Ngã Dục Phong Thiên

Chương 227: Sát cơ!




Hết thảy những thứ đó đều là nội tình của Mạnh Hạo, sau khi nhận được Huyết Tiên truyền thừa tích tụ lại, bộc phát ra ngoài, khiến cho toàn thân tu vi chiến lực của hắn siêu việt hẳn lên, có thể chiến được một trận với Lý Đạo Nhất Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong của Lý gia. Tuy không thể thắng được nhưng có thể chặt đứt được một tay của đối phương.

Chứ chưa cần nói tới một tên thiên kiêu Trúc Cơ trung kỳ.

Thậm chí Mạnh Hạo chỉ cần bước vào Trúc Cơ trung kỳ, thì hắn có tiến vào các gia tộc, ở trong cảnh giới Trúc Cơ có thể tranh phong với bất kỳ kẻ nào.

Mắt thấy tên thanh niên tử bào của Thanh La Tông đang cười lạnh, mang theo sát cơ tới gần, Mạnh Hạo đứng dậy. Dưới ánh trăng của màn đêm, thần sắc hắn bình thản, nâng lên tay phải, đầu ngón tay khẽ vẩy về phía trước, tùy ý cất bước về phía thanh niên tử bào, khẽ ấn ngón tay tới.

Một chỉ này phóng ra, phong vân bất động, nhưng thanh niên tử bào kia trong chớp mắt bỗng thay đổi sắc mặt, hai mắt của gã co lại nhanh chóng, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ vô cùng. Bởi trước mắt chỉ nháy mắt thôi đã biến thành màu đổ, đây không hẳn là ảo giác, mà một dạng hư ảnh do trực giác tạo thành.

Màu đỏ trong đất trời, chỉ là một ngón tay, nhưng lại mang theo chút ánh sáng đầy vẻ tiên diễm, đang dần dần tiến thẳng về phía mình.

Đám dây mây trên tay gã vốn đang dữ tợn khoe răng nanh tựa như muốn tấn công, thì trong nháy mắt đã kêu gào thảm thiết, âm thanh thê lương vô cùng, dần dần cái đầu run rẩy không thôi, khi tới gần Mạnh Hạo vào khoảng mười trượng thì trực tiếp biến thành máu loãng!

Đám máu loãng này cùng rơi xuống, hóa thành một màn mưa máu, trực tiếp đổ lên người tên thanh niên tử bào kia, nói ra thì dài dòng, thế nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong một tích tắc mà thôi.

Âm thanh kêu gào thê thảm cũng từ trong miệng thanh niên tử bào kia truyền ra, thân thể gã chợt đảo, cũng không thể tiến về phía trước nữa, rất nhanh đã lùi về sau, nhưng lúc này thì Mạnh Hạo cũng động thân rồi.

Hắn khẽ nâng chân lên, đi từng bước từng bước một, chỉ chớp mắt đã đuổi kịp thanh niên kia, tới lúc này, Mạnh Hạo nâng ngón trỏ lên, đật lên màn mưa máu kia.

- Toái!

Nhẹ nhàng phun ra một chữ, âm vang ngập trời.

Màn mưa máu kia tựa như không còn gì nâng đỡ, toàn bộ dây mây trên người thanh niên tử bào kia cũng bị đánh nát, chỉ có một viên kim sắc quả kia, đang lộ ra dao động sinh mệnh, mang theo ý tứ cầu xin tha thứ.

- Ngươi...

Thanh niên tử bào tái nhợt sắc mặt, phun ra máu tươi,trong mắt chỉ còn một mảnh hoảng sợ. Sự sợ hãi này là lần đầu tiên gã cảm nhận được, với một tên thiên kiêu của Thanh La Tông như gã, địa vị trong tông cũng cao quý, ngày thường đấu pháp với người khác cũng chưa bao giờ thất bại. Hơn nữa lại còn dùng tư thế ngạo nghễ mà truy đuổi người khác, nhưng hiện giờ, gã nhìn Mạnh Hạo với vẻ mặt bình thản, thì cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước giờ chưa bao giờ có đã xuất hiện.

Trong thời khắc mấu chốt như này, thanh niên tử bào bỗng nhiên nâng tay phải lên, bấm pháp quyết, liên tục đánh về phía trước bảy tám lần, mỗi một chưởng hạ xuống đều có một cỗ dao động tản ra, dần ngưng tụ lại thành một cái đại thủ ấn trước mặt gã, ý đồ ngăn cản Mạnh Hạo đi tới.

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn không đổi, ngay khi chưởng ấn của thanh niên kia hạ xuống không ngừng, hắn lập tức mở miệng, phun thẳng lôi vụ ra ngoài, bắt đầu va chạm cùng với đại thủ ấn màu xanh dương kia.

