Ngã Dục Phong Thiên

Chương 175: Tế đàn trong hồ




Sở Ngọc Yên đỏ cả mặt, trong mắt lộ ra sự tức giận, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hai tay cố gắng nâng lên để che đi thân thể, nhưng đau tới mức khiến nàng ta khẽ kêu lên một tiếng. Âm thanh truyền lại, khiến cho người khác có cảm giác khác thường, nhất là ở nơi yên tĩnh như này thì lại rất rõ ràng.

Mạnh Hạo nghe vậy thì nhất thời nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì, đồ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!

Sở Ngọc Yên cắn răng, sau đó lên tiếng mắng, Mạnh Hạo chậm rãi nâng tay lên, trực tiếp tát thẳng lên mặt Sở Ngọc Yên, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.

- Câm miệng!

- Ngươi!

Sở Ngọc Yên phẫn nộ, dung nhan tuyệt mỹ của nàng hiện tại hiện lên một bàn tay năm ngón, một tát này của Mạnh Hạo vô cùng mạnh mẽ, thân hình Sở Ngọc Yên run rẩy không thôi, từ nhỏ tới lớn, cũng chưa từng có ai dám đánh nàng, cho dù là Vương Đằng Phi cũng vẫn luôn tương kính như tân với nàng.

Chát một tiếng, Mạnh Hạo lại tát cho nàng ta thêm một cái, nhưng không phải ở bên còn lại, mà đánh vào đúng chỗ cũ.

- Ta nói cho ngươi biết, Vương Đằng Phi coi ngươi là bảo bối, nhưng với ta thì ngươi chả là cái gì hết.

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, nói từng chữ một.

Sở Ngọc Yên cắn chặt răng nhìn Mạnh Hạo, tu vi bản thân bị áp chế, tựa như trở thành phàm nhân, loại nguy cơ trước giờ chưa bao giờ gặp, khiến cho Sở Ngọc Yên trong một khắc này từ một thiên kiêu cao cao tại thượng, rơi xuống đáy cốc lại biến thành một thiếu nữ phàm nhân.

- Nghỉ ngơi đủ rồi thì tiếp tục đi thôi.

Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng.

Sở Ngọc Yên trầm mặc, khẽ nhịn đứng lên, động tác đứng lên này khiến cho quần áo đã rách nát lại càng thêm lộ hơn, sắc mặt nàng ta tuy tái nhợt, nhưng vẫn lộ rõ vẻ đỏ ửng, nỗi hận trong lòng đối với Mạnh Hạo đã vượt qua lửa giận của Vương Đằng Phi đối với Mạnh Hạo năm đó rồi.

Nhưng lúc này mất đi tu vi, thì nàng ta chỉ còn là một nữ tử nhu nhược, không thể nào làm gì được Mạnh Hạo, cho dù Mạnh Hạo có là thư sinh như năm đó, thì thân thể hắn vẫn cường hãn, không hề giống như thân thể của tu sĩ bình thương khác.

Tuy không thể nói là tu sĩ luyện thể, nhưng xét về mặt khôi phục hay khí lực thì vẫn vượt qua nhiều người, bằng không thì cũng không thể nào tỉnh lại nhanh hơn so với Sở Ngọc Yên.

Nàng ta cũng chỉ có thể nhịn, dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo mà đi trước, sự oán hận cùng phẫn nộ trong lòng càng thêm sâu, mà Mạnh Hạo cũng hiểu những điều này. Mạnh Hạo vẫn lạnh lùng nhìn thân thể của đối phương từ phía sau, da thịt phía sau của nàng ta qua lớp quần áo rách nát cũng hiện ra không ít.

Sở dĩ hắn để cho Sở Ngọc Yên đi trước, cũng là vì hắn cảm giác được nơi này nguy cơ trùng trùng, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì Sở Ngọc Yên đi phía trước sẽ là chiếc chong chóng chỉ hướng gió cho hắn, để cho hắn có thể có chút chuẩn bị, còn hơn là bản thân mình tự đi trước tìm hiểu.

Hai người một trước một sau, khi thì Mạnh Hạo lên tiếng để chuyển phương hướng, Sở Ngọc Yên cũng không thể không nghe theo mặc dù nàng ta hận hắn tới thấu xương, Thời gian chậm rãi trôi qua không biết đã bao lâu, tựa như đi qua mọi nơi trong khu vực này, nhưng toàn bộ đều là vách đá không hề có lối ra nào hết.

Đẩy đám quái thạch ra thì bên dưới là vô số hài cốt của đám chim thú, nơi này tựa như là một tử địa vậy.

Mạnh Hạo càng thêm trầm ngâm, cảm xúc của Sở Ngọc Yên cũng dần thấp tới cực điểm, trong mắt đôi lúc lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Cho dù bọn họ đi theo mặt nham bích thì cũng không thu hoạch được gì, tựa như nơi này là một hình tròn, hai người ở lại bên vách núi đen này nghỉ ngơi mấy lần, cho tới một ngày, bọn họ tìm được một nơi hài cốt càng thêm nhiều kia, có một hồ nước.

