Ngã Dục Phong Thiên

Chương 342: Bởi vậy mới gọi là duy ma!




Mà sau nhiều lần Đan Phách được tổ chức thì đan sư tham dự có thể lựa chọn tục danh, mà vẫn không hiển lộ thân phận, dù cho là người cùng tông môn, cũng sẽ không biết được đan dược là do ai luyện chế.

Thế nhưng trên cõi đời này không có bức tường nào không thông gió, nếu thật sự muốn điều tra, cho dù kẻ đó có là trưởng lão khó có thể tra được, nhưng chỉ cần Đan Quỷ đại sư tìm kiếm, đương nhiên sẽ biết rõ từng viên đan dược bán ra, là do ai luyện chế.

Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, gật gật đầu, một mặt hắn muốn mượn lần Đan Phách này, kiểm chứng xem đan dược của bản thân ở bên ngoài có giá trị bao nhiêu, mặt khác cũng phải kiếm thêm thật nhiều linh thạch, dù sao lúc trước để chế luyện Trúc Cơ Thiên, linh thạch cũng đãtiêu hao không ít. Coi như hắn thân là đan sư, còn có thù lao luyện chế đan dược cho đệ tử nội môn, thì cũng không thể chịu nổi mức độ tiêu hao như vậy.

Bây giờ bên trong túi trữ vật, thảo dược không ít, thế nhưng linh thạch lại có không nhiều, việc này cũng khiến Mạnh Hạo phải cảm thán không thôi. Thời niên thiếu hắn đã từng có lý tưởng phải kiếm thật nhiều tiền, bây giờ nhìn lại, vẫn còn cách mục tiêu đó một đoạn đường dài vô tận.

Sau khi Bạch Vân Lai đi, Mạnh Hạo vẫn đang còn trầm tư thì bỗng nhiên, ở bầu trời phía xa xa có một vệt cầu vồng gào thét mà đến, bên trong cái cầu vồng kia có một cô gái với bóng người rất nổi bật, chính là Sở Ngọc Yên.

Gần như trong nháy mắt khi nhìn thấy Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo thầm than xúi quẩy, liền vội vàng xoay người trực tiếp bước vào động phủ.

- Phương Mộc!!

Trong nháy mắt giọng nói của Sở Ngọc Yên truyền đến, cửa lớn của động phủ trực tiếp đóng kín, sau đó thanh âm của Mạnh Hạo từ bên trong truyền ra.

- Phương Mộc không ở đây.

Hai con mắt của Sở Ngọc Yên lộ ra sát khí, cả người tức giận khiến gân xanh nổi lên, đứng ở bên ngoài động phủ Mạnh Hạo, nghiến răng nghiến lợi. Một năm qua nàng tìm đến chỗ Mạnh Hạo rất nhiều lần, thế nhưng chỉ có thể đứng ở bên ngoài động phủ này, thậm chí ngay cả hình dáng bên trong động phủ là gì, cũng không thấy qua. Loại hành động của Mạnh Hạo khi nhìn thấy nàng như nhìn thấy hung thần ác sát, càng khiến Sở Ngọc Yên bốc lên cơn giận dữ.

- Phương Mộc, ngươi trốn ta như vậy, chẳng lẽ là có cái gì không thể cho ai biết!

Sở Ngọc Yên cắn răng mở miệng, lời nói kiểu này, một năm này nàng hầu như mỗi đến đây bị ăn bế canh môn đều sẽ nói ra.

Mà ngay cả bản thân nàng cũng càng ngày càng khẳng định, Phương Mộc này có bí mật, hơn nữa nhiều lần như vậy, làm cho Sở Ngọc Yên đối với động phủ này của Mạnh Hạo, gần như muốn châm một mồi lửa. Đừng nói nhìn thấy, cho dù có người nhắc đến hai chữ Phương Mộc, đều sẽ làm cho nàng buồn bực muốn ra tay.

- Mắt không thấy, tâm không phiền.

Thanh âm của Mạnh Hạo lại truyền từ trong động phủ ra, con mắt của Sở Ngọc Yên trừng lên, tay phải tàn nhẫn tung ra một quyền, đánh lên cửa chính của động phủ. Ầm một tiếng, cửa lớn lay động mấy lần, thế nhưng lại không hư hao chút nào.

- Ngươi đi ra cho ta!

- Ta muốn luyện đan.

- Ngươi có ra hay không!

- Khụ khụ, Sở sư tỷ, ta thật sự muốn luyện đan.

- Ai là sư tỷ của ngươi, ta là Chủ Lô đan sư, ngươi chỉ là đan sư. Hôm nay nếu như ngươi không ra, ta xem ngươi có thể ở trong động phủ bao lâu!

