Ngã Dục Phong Thiên

Chương 268: Huynh đệ sư môn




Đám đệ tử Nhất Kiếm Tông xung quanh đều cười lạnh nhìn cảnh này, dùng ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Mạnh Hạo, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng Mạnh Hạo ngông cuồng tự đại, dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà dám khiêu chiến Trúc Cơ đại viên mãn.

- Không biết tự lượng sức mình! Không ngờ sư đệ của Trần sư huynh lại là kẻ như vậy.

- Còn không phải ỷ vào Trần sư huynh sao, kẻ này cáo mượn oai hùm mà thôi.

- Y đúng là tìm chết!

Đủ mọi suy nghĩ tồn tại. Chu Sơn Nhạc lúc này cũng cười rộ lên, lui ra sau vài bước, vui vẻ nhìn cảnh này.

Thấy nam tử trung niên đang bước tới gần, sắc mặt Mạnh Hạo vẫn luôn bình tĩnh, hắn cười khẩy một tiếng, đang định tiến lên thì bị Trần Phàm ngăn lại.

- Lý sư huynh, sư đệ của ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, có chỗ đắc tội mong sư huynh bỏ qua. Mong Lý sư huynh nể mặt ta, bỏ qua chuyện này có được không.

Nói xong, Trần Phàm cầm lấy cánh tay Mạnh Hạo, quay đầu lại nhìn hắn đầy nhu hòa.

- Nghe lời sư huynh.

Chỉ một câu đơn giản với bốn chữ, nhưng với Mạnh Hạo thì lại là sự ấm áp đã lâu không được cảm thụ. Hắn yên lặng nhìn Trần Phàm, gật đầu.

Nam tử trung niên họ Lý dừng chân lại, lạnh lùng liếc Mạnh Hạo một cái với sắc mặt đầy kiêu ngạo, sau đó nhìn Trần Phàm mới hòa hoãn một chút, một lúc sau mới nói.

- Hãy dạy dỗ tên sư đệ này của ngươi cho tốt, làm người chớ không biết lượng sức mình, bằng không sớm muộn gì cũng nhận lấy kết cục đầu thân khác chỗ.

Nói xong, y phất tay áo bỏ đi. Chu Sơn Nhạc cười trào phúng rồi cũng đi theo. Còn đám đệ tử Nhất Kiếm Tông khác lúc này cũng bay lên.

- Chúng ta chờ ngươi ở đằng kia một nén nhang, như vậy cũng đủ cho các ngươi ôn chuyện.

Xa xa truyền đến tiếng của nam tử trung niên họ Lý.

Cho đến khi đám người đó đi xa rồi, Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm, chần chừ một lát.

- Sư huynh, đệ…

- Không phải nói.

Trần Phàm mỉm cười, tiến lên ôm chặt lấy Mạnh Hạo một cái, nay Mạnh Hạo đã cường tráng hơn trước không ít.

- Không ngờ lại cường tráng rắn chắc như này rồi, ha ha, không còn là tên thư sinh nhỏ bé lúc trước nữa.

Trần Phàm cười đầy sung sướng, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt đầy kích động và chân thành.

- Tốt, sư huynh đệ chúng ta gặp nhau ở Nam Vực này, đáng để chúc mừng! Nào, mau nói cho sư huynh biết, mấy năm nay sống thế nào, vài năm trước ta nghe nói Triệu quốc bỗng nhiên biến mất, ôi…

Trần Phàm lôi kéo Mạnh Hạo, căn bản không cho Mạnh Hạo cơ hội nói mà cứ đứng đó nói không ngừng.

Tính cách Trần Phàm vốn là như vậy, nói rồi nói, một nén nhang qua đi mà Mạnh Hạo chưa chen vào được câu nào, cũng giống như khi còn ở Kháo Sơn Tông.

Cũng là nói dông dài, nhưng nếu là Trần Phàm thì có lải nhải cỡ mấy, Mạnh Hạo cũng không cảm thấy phiền chán, mà còn thấy lòng ấm áp. Bởi vì lời của Trần Phàm toàn là quan tâm lo lắng, là kích động, là vui mừng.

- Tên mập Lý Phú Quý, sư đệ có còn nhớ không, năm đó vẫn luôn bám đuôi sư đệ đó, kẻ này hiện giờ ở Kim Hàn Tông oai phong lắm. Lần trước ta theo sư tôn tới bái phỏng Kim Hàn Tông còn thấy hắn diễu võ giương oai, được coi là bảo bối của Kim Hàn Tông đó. Nếu người ngoài dám chọc hắn là một đám đệ tử Kim Hàn Tông sẽ lao ra ngay.

- Hứa sư muội cũng thật khổ, ôi, chuyện này ta không giúp được gì nhiều, chỉ có thể nhờ vả người quen bên Thanh La Tông chiếu cố. Sư muội kẹt ở Ngưng Khí tầng chín đã nhiều năm, chỉ thiếu một viên Trúc Cơ Đan. Mấy năm nay ta ra sức lập công, hẳn là một thời gian nữa có thể đổi được một viên từ chỗ sư phụ, tới lúc đó ta sẽ đưa qua cho muội ấy.

