Ngã Dục Phong Thiên

Chương 213: Không hiểu quy củ




Gần tới tòa nhà này, tay phải Mạnh Hạo giơ lên gõ vang ba tiếng trên cửa phòng. Sau ba tiếng, cửa trước mặt hắn tự động mở vào phía trong một cách vô thanh vô tức, trong mảng tối ấy, tồn tại một quầng sáng màu đen.

Nhưng theo Mạnh Hạo thấy, trong quầng sáng này tỏa ra dao động pháp lực, không có lực công kích gì, chỉ là một thủ đoạn để hạn chế tu sĩ bước vào. Mạnh Hạo nhìn qua, nhớ lại những người đã nhìn thấy trước đây, ánh mắt nhanh chóng lộ vẻ hiểu rõ.

- Giới hạn chỉ có Trúc Cơ mới có thể bước vào nơi này.

Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, mang theo đấu lạp, bước từng bước vào trong quầng sáng kia không chút do dự, trong phút chốc cả người bước vào trong quầng sáng.

Cũng chỉ là qua mấy cái hô hấp, trước mắt Mạnh Hạo lập tức xuất hiện ánh sáng nhu hòa, hiện lên trước mắt hắn, là một tòa vương phủ giống như của phàm nhân.

Vương phủ này xem ra rất có khí thế, như một con cự thú trên mặt đất, đem lại cho người ta một cảm giác trang nghiêm, tôn kính. Có một lão giả mặc đạo bào đứng ngoài vương phủ, lão giả này thần sắc ôn hòa, tu vi lại chính là Trúc Cơ hậu kỳ, đứng nơi đó lúc này, ánh mắt nhìn vào nơi quầng sáng, nơi Mạnh Hạo đi ra.

- Đạo hữu lấy ra thư mời, nếu như không có thư mời, cần phải lấy ra lệnh bài tông môn.

Lão giả liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, rồi bình tĩnh nói.

Hai mắt Mạnh Hạo dưới đấu lạp chợt lóe lên, không nói thêm vung thẳng tay phải lên, một tấm lệnh bài phi ra, rơi vào tay lão giả. Lão giả nhìn lướt qua, thần sắc bỗng chốc trở nên nghiêm trang, hai tay đưa trả lại.

- Thì ra là Tử…

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, lão giả lúc đó bỗng ngừng lại không nói nữa, mà lùi vài bước về phía sau, nhường ra con đường đi thông vào trong phủ đường, hơi khom người.

Mạnh Hạo thu lại lệnh bài, lúc bước qua người lão giả, đi vào trong vương phủ. Tấm lệnh bài đó đương nhiên là vật nguyên bản của Đinh Tín, bị Mạnh Hạo đoạt tới, lần này cũng coi như là mạo danh lần thứ hai, cũng quen được không ít.

Huống hồ nơi đây nhất định là long ngư hỗn tạp. Nếu như thực sự nghiêm khắc kiểm tra thân phận, cũng sẽ không bị gọi là bí hội. Lúc trước Mạnh Hạo quan sát bên ngoài, đã phân tích được rất nhiều, cho nên mới bĩnh tĩnh được như bây giờ.

Bước vào vương phủ, trước mắt là hòn non bộ nước chảy, cầu nhỏ thanh mộc, có lây dính khí tức phàm tục, đồng thời cũng từ trong tục thăng hoa thành ưu nhã. Đặc biệt là tòa đình cách đó không xa, xung quanh có nhạc công tấu đàn diệu âm, lúc thì ngân vang. Trong đình lúc này có bảy người ngồi, phần lớn đều có chút khoảng cách với nhau. Không nói lấy một lời, nhưng ngầm đánh giá lẫn nhau, hiển nhiên không ít.

Dường như ngay lúc Mạnh Hạo đi đến, bảy người này đều hướng về phía Mạnh Hạo mà nhìn.

Trong bảy người có ba người không giấu mặt, trong đó một người chính là Lã Đào. Y lúc này đang cau mày, ánh mắt sau khi lướt qua Mạnh Hạo, thì cũng không để ý quá.

Ngoài y ra, hai người để lộ chân dung còn lại, một người là phu nhân khoảng hơn ba mươi tuổi. Người phụ nữ này mặc trang phục lộng lẫy, dung nhan diệu mỹ, đôi mắt đẹp đảo qua khiến cho lòng người rung động. Ánh mắt nàng lướt qua người Mạnh Hạo vài lần, mỉm cười gật đầu.

Còn người cuối cùng, lại là một nam trung niên mặc trường bào màu vàng. Nam tử này vẻ mặt hiu quạnh, trong tay cầm bầu rượu, uống không ngừng, nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lờ đờ như say, cũng giống như tùy ý thoáng nhìn qua.

Ngoài ba người này ra, bốn vị còn lại đều che thân ảnh cùng bộ mặt. Không nhìn ra là nam hay nữ, không thể thấy được gương mặt.