- Được rồi, Sở đạo hữu, lần trước ngươi ở bên ngoài động phủ của ta bảy ngày, lúc ấy đã có người tông môn nói bóng nói gió, việc này không tốt đâu.

- Ngươi...

- Phương Mộc ta còn chưa cưới đạo lữ, cực kỳ lưu ý thanh danh của mình. Chuyện như vậy là không được, Sở đạo hữu không nên hại ta, mau mau rời đi cho.

Mạnh Hạo thở dài, ở trong động phủ truyền ra tiếng nói, lúc này trực giác khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy hoảng sợ. Mấy năm qua, hắn quả thực có ý định tránh né, bởi vì hắn có dự cảm, nếu cứ tiếp xúc như vậy, thì một ngày nào đó sẽ bị Sở Ngọc Yên này nhìn ra manh mối.

Một khi nhận ra hắn chính là Mạnh Hạo... Mạnh Hạo không cần suy nghĩ cũng sẽ biết được hậu quả khủng bố của chuyện này.

Sở Ngọc Yên cắn chặt hàm răng trắng ngà, hung hăng giậm chân một cái, xoay người rời đi.

Nhận thấy Sở Ngọc Yên đi rồi, Mạnh Hạo thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Hắn cảm thấy ở Đan Đông nhất mạch này, nơi nào cũng tốt, chỉ có một Sở Ngọc Yên là khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy không an toàn chút nào cả.

- Nếu như nữ tử này lại tiếp tục dây dưa như thế thì ta cũng không biết làm thế nào, nói không chừng phải nghĩ một biện pháp khác mà thôi...

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh cũng không tiếp tục suy tư vấn đề Sở Ngọc Yên nữa, mà vung tay phải lên, lập tức địa hỏa của động phủ mở ra, lò luyện đan bay ra trôi nổi bên trên địa hỏa.

Lò luyện đan của Mạnh Hạo, có điêu khắc ba con tiên hạc, giờ khắc này toàn bộ lò luyện đan đều trở nên hoàn toàn đỏ đậm, ba con tiên hạc này cũng đã trở thành màu máu, sống động giống như muốn xông ra khỏi lò luyện đan, làm cho người ta có một cảm giác bị uy hiếp.

Huyết Hạc lô này là do Mạnh Hạo dùng không ít đan phương cùng dược thảo, đồng thời còn dùng cả tư cách đan sư để đổi lấy, hắn sử dụng một tháng nay, cảm thấy rất là thuận tay.

Giờ khắc này nhìn thấy lò luyện đan đã chuyển sang màu đỏ đậm, Mạnh Hạo đứng ở một bên cũng không để ý đến, mắt lộ ra vẻ trầm tư.

- Lần Đan Phách này, nên luyện chế loại đan dược gì mới được đây...

Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên mấy trăm đan phương, nhưng lần lượt bị hắn loại bỏ. Chỉ là sau một nén nhang, khi lò luyện đan đã đỏ như máu, ánh sáng khuếch tán ra bốn phía, khiến toàn bộ động phủ đều bị bao phủ trong ánh hồng mang, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe sáng.

- Ta muốn luyện một viên độc đan!

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, từ khi có lý giải nhất định với đan đạo đến nay, Mạnh Hạo đã hiểu, phàm là độc đan, thường thường sẽ không có đan phương lưu truyền, mà là do bản thân đan sư sáng tạo ra, hơn nữa tuyệt sẽ không dễ dàng truyền đan phương ra ngoài.

Bởi vì độc đan, tuy nói là cấm kỵ, nhưng nó là thứ mà bất kỳ đan sư nào cũng cố hết sức muốn nghiên cứu và luyện chế. Đan dược này không chỉ đại biểu trình độ đan đạo của một đan sư, mà còn đại biểu cho sự lý giải với dược thảo. Phải nắm giữ đầy đủ sự biến hóa của dược thảo đến một mức độ nhất định, mới có thể luyện chế ra một viên độc đan, chỉ thuộc về một đan sư đó.

Một người luyện đan, vạn người nan giải, loại cảnh giới này chính là khát vọng, tồn tại sâu trong nội tâm của mỗi đan sư.

Mạnh Hạo hít sâu một cái, rồi khoanh chân ngồi ở bên cạnh lò luyện đan, để cho ánh lửa hừng hực nhiễm khắp toàn thân, nhắm hai mắt lại, đả tọa không nói lời nào. Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, địa hỏa vô thủy vô chung thiêu đốt, Huyết Hạc lô bị luyện mấy ngày, cũng không có dấu hiệu bị hòa tan chút nào, vẫn hoàn toàn là một màu đỏ đậm như trước.

