Ngã Dục Phong Thiên

Chương 242: Cửu cổ vô Mạnh!




Bên ngoài là đỉnh vuông chỉ mặt đất, bên trong là đỉnh tròn chỉ bầu trời, thuyết vuông tròn này chính là thiên địa đại thế!

Cảnh tượng này khiến Mạnh Hạo nhìn mà chấn động tinh thần, hắn cảm nhận được trong thế giới trong chiếc đỉnh cực lớn này ẩn chứa một loại ý càn khôn khó nói nên lời.

- Chín người quỳ bái, chín là cực của thiên địa, quỳ xuống này không phải chín pho tượng, mà quỳ này rõ ràng là ám chỉ trời cao!

Tu sĩ áo bào tro run rẩy, thì thào.

- Không đúng không đúng, đỉnh này sao lại ngược rồi, không phải là như vậy. Trời tròn đất vuông, đây là đạo mà thiên hạ công nhận, là lý đã tụng trăm triệu năm mà thành, đây chính là đạo lý thiên hạ. Hẳn là ngoài tròn trong vuông mới là chính xác, đây mới phù hợp với bầu trời ở bên ngoài, mặt đất ở bên trong…

Tu sĩ áo bào tro lại càng run rẩy dữ dội, không ngừng lẩm bẩm, dường như không thể lý giải được trong thế giới của đỉnh vuông lại tồn tại một đỉnh tròn.

Từ Hữu Đạo kinh ngạc nhìn đỉnh tròn kia, đôi mắt lóe lên tinh quang, cũng không rõ là nghĩ tới điều gì.

Tạ Kiệt thì nheo mắt lại, tuy tinh thần chấn động, nhưng cũng nhanh chóng lấy ngọc giản ra ghi chép lại tất cả những gì trong này lên ngọc giản.

Hàn Bối thì lúc này như thất thần, nhìn bức tượng mà sau lưng có vết rạn nứt kia, ánh mắt như vãn bối triều bái vị tiên tổ từng một thời huy hoàng của mình.

- Ta nghĩ ra rồi, trời tròn đất vuông, lấy đỉnh tròn bên ngoài làm trời, lấy đỉnh vuông bên trong làm đất, đây là thuận thiên ý, mà nơi đây… rõ ràng là mang nghiệt tâm, đây là muốn dùng mặt đất bao lấy bầu trời, muốn đem trời cao mai táng dưới lòng đất!! Chính là như vậy, đỉnh tròn này là trời, đỉnh vuông chính là… nơi đây… là mộ!!!

Tu sĩ áo bào tro thất thanh la lên, trong giọng nói mang theo vẻ hoảng sợ, lúc này cũng lùi ra sau.

- Chín người cúng bái thật là thiên chi cực, nhưng lại bị người luyện vào trong tượng, ám chỉ kỳ môn cửu tinh trong truyền thuyết, lấy cửu tinh bái đỉnh, ngưng tụ thương khung đại thế, lấy thanh đồng đỉnh vuông mai táng trời cao! Thật khí phách, thật bá đạo, lấy thiên địa táng thiên làm phần thổ, dùng phần thổ này tạo ra mộ!!

Ai vùi thân nơi đây đúng là muốn dùng tử ý để đoạt tạo hóa của trời cao! Nơi này là mộ, toàn bộ phúc địa bên ngoài chính là phần! Hợp lại thì nơi đây không còn là phúc địa nữa, cũng không phải hung địa, mà là một tòa mộ phần nghịch thiên!

Tu sĩ áo bào tro phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Y giơ tay phải lên bấm đốt ngón tay, giọng nói cũng dần to dần cao lên. Mọi người nghe thấy vậy thì chợt thấy toàn thân lạnh lẽo. Tạ Kiệt và Từ Hữu Đạo thì sắc mặt biến đổi, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, áp chế sự chấn động trong tinh thần, cũng rất đồng cảm với lời mà tu sĩ áo bào tro nói. Nơi đây… có lẽ đúng là một tòa mộ phần.