Mạnh Hạo rất bình tĩnh, đi vào trong đình, chọn lấy một cái án kỷ ở góc, sau khi ngồi xuống không ngừng nhìn xung quanh. Án kỷ trong đình này, chỉ có chín cái. Đến giờ tính cả bản thân đã ngồi đến tám cái.

Cái cuối cùng kia ở thượng vị, đương nhiên là dành cho chủ nhân nơi đây, chứ không phải là các tu sĩ khác.

Không lâu sau, ngoài cổng chính vương phủ có một đại hán đi vào. Đại hán này là Trúc Cơ trung kỳ, thân ảnh rất khôi ngô. Dạng thân hình này cho dù có che giấu thì cũng chẳng có tác dụng. Lúc người này bước vào, thần sắc có hiện chút vẻ lãnh ngạo đi vào đình.

Nhưng khi sắp tới, gã đột nhiên dừng lại, chân mày cau lại, ánh mắt đảo qua bốn phía.

- Từ mỗ không phải là lần đầu tiên tham dự bí hội, hôm nay cầm thư mời mà đến, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không có, là vị đạo hữu nào không hiểu quy củ?

Đại hán thản nhiên lên tiếng, thì tay phải nâng lên ở vỗ trên túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một viên ngọc giản màu lam, trên đó viết một chữ Bí.

Ngọc giản vừa ra, liền tỏa ra ánh sáng nhu hòa, thiếu phụ mặc trang phục lộng lẫy kia bỗng cười khẽ, ngọc thủ giơ lên, cũng rút ra một ngọc giản y hệt, đặt trên án kỷ trước mặt.

Sau đó là Lã Đào, mấy người nơi đây ngoài Mạnh Hạo cùng hai tu sĩ che kín toàn thân thì những người khác đều rất nhanh chóng lấy ra ngọc giản.

Hai người kia, trong đó một người tu vi tỏa ra chính là Trúc Cơ hậu kỳ. Người này ngồi ở đó một cách bình tĩnh, ngoảnh mặt làm ngơ với đại hán. Đại hán ấy cũng không dám nói gì, ánh mắt nhìn lên người Mạnh Hạo cùng một người khác. Gã thấy bất luận Mạnh Hạo hay tên còn lại thì đều chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, vậy nên ánh mắt nhất thời âm lãnh.

- Hai người các ngươi nếu như không xuất ra ngọc giản, tức khắc cút ngay cho Từ mỗ, để lại một chỗ, bằng không, hôm nay các ngươi sẽ không thể ra khỏi nơi đây.

Thanh âm của đại hán có kèm theo một luồng sát cơ, hóa thành hàn ý bao phủ lấy xung quanh. Mấy người khác bên trong đình thần sắc bất đồng, nhưng lại không có ý muốn ra tay, mà ngược lại dường như rất thích ý khi thấy được một trận đấu pháp sinh tử ở nơi này.

Mạnh Hạo không nói gì. Người che kín thân ảnh kia cũng ngoảnh mặt làm ngơ, không nói tiếng nào.

Trong tức thời, trong đình bỗng rất yên tĩnh.

Đại hán họ Từ kia hừ lạnh một tiếng, cơ thể tiến về phía trước một bước, chẳng phải đi về phía Mạnh Hạo, mà hướng về phía người che kín thân ảnh có khoảng cách gần nhất, trong nháy mắt tiến lại gần.

Nhưng ngay khi đại hán họ Từ này nâng tay phải lên, mắt lộ rõ lệ mang, bỗng nhiên có một tiếng ho khan vọng lại trong đình lúc này. Lúc tiếng ho khan xuất hiện, tất cả mọi người trong đình gồm cả đại hán họ Từ muốn ra tay kia đều ngẩng đầu lên.

Một lão giả mặc trường bào màu vàng, đang từ từ bước tới từ đằng xa, thần sắc ôn hòa, cơ thể dường như bị vây giữa hư ảo cùng chân thực. Nhìn thì thong thả, nhưng cũng chỉ dăm ba bước là xuất hiện ngay trong đình.

- Bái kiến Thanh Sơn đạo hữu.

- Xin ra mắt Thanh Sơn đạo hữu.

Lúc lão giả này xuất hiện, ở trong đình ngoài Mạnh Hạo ra, tất cả mọi người đều đứng dậy ngay lập tức. Mạnh Hạo thần sắc vi động, cũng theo đó đứng dậy, hướng về phía lão giả đó ôm quyền cúi đầu.

- Không cần câu nệ, chư vị đều là những người anh kiệt Nam Vực, hôm nay lão phu đến chủ trì bí hội, mọi người có thể yên tâm tiến hành.

Lão giả nói một cách thản nhiên, ngồi vào án kỷ thượng vị thứ chín, ánh mắt lấp lánh hữu thần, nhìn lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại ở trên người đại hán họ Từ.