Cho đến ngày thứ bảy, hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên mở ra, trong mắt của hắn lộ ra vẻ chấp nhất nồng đượm.

- Viên độc đan này, không phải là cho kẻ địch uống, mà là cho chính mình uống... Giống như độc mà không phải độc, là dược mà cũng không phải dược, đây là một viên...

Mạnh Hạo nghĩ đến lúc giết chết Thượng Quan Tu ở Triệu quốc năm đó, từ Tiểu Hổ mượn được một hạt châu, mà hạt châu kia có thể khiến tu vi người ta bỗng dưng tăng lên một cấp, cũng chính nhờ hạt châu này trợ giúp, làm cho Mạnh Hạo tiếp tục mượn được con đường từ viễn cổ, bước vào cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ mười trong truyền thuyết.

Việc này đến nay vẫn còn rõ ràng ở trước mắt Mạnh Hạo, lực lượng khủng bố của hạt châu kia, để lại ký ức sâu sắc trong tâm trí Mạnh Hạo.

- Kinh mạch toàn thân đau nhức, tựa như chịu ngàn đao bầm thây, như khai phá thân thể, toàn thân thông suốt, tâm thần như được ngưng tụ, tựa như là ngàn vạn sát cơ, đánh tới đan hải đạo đài, tựa sát khí diệt hồn, lấy hồn dung linh, dùng lực lượng sát lục đảo loạn tâm trí, tâm thần, cuối cùng tất cả tựa như hóa thành hư không. Chỉ một ý chí điên cuồng ấy, đã hóa thành một luồng tâm niệm tuyệt mệnh, dùng nó, có thể khiến cho tu vi toàn thân tăng lên trong nháy mắt… Tựa như thiêu đốt linh hồn mà không phải thiêu đốt linh hồn, đan này, hãy gọi là Nhập Ma Đan, bởi vì ý nghĩa của nó, là Duy Ma!

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, còn lộ ra tơ máu, tay phải nắm lấy túi trữ vật vung mạnh lên giữa không trung, lập tức có hơn một vạn loại dược thảo hiện ra, toàn bộ trôi nổi ở giữa không trung, ở trong ánh sáng đỏ đậm bày ra vẻ yêu dị.

Hai tay Mạnh Hạo trở nên mơ hồ, xuất hiện tàn ảnh, toàn bộ tâm thần, toàn bộ tinh lực của hắn, ở trong nháy mắt này, đều dung nhập vào việc luyện đan. Mỗi một loại dược thảo ở trong tay hắn hoặc là thôi hóa, hoặc là nghiền nát lấy nước, hoặc là đồng thời phối hợp thôi hóa mấy loại dược thảo, tất cả mọi biến hóa chỉ đều xảy ra trong chớp mắt.

Có thể nói từ lúc Mạnh Hạo học tập đan đạo, luyện chế đan dược tới nay, chưa từng có lần nào hắn điên cuồng giống như lần này. Đây là lần đầu tiên, hắn thi triển toàn bộ tạo nghệ đan đạo, cùng thiên phú dược thảo của bản thân, không giữ lại một chút nào, triệt triệt để triển khai ra.

Thời khắc này, hắn đã thành tóc tai bù xù, đã hoàn toàn quên đi tất cả mọi chuyện xung quanh, chìm đắm vào trong quá trình luyện đan, muốn luyện Nhập Ma Đan, điều cần làm trước tiên là bản thân phải điên cuồng!

Ý nghĩa chân chính của viên Nhập Ma Đan này, chính là viên.... đệ nhất đan trên đan đạo của Mạnh Hạo!

Viên đan dược này, không có đan phương, cũng không cần đan phương, nó chỉ là một luồng ý thức của đan sư, ý thức này ở dưới sự khống chế, tùy tính mà phát. Vì vậy giá trị kỳ trân quý, khó có thể hình dung, có thể quý giá hơn thế nữa, nhưng giờ khắc này Mạnh Hạo đang chìm trong trạng thái như thế này, nếu có Chủ Lô đan sư nhìn thấy, nhất định sẽ vì thế mà điên cuồng.

Tu hành có cảm ngộ, đan đạo cũng có ‘ngộ’ như thế, loại ngộ này, Đan Quỷ từng có, hai đại đan sư khác ở Nam Vực cũng từng có, một đời Tử Lô đan sư cũng có thể có một hay hai lần, tất cả tùy thuộc vào cơ duyên, dựa vào tạo hóa, bây giờ, Mạnh Hạo cũng đang đan ngộ!

Ở bên trong ‘đan ngộ’ này sáng tạo ra đan dược, có thể xưng tụng là diệu thủ thiên thành, độc nhất vô nhị!