- Còn tên Vương Đằng Phi nữa… Tốt nhất là đệ đừng có chọc vào kẻ này, nay gia thế tông môn y to lớn, cũng không bình thường. À đúng rồi, dạo này ta nghe mấy lời đồn, nói rằng vị hôn thê của y, Sở Ngọc Yên của Tử Vận Tông hình như cực kỳ thân mật với một nam tử xa lạ nào đó. Chuyện này đã lan truyền ra, tất cả các tông môn đều biết. Có người tận mắt chứng kiến Sở Ngọc Yên mặc y phục của nam tử kia, hai người họ tự oán tự u… Đệ nói coi người kia là ai, ta thực bội phục y nha, không ngờ có thể cướp được Sở Ngọc Yên từ tay Vương Đằng Phi…

Trần Phàm lôi kéo Mạnh Hạo nói liên hồi. Mạnh Hạo cứ thế nghe, lúc nói tới Sở Ngọc Yên thì vẻ mặt hắn trở nên kỳ quái.

- Quả nhiên như ta đã lường trước, vị Chu Đại Nha kia đã đi nói chuyện này khắp nơi…

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn tuyệt đối không thừa nhận lúc ấy tha cho Chu Đại Nha thì cũng đã nghĩ đến hậu quả.

- Đúng vậy, người này thật lợi hại, có cơ hội gặp được là phải kết giao một phen.

Mạnh Hạo vội mở miệng bày tỏ trong sạch, lại còn tỏ ra cùng chung cảm tưởng với Trần sư huynh.

Đúng lúc này, từ đằng xa truyền tới tiếng kiếm kêu ong ong, vang vọng ra. Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên thì như là truyền tới từ chỗ đám đệ tử Nhất Kiếm Tông đang đứng đàng xa, hiển nhiên là đang giục.

- Sư huynh, không thì sư huynh…

Mạnh Hạo gãi đầu, thừa dịp Trần Phàm đang tạm nghỉ nói xen vào, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Trần Phàm thao thao bất tuyệt nói át đi.

- Tiểu sư đệ, có phải là chưa có đạo lữ thích hợp không?

Bỗng nhiên Trần Phàm hỏi một câu như vậy.

- A….

Mạnh Hạo sửng sốt, lời này hoàn toàn không hề liên quan tới những gì Trần Phàm vừa nói, bỗng nhắc tới như vậy khiến Mạnh Hạo ngẩn ra. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì Trần Phàm đã gật đầu.

- Ừ, ta hiểu rồi, sư đệ hẳn còn nhớ sư tỷ của mình. Nhưng tiểu sư đệ này, sư huynh nói cho mà biết, ở Nam Vực này nhiều nữ tu, nhưng có bốn nàng là đẹp nhất. Sở Ngọc Yên chính là một trong số đó. Nàng này thì sư đệ khỏi cần nghĩ, đích thị là thuộc về Vương Đằng Phi hoặc nam tử thần bí kia rồi. Nhưng ba nữ tử khác, ta cảm thấy với sự tuấn lãng và tu vi của sư đệ là xứng với các nàng.

Trần Phàm mắt tỏa sáng nhìn Mạnh Hạo, lời nói như đang muốn làm mai cho hắn.

Chuyện này hoàn toàn khiến Mạnh Hạo bất ngờ, hắn ngơ ngác nhìn Trần sư huynh, không ngờ nhiều năm không gặp mà Trần sư huynh lại có ham mê mới, lúc này vội ho khụ một tiếng.

- Sư huynh…

- Đừng ngại ngùng, sư huynh là người từng trải, có gì mà không rõ. Như vậy đi, sư đệ không cần phải nói, tất cả mọi chuyện có sư huynh quyết cho, chuyện này nay còn sớm, hẵng còn sớm.

- A… còn sớm, còn sớm…

Mạnh Hạo vội mở miệng, trán toát mồ hôi.

- Được rồi, đi theo sư huynh cùng quay về Nhất Kiếm Tông, chờ đến tông môn, sư huynh đệ chúng ta sẽ hàn huyên thêm.

Trần Phàm không nói thêm nữa mà kéo Mạnh Hạo định bước đi.

- Sư huynh, chuyện này…

- Nghe sư huynh đi, huống hồ một thời gian nữa Tống gia trong tam đại gia tộc sẽ tổ chức tụ hội, mời nhiều vị thiên kiêu ở Nam Vực này, đến lúc đó ta cũng đi. Sư đệ theo ta đi làm quen với đám thiên kiêu Nam Vực này, nếu đến Nam Vực thì phải nghe sư huynh, sư huynh sẽ trải con đường cho sư đệ về sau. Triệu quốc mất rồi, Kháo Sơn Tông cũng không còn nữa, mấy năm nay người mà ta không yên tâm nhất chính là đệ đó. Vài năm trước ta còn cho người sao thư tìm đệ, nhưng Triệu quốc mất tích, ta còn tưởng sư đệ cũng gặp nạn rồi. Thôi không nhắc tới nữa! Tiểu sư đệ, nay người khiến ta không yên lòng nhất chính là sư đệ, không có tông môn như chúng ta, một mình bươn chải bên ngoài, không được, phải nghe lời sư huynh!