Sắc mặt thanh niên tử bào đại biến, lộ ra vẻ tuyệt vọng, lại muốn tiếp tục bấm pháp quyết, thì Mạnh Hạo đã tới gần sát người, đầu gối hắn nhanh như điện đánh lên, trực tiếp nện thẳng lên bụng của đối phương, khiến cho đầu óc thanh niên tử bào cảm thấy quay cuồng, một nỗi đau nhức khó tả lao lên khiến cho bàn tay gã đang chuẩn bị pháp quyết cũng phải rơi xuống, thân thể cong lại như con tôm.

(chém gió chơi, tác giả viết cùi quá rùi)

Khiến cho toàn thân gã đều cảm thấy đau nhức không thôi, máu tươi cũng dần ngưng tụ lên mặt của gã, khiến cho hình tượng một thanh niên tuấn lãng nay biến thành một kẻ mặt sưng huyết. Gã mở miệng muốn nói cái gì đó, thần sắc sợ hãi, thân thể run rẩy, thực sự thể hiện ra sự sợ hãi với tử vong, có thể thấy được, gã dù có muốn nói cũng nói không nổi.

Nhưng gã cũng còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Hạo đã vung tay lên, đầu ngón tay chạm lên mi tâm của đối phương, nhẽ nhàng tạo ra một cái ấn quyết quỷ dị, sau đó ấn mạnh một cái.

Chỉ dưới một nhấn này, một âm thanh bạo tạc vang lên, thân hình thanh niên tử bào kia tựa như một con diều đứt dây, bắn ngược về sau, cũng trong một chớp mắt này, toàn bộ đều ngưng tụ lại vết thương nơi mi tâm kia, máu tươi phun trào không thôi, gã cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một dòng suối bất tận bắn ra, tựa như đang phát tiết vậy. Cho tới khi toàn thân gã tái nhợt, phịch một tiếng đập lên mặt đất, cuối cùng tuyệt khí mà bỏ mình.

Máu tươi của gã phiêu phù trên không, tựa như bị thiêu đốt, cuối cùng biến thành từng làn sương mù, mấy tức thời gian qua đi, cuối cùng ngưng tụ thành một giọt lớn bằng móng tay cái, bay về trong tay Mạnh Hạo.

- Tam đại huyết mạch mới có chút thành tựu, lục đại huyết mạch thì thành chân thân, cửu địa huyết mạch có thể xưng là Huyết Linh Tử, cũng coi như là nhất sát a.

Mạnh Hạo chậm rãi nói, lúc trước hắn thi triển thuật pháp với tên thanh niên tử bào cũng chính là Phệ Linh Kinh.

- Tên này mặc tử bào, hẳn là thiên kiêu của Thanh La Tông, mà có thể trở thành thiên kiêu thì hẳn là huyết mạch cũng có chỗ cường thịnh.

Mạnh Hạo nâng giọt máu yêu diễm kia lên, nhìn ngắm một hồi rồi thu lại, đi tới bên thi thể người kia mà lấy túi trữ vật của gã xuống, sau đó đem kim quả thực vừa rồi còn xin tha kia nhặt lên.

Tử kim quả này nằm trong lòng bàn tay Mạnh Hạo mà run rẩy không ngừng, tựa như là có tính mạng, vẫn không ngừng cầu xin hắn.

- Mạnh mỗ không lưu thứ vô dụng bên người, ngươi có tác dụng gì thì thể hiện cho ta xem đi.

Tay phải hắn vung lên, lập tức quả kia rơi xuống đất, chỉ trong nháy mắt, nó khẽ rung động, rồi không ít dây leo bắt đầu dùng tốc độ cao mà sinh trưởng, chỉ tầm chục lượt hít thở đã biến thành bộ dáng mười trượng, lại có tới mười cây xúc tu, xâm nhập vào trong nền đất... Sau đó nó xuyên qua mặt đất, rồi vờn quanh tứ phía Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo lúc này nhìn có vẻ đáng sợ.

- Vẫn không đủ.

Mạnh Hạo lắc đầu.

Lời này vừa ra, đám xúc tu bốn phía đều rung động, nhưng rất nhanh một sợi đập thẳng xuống thi thể của thanh niên tử bào kia, tựa như có thể chia cắt được, phân thây hắn ra thành hai mảnh.

Mạnh Hạo nhíu mày, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn sau khi đám dây mây cắn nuốt tên thanh niên kia, thì bên trên phiến lá của nó bỗng nhiên hiện ra một đạo phù văn óng ánh, thực là làm cho Mạnh Hạo ngẩn ngơ không thôi.

Không lâu sau, hàng trăm chiếc lá bắt đầu nhú ra khỏi thân cây, đám ký hiệu xuất hiện càng thêm nhiều, sau đó nó tiến dần về phía Mạnh Hạo, rồi dần chồng lên nhau, cuối cùng một quyển diệp thư xuất hiện trước mặt hắn.

