Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân ( Người Yêu Hoang Tưởng )

Chương 46




Hứa Ngôn Tâm ở trên giường chưa từng bị Hàn Trình Quang tra tấn, lần này Hàn Trình Quang chỉ áp chế ngắn ngủi như vậy, khiến cho Hứa Ngôn Tâm cồn cào, khó chịu, cuối cùng dẫn đến kết quả cuối cùng dĩ nhiên là bắt đầu chủ động cầu hoan với Hàn Trình Quang.

Kinh ngạc với sự chủ động lần này của Hứa Ngôn Tâm, bất quá kinh ngạc xong, Hàn Trình Quang tràn đầy vui sướng, ôm Hứa Ngôn Tâm từ đầu tới đuôi gặm mấy lần.

Mấy ngày sau……

Hứa Minh Tâm:“Tiểu Ngôn, còn nhớ chuyện anh nói với em phải áp đảo Hàn Trình Quang không?”

Vốn đang đọc sách Hứa Ngôn Tâm vừa nghe Hứa Minh Tâm nói tới đề tài áp đảo, theo bản năng liền nghĩ đến cảm giác ngày đó bị Hàn Trình Quang cố ý kiềm hãm, cùng với cuối cùng mình chủ động và cả hai người điên cuồng ra sao, mặt nhất thời chậm rãi đỏ lên.

Nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm đỏ mặt, hai mắt Hứa Minh Tâm sáng lên.“Em đè Hàn Trình Quang rồi!!!”

Lắc lắc đầu, Hứa Ngôn Tâm cúi đầu.

Vốn đang cao hứng lập tức suy sụp, Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi.“Không sao, lần này không thành công còn có lần sau, anh giúp em tìm một vài trình tự và thủ đoạn áp đảo đối phương, em có muốn tham khảo một chút hay không?”

Từ trong túi áo vụng trộm móc ra mấy tấm giấy, Hứa Minh Tâm đặt lên trên trang sách Hứa Ngôn Tâm.

Cầm lấy trang giấy, Hứa Ngôn Tâm không xem, một lần nữa trả lại cho Hứa Minh Tâm.

“Em không cần……”

“Vì sao?” Không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm trả lại, Hứa Minh Tâm kinh ngạc.

Đỏ mặt, hơn nửa ngày Hứa Ngôn Tâm mới lắp bắp nói:“Em, em cảm thấy hiện tại, rất tốt. Em không muốn …… áp đảo Trình Quang.”

Khiếp sợ vì Hứa Ngôn Tâm thế nhưng lại trực tiếp cự tuyệt chuyện áp đảo Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm nghẹn họng hơn nửa ngày nói không ra lời.

“Không được, Tiểu Ngôn! Em phải đè Hàn Trình Quang!”

“Em không.”

“Tiểu Ngôn, đến cùng em nghe lời anh nói hay là nghe Hàn Trình Quang nói.” Cắn chặt răng, Hứa Minh Tâm oán hận nhìn Hứa Ngôn Tâm hỏi.

“Em nghe –”

“Đừng nói, câu hỏi này xem như anh không có hỏi.” Lập tức cắt ngang câu trả lời của Hứa Ngôn Tâm, Hứa Minh Tâm vừa hỏi xong mới giật mình nhận ra mình đã hỏi một câu ngu xuẩn lại tự ngược cỡ nào, nhất thời phất tay ngừng ngang lời Hứa Ngôn Tâm muốn nói lại.

Một chưc ‘Hàn’ vòng qua vòng lại trong miệng, Hứa Ngôn Tâm rốt cuộc không nuốt chữ này xuống.

“– Hàn.”

Sắc mặt uể oải đến cực điểm, tuy rằng đã tự mình hiểu lấy, nhưng khi Hứa Minh Tâm nghe đến cái chữ ‘Hàn’ kia tâm tình vẫn là tuột xuống đáy cốc, thở dài, nhìn Hứa Ngôn Tâm một cái rồi cúi đầu bỏ đi, mấy cái kế áp đảo nhất thời không còn tâm tình nói đến nữa.

