nhà họ Giang đều là người có tiếng, công ty của nhà họ Diệp đã đóng cửa bảy năm trước rồi, Diệp Thái Vi còn bàn việc gì với những người ở đây được? Bàn chuyện bán…thân? Xin…bao dưỡng?

Dựa vào nhan sắc của cô…Thôi đi.

Tô Gia Dương tự nhiên kéo cánh tay Phùng Viện, như muốn ngăn lại hành động gì đó, ánh mắt nhìn Diệp Thái Vi vẫn đượm ý cười như trước nay: “Cậu đừng nói đùa với cô ấy, cô ấy khờ thế đấy, cậu nói gì cô ấy cũng tưởng thật.”

“Vừa thấy hai người đến là mình đã nghĩ ra tám chữ, ‘Như tư bích nhân, thiên tác chi hợp’*.” Dường như Diệp Thái Vi cũng đang mong anh ta đổi chủ đề, tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

*Ý nói rất đẹp đôi.

“Anh lại phán liều, ánh mắt Diệp Thái Vi rõ ràng là cực kỳ chăm chú.” Phùng Viện hờn dỗi trừng mắt với Tô Gia Dương, cố chấp kéo lại chủ đề mà Diệp Thái Vi không muốn nói, “Cậu muốn tìm ai? Có lẽ bọn mình giúp được đấy. Mặc dù bọn mình về nước chưa lâu, nhưng mà bố Gia Dương đã giao dần việc làm ăn cho anh ấy rồi, anh ấy quen rất nhiều người.”

. . .

Lần này, Diệp Thái Vi đã chắc chắn được rằng Phùng Viện đào hố chôn sống cô rồi. Đúng là phượng hoàng rụng lông không bằng…chim chích.

Thật vô nghĩa, quá vô nghĩa.

Diệp Thái Vi lắc đầu, mỉm cười thở dài, đang định nói chuyện thì giọng nói của Từ Trạm đã bay đến: “Giang Lạc, người là ông đưa vào, tôi bị lão gia nhà ông triệu tập ra tâm sự, đáng ra ông phải quan tâm hộ tôi chứ?”

Diệp Thái Vi bị dọa chết khiếp, ngoảnh đầu nhìn Từ Trạm, lúng túng nói: “Anh có gửi Giang Lạc đâu nào? À không đúng, em nói cho anh biết, đừng giở cái giọng như kiểu em là góa phụ thế chứ? Ấy, không phải…”

Điền Văn tiếc nuối thở dài, nhìn về phía Giang Lạc: “Ông cũng có tình người quá cơ, nhìn ông lúc nãy trút rượu cho cô nàng này thì biết, nói hay không thì cũng…”

“Tôi chả phun một ngụm nước muối dìm chết ông bây giờ, ông còn tàn nhẫn hơn tôi đấy biết không?” Giang Lạc tỏ vẻ khinh thường trò giả dối của Điền Văn.

Điền Văn hùng hồn cãi: “Hướng tấn công của tôi là Từ Trạm, kết quả là hôm nay Từ Trạm không cản rượu hộ cô ấy, dù vô cùng thương tiếc, nhưng cổng thành cháy thì người vô tội cũng không tránh được họa…”

Từ Trạm thờ ơ: “Lần trước chơi domino, người đánh ông tan tác là cô ấy chứ không phải tôi, sao mối hận này lại kéo sang tôi hả?”

Giang Lạc cười ngoác miệng: “Ông còn không hiểu công tử Mạnh đây sao…Tên này có thù báo thù, không thù cũng phải kéo lây vào.”

“Diệp Thái Vi, em nhớ cho kỹ hai người này nhé, sau này có cơ hội là phải diệt tận gốc, chỉ cần lơ là một chút là chết ngay, mất mặt lắm.” Từ Trạm căn dặn kĩ càng, rồi tự nhiên dắt tay Diệp Thái Vi đi, cũng không quay đầu nhìn cô, “Đi thôi, mai em còn phải đi làm mà.”

Diệp Thái Vi còn chưa hiểu mô tê gì đã bị kéo đi hai bước, lại sực nhớ ra liền quay đầu vẫy tay với Tô Gia Dương và Phùng Viện, không nói lời tạm biệt.

Còn Từ Trạm, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Tô Gia Dương lấy một cái.

Dường như người kia không tồn tại.

Hoặc phải nói là, vốn không nên tồn tại.