Mạnh Hạo nghĩ tới những gì hắn vừa thấy, khi đại đỉnh này bị sét đánh nứt rơi xuống đất, một giọng nói nam tử trầm thấp truyền ra.

- Ngươi đã không để cho ta mang đỉnh này đi, đã vậy… ta yên giấc ngàn thu, nhìn ngày ngươi ngã xuống.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn còn nhớ tới một giọng nói tang thương khác truyền ra từ trong đỉnh.

- Nhữ ý thương khung đại tinh không, sử khung đính cái ngô mục, kiến mộc bất thuận, tự băng tinh không, ngô chủ tuy trầm thụy, đãn khởi năng dữ Quý tính cộng tồn!

Âm thanh này vang vọng khắp đầu óc Mạnh Hạo, trái tim hắn đập dồn dập, hắn nghĩ tới truyền thuyết Xuân Thu Mộc, lại nghĩ tới trong truyền thuyết Kiến Mộc bất thuận trời cao, tự sụp tinh không, hắn lại nghĩ tới sự diệt vong của tộc Thái Ách, thậm chí nghĩ tới trong chiếc lông vĩ thứ ba trong mặt nạ Huyết Tiên có viết một chữ Quý!

Và trong Huyết Tiên truyền thừa có yêu cầu rất rõ, đó là cuộc đời này phải luyện hóa huyết mạch của người họ Quý!

- Quý, họ này có ý nghĩa gì…

Trái tim Mạnh Hạo đập thình thịch, cảm thấy họ đó tuyệt không tầm thường, nhưng cụ thể thế nào thì như một bí ẩn bị bao phủ lấy, nhìn không rõ, đoán không ra.

- Các vị đạo hữu chớ bối rối!

Đúng lúc này Hàn Bối lên tiếng, giọng nói thanh thúy như tiếng chuông ngân vang lên bốn phía, dù không ép được tiếng sấm sét đùng đoàng, nhưng vẫn truyền vào trong tai mọi người.

- Nơi đây có phải mộ phần hay không thì ta không rõ, nhưng các vị cũng nhìn ra bức tượng người nâng cổ kinh kia chính là tổ tiên của ta. Vết nứt trên tượng của người là bị thiên lôi đánh xuống, nhưng vì thế mới khiến một quyển kinh thư bay ra, để hậu nhân chúng ta đạt được. Có thể nói nơi đây có chí bảo, nhưng chỉ có kinh thư là có thể lấy. Bởi vì tám pho tượng kia vẫn là hoàn mỹ.

Lúc này Hàn Bối xoay người nhìn đám người Mạnh Hạo.

- Tiểu muội từng tham dự nhiều lần bí thương, các vị có thể thấy được tin tức của ta chứng tỏ là hữu duyên. Các người tới nơi đây tuy đều có tâm tư riêng, sau lưng đều có những thế lực khác nhau, chuyện này tiểu muội tất nhiên biết, nhưng mặc kệ thế lực đó là gì, ta không quan tâm. Ta chỉ hy vọng các vị nể tình Kỳ môn cửu tinh mà hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Dù sao nay chúng ta mới chỉ nhìn thấy chứ chưa tới gần. Chờ tới gần rồi, ta tự có phương pháp gỡ hai cuốn kinh thư kia xuống, chúng ta cùng thác ấn. Mà mục đích duy nhất của tiểu muội chính là muốn tới pho tượng kia, bái lạy tổ tiên.

Hàn Bối nhẹ nhàng nói, bình tĩnh nhìn mọi người. Lời của nàng như ẩn chứa một loại năng lực kỳ dị khiến người ta an tĩnh lại, khiến tu sĩ vận áo bào tro hít sâu một hơi, thần sắc khôi phục như thường. Chỉ là Mạnh Hạo nhìn lại thì cảm thấy lời này như muốn mượn một loại điên cuồng nào đó nói ra.

Mặt khác hắn cũng có chút nghi hoặc về cái gọi là “Nể tình Kỳ môn cửu tinh”.