“Anh hai ……” Mắt thấy Hứa Minh Tâm đi, Hứa Ngôn Tâm nhất thời cảm giác được mình có chút quá mức trực tiếp, đứng dậy muốn đuổi theo, thế nhưng vừa đứng lên, đã bị một bàn tay đặt lên vai, nhìn lại, là Hàn Trình Quang.

“Anh hai đi rồi …… Tiểu Ngôn, đến nếm thử cơm Tây anh vừa mới học được đi, đặc biệt học nghề của dì trong phòng bếp đó.”

“Được.” Vừa thấy Hàn Trình Quang, trong mắt Hứa Ngôn Tâm chỉ có mỗi Hàn Trình Quang, đối với Hứa Minh Tâm, hoàn toàn để qua sau đầu, bị Hàn Trình Quang kéo đi thật vui vẻ đi nhấm nháp món ngon.

[ Tác giả: đáng buồn cho Hứa đại ca, cả người đều là oán niệm a!!!]

Đến tận đây, đề tài áp đảo cứ như vậy bị ngăn cản được.

Hứa Ngôn Tâm bởi vì có Hàn Trình Quang bầu bạn, khỏe lên có thể nói là khiến cho bác sĩ rất kinh ngạc, hơn nữa có một lần, Hàn Trình Quang dẫn Hứa Ngôn Tâm ra ngoài, đối lập với trước kia Hứa Ngôn Tâm luôn bài xích với thế giới bên ngoài, lần này Hứa Ngôn Tâm rất im lặng cùng Hàn Trình Quang chơi cả ngày ở bên ngoài, lúc ăn cơm chỉ cần là Hàn Trình Quang bới cơm, tất cả đều không hề khúc mắc ăn luôn, cũng không có lộ ra một chút biểu hiện  sợ hãi hay cảnh giác nào.

Hứa Ngôn Tâm khôi phục tốt, bác sĩ loeèn thay đổi phương pháp trị liệu cho Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa đem phương án trị liệu kế tiêpa báo cho Hứa Minh Tâm và Hàn Trình Quang biết.

Lần này bác sĩ đề nghị để cho Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang cùng Hứa Ngôn Tâm đi đến mộ mẹ Hứa Ngôn Tâm một lần, vốn dĩ kế hoạch này là muốn đợi cho Hứa Ngôn Tâm trị liệu được hai năm mới tiến hành, thế nhưng bởi vì Hứa Ngôn Tâm khôi phục thật sự là quá tốt, cho nên bác sĩ đẩy giai đoạn này lên  trước.

“Tiểu Ngôn chưa từng đi tới mộ mẹ nó ……” sau khi nghe bác sĩ đề nghị, trên mặt Hứa Minh Tâm lộ ra vẻ do dự.

“Đi gặp mẹ của mình, như vậy mới có thể làm cho Hứa Ngôn Tâm nhận thức được mẹ mình thật sự đã qua đời, mẹ Hứa Ngôn Tâm mẫu thân từng để lại bóng ma quá lớn trong lòng cậu ấy, nếu không chính mắt chứng thực và đối mặt với cái chết của mẹ mình, cậu ấy vĩnh viễn cũng sẽ không thoát ra được, cho dù hiện tại bệnh tình được khống chế, nhưng khả năng tái phát cũng sẽ rất lớn.”

Đối mặt với phân tích của bác sĩ, Hứa Minh Tâm cảm thấy có đạo lý, nhưng lại có chút lo lắng.

“Cái này giống như miệng vết thương vậy, nếu không cắt bỏ khối thịt hư, miệng vết thương sẽ không thể khép lại, cắt đi khối thịt hư miệng vết thương tuy rằng sẽ để lại sẹo, thế nhưng về sau có chạm vào cũng sẽ không đau.”

