Ngã Dục Phong Thiên

Chương 356: Lý Phú Quý chết vì sĩ diện




Gần như trong chớp mắt giọng Lâm Hải Long truyền ra, tất cả đan sư đến đây, ai nấy đều thở gấp, đôi mắt lộ ra tinh mang, sáu chữ lập tức tấn thăng Chủ Lô, đối với tất cả đan sư mà nói, đều là một cơ hội cực lớn.

Cơ hội này có nắm được hay không, chưa hẳn đã quyết định vận mệnh tương lai của bọn họ, nhưng cũng không kém là mấy.

Cơ hội này, nếu có thể nắm được, một bước lên trời cũng là tất nhiên.

Từng đan sư trong nháy mắt lao ra, đưa mắt nhìn thử, mấy trăm đan sư chen chúc, từ chân núi chạy thẳng lên đỉnh núi, lúc này trên quảng trường, cho dù là Sơn Cửu cũng không ngờ Lâm Hải Long lại có thể nói ra những lời đó, đôi con ngươi bất giác co lại.

Bằng vào hiểu biết của lão với Lâm Hải Long, người này tuyệt đối không mở miệng lung lung, những lời này, nhất định có thâm ý, suy nghĩ một chút, Sơn Cửu đột nhiên sáng mắt lên.

- Trừ khi y muốn ép... Vị Đan Đỉnh đại sư kia ra!

Có cùng tâm tư này, còn có Sở Ngọc Yên và mười mấy Chủ Lô đan sư bên cạnh, ai nấy đều ánh mắt lấp lánh, có cả chờ đợi, còn về An Tại Hải, khóe miệng y lộ ra nụ cười, như có như không liếc nhìn Mạnh Hạo, đối với những lời này của Lâm Hải Long, trong lòng y hiểu rõ.

Chỉ là Đan Đông nhất mạch hiện giờ, trừ Đan Quỷ đại sư ra, chỉ có An Tại Hải y biết được, Đan Đỉnh đại sư chân chính là ai, nhưng chuyện này y tự nhiên sẽ không truyền ra, thái độ của Đan Quỷ đại sư mơ hồ, nhưng thái độ đó, lại như lệnh cấm, khiến cho An Tại Hải không hề nhắc tới hai chữ Đan Đỉnh với bất cứ một ai.

Thấy từng đan sư của Đan Đông nhất mạch đi tới, tên mập ở đó đắc ý, cầm phi kiếm mài răng, hàm răng lấp lánh dưới ánh nắng, có vẻ vô cùng đắc ý, lại có phần kiêu ngạo.

- Tới đi, tới đi, tiểu gia ngứa răng rồi, các ngươi nếu có bản lĩnh, tốt nhất là luyện ra một đan dược mà tiểu gia không thể cắn nát, nếu có người luyện ra, từ đây tiểu gia nhìn hắn, sẽ gọi hắn là gia gia!

Tên mập khoa trương nói, lời này truyền ra, cả đỉnh núi mấy trăm đan sư, lập tức có người cất bước, chắp tay vái Lâm Hải Long và An Tại Hải, rồi bắt đầu luyện đan.

Không chỉ là một người luyện đan, lúc này có khoảng bảy tám đan sư, đều đi ra, bắt đầu luyện đan, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, bảy tám đan sư này ai nấy vẻ mặt nghiêm túc, thảo dược trong tay, biến hóa cực nhiều khiến người ta hoa mắt, thời gian không dài, những viên đan dược luyện ra, đều ném về phía tên mập.

Những đan dược này, đều là những đan sư này dốc lòng luyện chế, mang theo tự tin nhất định, nhưng nhìn đan dược rơi vào trong tay tên mập, tên mập ngáp ngáp, liền ném cả vào trong mồm, tiếng vỡ vụn kia, giống như xuyên vào trong lòng những đan sư này, khiến những đan sư này lập tức cực kỳ xấu hổ.

- Phì phì phì.

Tên mập phun ra, nhổ sạch đan dược vừa cắn nát.

- Còn ai không!

Tên mập càng đắc ý, gào lớn lên, có vẻ như trên trời dưới đất răng ta là nhất vậy.