- Đường đã không còn xa, nhưng tiếp theo cần Từ đạo hữu và Tư Không đạo hữu rồi. Đoạn đường này lôi đình dần nhiều hơn, gian nan hơn, chúng ta vốn không có cơ hội. Nhưng năm đó Tuế Nguyệt cổ quyển đầu tiên bay ra đã mở ra một con đường, đi đường này dù là chúng ta thì cũng sẽ an toàn hơn không ít. Vả lại quan trọng nhất là uy lực của lôi đình nơi đây không phải lúc nào cũng mạnh. Thường thì cứ cách một thời gian là sẽ có lúc suy yếu. Mặc dù thời gian ngắn ngủi, chỉ có nửa canh giờ, nhưng cũng đủ để chúng ta an toàn bước vào trong đó. Mà thời gian ta lựa chọn, từ khắc này trở đi chính là lúc lôi đình suy yếu nhất!

Hàn Bối nói xong thì đảo mắt qua mọi người, rồi ngẩng đầu nhìn phía trước như đang chờ đợi thời gian.

Cũng chỉ vài hơi thở sau, lôi đình bốn phía này lập tức yếu hẳn đi, dù vẫn rậm rạp nhưng uy áp lên mọi người thì rõ ràng giảm bớt rất nhiều, không còn khủng bố như lúc trước nữa.

- Lôi đình nơi này chỉ suy yếu trong nửa canh giờ! Từ đạo hữu, Tư Không đạo hữu hãy mau lên!

Hàn Bối mắt sáng ngời, vung tay lên, chiếc cổ ngọc ảm đạm kia bay ra, lơ lửng như đang chỉ dẫn phương hướng, bao phủ lấy đỉnh đầu mọi người.

Từ Hữu Đạo trầm ngâm một chút rồi trực tiếp bước đi, tu sĩ áo bào tro kia sắc mặt bình thường trở lại, lúc này cũng bước theo. Hai người đi ở đằng trước, lập tức khuếch tán tu vi lực Trúc Cơ hậu kỳ ra. Khí tức tu vi của một người rõ ràng tồn tại thuộc tính Mộc, mà tu sĩ áo bào tro thì thân thể đầy bụi đất, khiến cho thuộc tính Thổ trong bụi đất tràn khắp thân thể, lúc bước đi thì lóe lên những quang mang màu vàng đất.

Mà trong tay hai người này lại có pháp bảo khác nhau. Hàn Bối hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, chiếc Tuế Nguyệt cổ ngọc kia tràn ra hào quang, mọi người thế mới cẩn thận đi tới phía trước.

Lôi đình nơi đây rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, khiến một hàng năm người lao nhanh đi.

Nhưng càng tới gần chỗ pho tượng thì lôi đình nơi đây lại càng dày, tiếng nổ ầm vang kinh thiên động địa, khi đánh xuống, dù chỉ đánh xuống bên cạnh nhưng cũng khiến mọi người hoảng sợ.

Từ Hữu Đạo và tu sĩ áo bào tro chậm rãi gian nan bước ra từng bước, pháp bảo mà vỡ vụn thì hai người không chút do dự lấy ra bảo vật tránh lôi khác. Mạnh Hạo sắc mặt bình tĩnh, không nói lời nào, cũng không tỏ ra là sẽ giúp đỡ. Hắn đã làm xong chuyện cần làm, tiếp theo nếu còn cần hắn ra tay thì có vẻ nói không thông.

Vả lại Mạnh Hạo đã nhận ra mấy người này còn hiểu biết nơi đây hơn hắn, nếu như vậy mà còn lựa chọn tới đây thì chắc chắn đều có không ít thủ đoạn còn chưa thi triển ra.

Tay Mạnh Hạo vẫn luôn nắm lấy Như Ý Ấn, đây cũng là thủ đoạn của hắn.