Bởi vì chuyện xảy ra lúc trước lúc trước, hơn nữa sau đoa Hứa Ngôn Tâm mất đi bộ phận ký ức kia, đồng thời cũng triệt để quên đi mẹ mình, vì thế ba Hứa, chính là ba của Hứa Minh Tâm Hứa Ngôn Tâm, đã ở trước mặt mọi người ra mệnh lệnh, tuyệt đối không cho người trong nhà nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan tới mẹ Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa còn vận dụng thủ đoạn ngăn chặn tin tức ngoại giới, khiến cho chuyện này không bị rò rỉ bất cứ tin tức gì, cũng bởi vậy, Hứa Ngôn Tâm chưa từng đi tới mộ mẹ mình, hơn nữa trong gần hai mươi năm, với Hứa Ngôn Tâm, mẹ là một từ xa lạ, nếu không phải bởi vì Martin làm cậu ấy nhớ tới chuyện trước kia, phỏng chừng cả đời Hứa Ngôn Tâm cũng sẽ không nghĩ đến.

Hơn nữa, sau khi Hứa Ngôn Tâm hoàn toàn nhớ ra chuyện mẹ mình, Hứa Ngôn Tâm vẫn không thích đàm luận về đề tài này, có lẽ, một từ mẹ đã vĩnh viễn trở thành cái gai ghim trong lòng Hứa Ngôn Tâm.

Cuối cùng, Hứa Minh Tâm đồng ý với thuyết pháp của bác sĩ, hơn nữa cùng Hàn Trình Quang thương lượng xem trước hết có nên để Hàn Trình Quang mở lời với Hứa Ngôn Tâm trước xem thế nào, sau đó mới nghĩ biện pháp để Hứa Ngôn Tâm đi tới mộ địa, hơn nữa hiện tại cũng đã sắp đến ngày giỗ của mẹ Hứa Ngôn Tâm.

Lúc Hàn Trình Quang nói với Hứa Ngôn Tâm là có thể về nhà, Hứa Ngôn Tâm thật sự mừng rỡ, ngay cả vì sao có thể trở về cũng không hỏi một tiếng đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Há hốc miệng, Hàn Trình Quang nhìn Hứa Ngôn Tâm cao hứng như vậy, lời muốn nói cứ như vậy nói không nên lời, cuối cùng bị Hứa Ngôn Tâm lôi kéo cùng nhau thu dọn đồ trở về.

Từ lúc thu dọn xong, mãi cho đến ngày hôm sau Hứa Minh Tâm tới đón hai người, sau đó ngồi máy bay về nước, ngồi xe về đến trong nhà, Hàn Trình Quang vẫn không có nhắc tới chuyện đi thăm mộ với Hứa Ngôn Tâm.

Đưa Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm đến nhà, Hứa Minh Tâm nhiều lần nhắc Hàn Trình Quang, mới xoay người rời đi.

Về đến trong nhà, Hàn Trình Quang sắp xếp đồ đạc xong thì đi tìm Hứa Ngôn Tâm, tìm một vòng mới tìm thấy ở trong phòng ngủ.

Cả người Hứa Ngôn Tâm nằm dài trên giường, tay chân duỗi thẳng.

“Tiểu Ngôn, mau đứng lên…… Drap nệm, chăn chưa thay gì hết.”

Nằm trên giường, Hứa Ngôn Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Trình Quang.“Em còn phải quay trở lại chỗ đó không?”

Đi đến bên giường kéo Hứa Ngôn Tâm dậy, Hàn Trình Quang ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn Tâm.“Em không muốn quay lại đó?”

Gật gật đầu, Hứa Ngôn Tâm xoay người ôm lấy Hàn Trình Quang.“Trình Quang, em khỏe rồi, em không bao giờ suy nghĩ miên man nữa, em không muốn quay lại chỗ đó……” Nói tới đây, Hứa Ngôn Tâm dừng một lát, sau đó có chút do dự cẩn thận nói:“Trình Quang, anh tin em đi ….. em thật sự khỏe rồi.”

Trong lúc nhất thời trong lòng có chút khó tả, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng nói:“Anh tin em, anh biết em đã khỏe.”

“Vậy em có thể không cần quay lại đó sao?”

“…… Có thể, nhưng trước tiên em phải đi đến một chỗ.”

Vừa nghe đến có thể không cần quay lại đó, nhất thời Hứa Ngôn Tâm vô củng cao hứng.“Đi đâu?”