Sau khi Mạnh Hạo cầm lên giở qua thì hai mắt lộ ra tinh quang kỳ dị, bởi bên trên thứ này đều cần phải dùng linh thức để xem xét, mà sau khi hắn nhìn kỹ thì hiển nhiên đây là một quyển công pháp.

Tên của nó là Thanh Vân Thập Cửu Phách, thuật pháp này hẳn là thứ mà thanh niên tử bào muốn thi triển để đối phó với Mạnh Hạo.

Chẳng qua cũng không phải là bản đầy đủ, tàn quyển này chỉ có ngũ phách mà thôi, lại còn không trọng vẹn, thiếu vô cùng nhiều khẩu quyết, mà đây cũng không phải là do sở học của thanh niên tử bào không hoàn chỉnh. Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, bàn tay khẽ vuốt ve quyển sách, dùng đạo đài của Hoàn Mỹ Trúc Cơ mà thôi diễn, hơi suy ngẫm một chút liền hiểu ra được đây chỉ là tàn cuốn do năng lực của tử kim đằng này còn chưa đủ.

Chỉ cần như vậy là Mạnh Hạo cũng đã động tâm vô cùng, hắn đưa mắt nhìn đám tử đằng này, thầm nghĩ nếu sau này nó thành thục thì hẳn sẽ bất đồng, sau đó hắn thu hồi cuốn diệp thư này, khẽ gật đầu, một giọt máu bay ra rơi lên bên trên tử đằng, khắc sâu vào bên trong tử kim quả kia. Đây là một dạng thuật pháp sau khi hắn nhận được Huyết Tiên truyền thừa mà có được.

Tử đằng chấn động không ngừng, màu sắc rất nhanh biến thành đỏ sậm, làm cho hơn mười cây xúc tu kia thoạt nhìn đã quỷ dị rồi, hiện giờ còn yêu dị hơn. Chúng vờn quanh bốn phía Mạnh Hạo, lại không ngừng lay động, thậm chí bên trên người nó còn tỏa ra một chút yêu khí, nếu như không nhìn kỹ có khi cũng không thể phát hiện ra được yêu khí này.

Mạnh Hạo đưa mắt nhìn tử đằng, tựa như có suy nghĩ gì đó, sau đó nhìn về bốn phía, rồi nhìn phế tích, sau khi trầm ngâm kiểm tra túi trữ vật một hồi, hắn mới lấy ra từ bên trong bảy tám viên ngọc giản, đảo mắt qua thì hắn bỗng nhiên thấy được một thứ.

Ngọc giản này vô cùng hoàn mỹ, khi linh thức hắn xâm nhập vào thì trong đầu hiện lên một bộ bản đồ, nó là một mảnh dài gấp khúc, trên đó có vô số mảnh trắng xuất hiện, mà đại đa số những điểm trắng đó đang di động,.

Trừ điểm trắng ra thì cũng có hai trăm điểm màu xám cũng đều đang di động không ngừng.

- Những thứ này là...

Mạnh Hạo tựa như nghĩ ra gì đó, sau đó tìm tòi vị trí của bản thân rồi nhìn về phía bản đồ, cách chỗ mình không xa, có ba điểm trắng đang di động rất nhanh, một ở trước, hai ở sau, không giống như phi hành mà là truy kích vậy.

Mạnh Hạo nhíu mày, nội tâm khẽ động, linh thức toàn bộ lao vào bên trong ba quang điểm này, dần dần chúng ngưng lại trước mặt hắn một bức tranh, trong não hắn sẽ nổ nhẹ một tiếng rồi bức tranh hiện ra càng thêm rõ ràng hơn.

Ở trong bức tranh đó, hắn thấy được Hứa Thanh sắc mặt nhợt nhạt, đang cắn chặt môi mà bay về trước.

Trong mắt hắn lộ ra tinh quang, khi nhìn về hai điểm trắng đang đuổi theo nàng thì phát hiện ra vị nữ tử xinh đẹp kia, còn có một tên nam tử họ Triệu đang ôm nàng ta nữa.

Khi thấy một màn này thì một cỗ băng hàn chi ý tràn ngập trong lòng Mạnh Hạo, trong mắt hắn lộ ra lệ mang, đằng điều xung quanh tựa như cảm nhận thấy sát cơ của hắn cũng phóng ra sát khí.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, cũng không do dự gì mà bước đi, biến thành một đạo quang mang bay về phía Hứa Thanh, còn ở phía dưới hắn sợi tử đằng kia cũng biến thành màu đỏ, xuyên qua trong lòng đất mà tốc độ không hề chậm chút nào.