Bên cạnh hồ nước, có vô số hài cốt, trong đó lại có không ít là xương người, không biết đã qua biết bao nhiêu năm rồi, khiến cho nơi này trừ cảm giác u ám ra thì còn cảm nhận thấy được từng trận huyết tinh nữa.

Bởi hồ nước kia, là một huyết hồ.

Khi Sở Ngọc Yên bước tới nơi này, thì bỗng nhiên, huyết hồ nguyên bản vẫn còn lặng yên như gương, đột nhiên hiện lên từng trận sóng gợn, khi mặt hồ không còn phẳng lặng thì cước bộ của Mạnh Hạo cũng dừng lại.

Sở Ngọc Yên càng thêm tái nhợt, thân mình run lạnh, một cỗ nguy cơ mãnh liệt hiện lên, tựa như bên trong huyết hồ kia có một thứ gì đó khủng bố đang chậm rãi quan sát nàng ta.

- Từ từ lùi lại, đừng có hoảng loạn, từ từ thôi.

Mạnh Hạo đứng cách mặt hồ đó không xa, lúc này bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm rất nhỏ.

Sở Ngọc Yên cắn môi, chậm rãi lùi lại, cho tới khi cách khỏi chỗ đó mấy trượng thì huyết hồ bỗng nhiên quay cuồng, từng âm thanh thét gào điên cuồng từ bên trong hồ truyền ra, làm cho Sở Ngọc Yên lập tức lùi lại thật nhanh.

Đúng lúc này, tiếng nổ vang động tám hướng, một tế đàn bằng đá, dần dần từ bên trong huyết hồ bay lên, khiến cho toàn bộ nước hồ quay cuồng không thôi. Có thể thấy bên trong huyết hồ có biết bao nhiêu thân ảnh đang ẩn hiện, mà bọn họ cũng không nhìn ra nam hay nữ, vì đám này không hề có da mà chỉ có huyết nhục, bên trong đáy hồ khiêng tế đàn lên vai, như vậy mới khiến cho tế đàn nổi hẳn lên trên.

Tế đàn đó cao tầm năm mươi trượng, lúc này sau khi vượt qua khỏi mặt nước thì từng trận tinh quang màu xanh phóng ra, trên tế đàn có một chiếc ghế bằng đá, tựa như nó cùng với tế đàn này là một thể vậy.

Trên ghế là một hồi cốt khô gầy đang ngồi, tử khí lượn lờ, trên mặt hài cốt là một tấm mặt nạ màu trắng, không để lộ ra ngũ quan.

Hai mắt Mạnh Hạo khẽ nhíu lại, thấy một cảnh này thì hắn cũng không nhúc nhích, sắc mặt Sở Ngọc Yên thì càng thêm tái nhợt, giờ phút này cũng không dám nhúc nhích gì, cho tới khi hơn mười phút trôi đi, tế đàn kia mới chậm rãi trầm xuống, rồi lần nữa chui vào trong hồ nước, trả lại sự tĩnh lặng cho mặt huyết hồ này,.

Tới tận lúc này, Mạnh Hạo mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi lùi về phía sau, Sở Ngọc Yên cũng như vậy, sau khi hai người lùi lại được chừng trăm trượng, thì cảm giác nguy cơ trong lòng kia mới dần dần biến mất.

- Đó là cái gì...

Sở Ngọc Yên mất một lúc mới có thể lên tiếng được, thanh âm yếu ớt, có chút khàn khàn.

Mạnh Hạo cũng không lên tiếng, chỉ xoay người đi về phía xa, Sở Ngọc Yên chần chờ một chút, cũng yên lặng đi theo, cho tới khi hai người tới được chỗ nham bích kia. Sau đó bọn họ tìm được một cái hàng động thiên nhiên trong đó, Mạnh Hạo ngồi khoanh chân một bên, Sở Ngọc Yên thì im lặng, ngồi tựa vào nham bích, ôm hai chân, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Nàng vốn là một thiên chi kiều nữ, nhưng hôm nay lại gặp cảnh này, tu vi bị áp chế, lại không thể tìm được đường ra, bên người còn có cái tên Mạnh Hạo mà nàng hận thấu xương. Toàn bộ đã biến thành sự oán độc và tuyệt vọng trong lòng nàng, hiện giờ nàng chỉ có thể chờ đợi, chờ Tử Vận Tông phát hiện mình mất tích có thể sẽ tìm tới nơi này.

Nhưng nơi này quỷ dị vô cùng, lại có thể áp chế được tu vi, cho nên cũng có thể áp chế được người Tử Vận Tông, mà người ngoài lại cũng không thể nào biết được nàng đang ở chỗ này.