“Sau thứ sáu là ngày 24/6……”

Hàn Trình Quang nói xong câu này, còn lại không cần phải nói nữa, Hứa Ngôn Tâm đã biết, bởi vì hắn nhìn thấy sắc mặt Hứa Ngôn Tâm thoáng biến đổi.

Trong lòng có chút không đành lòng, nhưng Hàn Trình Quang vẫn tiếp tục nói:“Mẹ của em …… em chưa từng đến thăm bà.”

“Em không đi, Trình Quang, em không đi chỗ đó, em không đi!!!” Nhanh chóng lắc lắc đầu, thần sắc Hứa Ngôn Tâm hiện rõ vẻ kháng cự.

“Nếu em không đi, nhất định phải trở về trại an dưỡng!” Cắn chặt răng, Hàn Trình Quang cầm cổ tay Hứa Ngôn Tâm, trong giọng nói là sự kiên quyết, không thương lượng.

Kinh ngạc nhìn Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm hơn nửa ngày mới nói một câu:“Em không muốn quay lại đó.”

Buông cổ tay Hứa Ngôn Tâm ra, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng.“Vậy thì đi thăm mẹ em, nếu không muốn trở về trại an dưỡng, vậy thì đi đến khu mộ.”

Hiển nhiên, hai lựa chọn này đều bức Hứa Ngôn Tâm vào thế khó xử, vô luận là bên nào, trong lòng Hứa Ngôn Tâm đều kháng cự, y không muốn bị xem như một bệnh tâm thần ngây ngốc ở trong trại an dưỡng mãi, cho dù có Hàn Trình Quang bầu bạn, thế nhưng cái loại này cảm giác bị trở thành bệnh nhân tâm thần vẫn khó chịu vô cùng, càng làm cho ykhông tài nào chấp nhận được.

Còn đối mặt với mẹ mình, Hứa Ngôn Tâm càng trực tiếp phủ định chuyện này, nếu có thể, ngay cả chữ này y cũng không muốn nghe đến.

“Em không đi…… Trình Quang, em không muốn đi, em cũng không muốn trở về, đừng đưa em về đó.” Túm lấy áo Hàn Trình Quang, trong giọng nói của Hứa Ngôn Tâm tràn ngập khẩn cầu.

Đối với lời khẩn cầu của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang không đáp lại, chỉ ôm Hứa Ngôn Tâm nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Ngôn Tâm.

Sau đó, lúc Hàn Trình Quang dọn deph phòng, Hứa Ngôn Tâm vẫn trầm mặc đứng ở một bên nhìn.

Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Hàn Trình Quang lại kéo Hứa Ngôn Tâm đi ra ngoài mua ít thức ăn, sau đó về nhà xuống bếp bắt đầu nấu cơm.

Từ sau khi Hàn Trình Quang không chút dao động trước lời khẩn cầu của mình, Hứa Ngôn Tâm không nói câu nào với Hàn Trình Quang nữa.

Lúc ăn cơm, Hứa Ngôn Tâm cũng chỉ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, mặc kệ Hàn Trình Quang khuyên như thế nào, cũng không ăn một ngụm.

Biết Hứa Ngôn Tâm đang dùng loại biện pháp này khiến hắn khuất phục, nhưng cho dù như thế, Hàn Trình Quang vẫn không nói ra câu Hứa Ngôn Tâm muốn nghe.

“Cho dù không muốn ăn, vậy cũng nên uống miếng cháo.” Múc một bát cháo, Hàn Trình Quang đặt ở trước mặt Hứa Ngôn Tâm

Cũng không thèm nhìn tới bát cháo kia, Hứa Ngôn Tâm trực tiếp đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi vào phòng ngủ.

Hứa Ngôn Tâm bỏ đi, Hàn Trình Quang nhìn bát cháo chau mày, sau đó bưng bát cháo cũng đi vào phòng ngủ.

Hàn Trình Quang bước vào, liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nằm ở trên giường cuộn tròn người lại, dùng chăn trùm kín mình lại.