Thời gian dần trôi, dần dần tốc độ của mọi người càng lúc càng chậm lại. Sắc mặt Từ Hữu Đạo và tu sĩ áo bào tro càng thêm tái nhợt, cũng đã chống đỡ tới cực hạn. Cho đến khi mọi người tiến tới càng gần chín pho tượng kia, tia chớp bốn phía càng ngày càng nhiều, hai người này đã không biết bị đánh nát bao nhiêu pháp bảo. Giờ phút này bọn họ phun máu tươi, không tiếp tục bước đi nữa.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tia sét rầm rầm đánh tới, với tốc độ cực nhanh lao thẳng xuống mọi người. Mắt thấy sắp đánh trúng mình, đám người Từ Hữu Đạo biến sắc. Hàn Bối tế ra Tuế Nguyệt cổ ngọc, ngay tức khắc nó tỏa ra hào quang, va chạm với tia chớp kia phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Hàn Bối hộc máu, không chỉ nàng ta mà toàn thân Mạnh Hạo, Từ Hữu Đạo, Tạ Kiệt và tu sĩ áo bào tro đều có điện quang chạy dọc, ai nấy đều phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Nhất là Từ Hữu Đạo và Tư Không kia thì thân hình dường như run lẩy bẩy.

Nhìn tia chớp kia tan thành những điện quang hình cung khuếch tán ra xung quanh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn xung quanh thì lại càng kiêng dè.

- Hàn đạo hữu không phải là nói tia chớp ở đây đã yếu hơn nhiều, vì sao tia này lại mạnh đến như vậy!

Từ Hữu Đạo đột ngột quay lại nhìn Hàn Bối.

Mạnh Hạo lau đi vệt máu ở khóe miệng, nhưng đôi mắt cũng lóe lên quang mang. Tia chớp lưu lại trong cơ thể hắn lúc này đều bị lôi kỳ hấp thu, khiến cho lôi kỳ đã khác đi chút ít.

Mà hắn trông như bị thương, nhưng trên thực tế khi phun ra búng máu kia thì hắn đã khôi phục như thường, nhưng hắn vẫn cố áp chế cho sắc mặt tái nhợt như trước.

- Các người đã lựa chọn đến nơi đây chắc chắn không phải là không biết. Nơi đây vốn không phải nơi tu sĩ Trúc Cơ có thể đến, nếu ta không hiểu biết về nơi này, nếu ta không có Tuế Nguyệt cổ ngọc, nếu không phải có chút nguyên nhân chúng ta đều biết, đừng nói là đi đến nơi đây, ngay cả đỉnh kia chúng ta cũng đừng mong tiến vào. Về phần lôi đình mà ngươi nói, nơi đây dù đang ở trong thời gian suy yếu nhất, nhưng đôi khi vẫn có tia sét không bị suy yếu đánh xuống.

Hàn Bối lau máu ở khóe miệng đi, lạnh lùng nhìn Tạ Kiệt.

- Tạ sư huynh, đến nơi đây chúng ta đều lần lượt xuất lực, bây giờ chính là lúc sư huynh ra tay. Nơi đây có vật thần bí mà Thanh La Tông để ý, muốn dùng Bách Linh Đài dẫn ra, cho nên với nơi này ta mặc kệ, nhưng phỏng chừng bên ngoài đỉnh này kẻ ôm cây chờ là không ít. Ta và sư huynh đều biết rõ, bọn họ không dám đi vào bởi vì không phải cửu đại cổ họ mà vào là chết. Cửu đại cổ họ ở Nam Vực này đã suy vong, thậm chí không bằng những chi tộc mới xuất hiện, mà phàm nhân lại chiếm đa số, những người có thể tu hành đều bị các tông môn nuôi nhốt, trông có vẻ rất nở mày nở mặt, nhưng kỳ thực như gia súc. Thanh La Tông có ta và sư huynh, cũng coi như là dị thuật.

Hàn Bối đột nhiên nói.

Tạ Kiệt im lặng một lát rồi mỉm cười.

- So với chuyện này, ta lại càng tò mò là trong cửu đại cổ họ không có họ Mạnh, mà chín pho tượng ở đây lại không có người nào tương tự Mạnh đạo hữu. Như vậy vị Mạnh đạo hữu này vì sao lại có thể bước vào nơi đây?

Tạ Kiệt liếc Mạnh Hạo một cái với ánh mắt đầy thâm ý.