Nhìn sắc mặt ngượng ngùng của những đan sư này, những người khác đang nóng nòng muốn thử, cũng cảm thấy kinh hãi, thầm đánh giá răng của tên mập, trong mắt bọn họ, đó đâu có phải răng, mà rõ ràng là vô số thanh kiếm sắc trong miệng, tất cả đan dược chỉ cần vào miệng, liền sẽ vỡ nát.

- Còn ai không!

Tên mập thấy không còn ai đáp lời, cũng không một ai đi ra luyện đan, càng thêm kiêu ngạo, trực tiếp lấy từ trong túi trữ vật ra một đống linh thạch, trước mặt tất cả mọi người vứt vào trong mồm nhai rôm rốp.

Nhìn cảnh này, đan sư xung quanh đều hít sâu một hơi, một số người khó khăn lắm mới có chút dũng khí, nghĩ ra vài đan phương, chuẩn bị đi ra thử nghiệm, sau khi nhìn thấy cảnh này, lập tức rút bàn chân chuẩn bị bước ra về.

- Đây rõ ràng là một yêu nghiệt, lại có hàm răng như vậy, đan dược nào mà không bị gã cắn nát chứ...

- Khốn kiếp, tên mập này chẳng lẽ từ khi sinh ra đã bắt đầu luyện răng, nếu không làm sao có thể sắc bén đến thế chứ... Đây đâu phải là tu sĩ, rõ ràng là một hung thú!

- Gã cũng không sợ một ngày nào đó cắn nhầm, tự cắn đứt lưỡi mình sao... Lại nhai linh thạch như vậy, bụng của gã thế nào, có thể tiêu hóa sao?

Đan sư xung quanh ai nấy đều có nghi hoặc trong lòng, ánh mắt nhìn về phía tên mập, có phần bất thiện, lại có than thầm, biết rõ cơ hội lần này, sợ rằng bản thân không có được rồi.

Tên mập càng thêm đắc ý, ăn linh thạch xong bắt đầu mài răng, tiếng ken két vang lên, từ khi gã gia nhập Kim Hàn Tông, liền bắt đầu được người ta cưng chiều, có thể nói là chưa từng chịu thiệt, hiện giờ lại theo trưởng bối tông môn tới đây, tự nhiên sẽ nắm chắc cơ hội để kiêu ngạo, đôi mắt đảo quanh, nhìn chằm chằm một vài nữ đan sư.

Về phần Sở Ngọc Yên, gã không hề nhìn thẳng, dù sao trong mắt gã, Sở Ngọc Yên có gì đó không minh bạch với huynh đệ Mạnh Hạo của gã, gã tuyệt không thể tham dự vào, dù sao với Mạnh Hạo, tên mập vẫn cực kỳ bội phục.

Ngay lúc tên mập đang kiêu ngạo đắc ý, Mạnh Hạo ho khan một tiếng, tâm tư hắn nhạy bén, sớm đã đoán ra ẩn ý trong lời của hai vị Lâm, An đan sư. Hẳn là đã nghĩ đến cách này để kéo Đan Đỉnh đại sư ra, chuyện này cũng là nguyên nhân Mạnh Hạo chần chừ, lúc này trong lòng hắn đã có chủ ý, ho khan đi ra từ trong đám người, hắn đi ra, lập tức khiến cho đan sư xung quanh chú ý.

Sở Ngọc Yên cau mày, hừ lạnh một tiếng, nhìn một cái rồi không thèm để ý nữa, hai mắt An Tại Hải thì lóe lên ánh sáng khó mà phát hiện, khóe miệng mỉm cười như có như không.

Trong mắt Lâm Hải Long dường như có ẩn ý, cũng nhìn kỹ, dừng ánh mắt trên người Mạnh Hạo.

- Là hắn sao...

Lâm Hải Long thầm nhủ.

Ngay cả Sơn Cửu, cũng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt bình thường, người ngoài không hề nhìn ra chút biến hóa nào.

- Tại hạ Phương Mộc, muốn thử luyện chế viên đan dược này, xin hai vị tiền bối cho phép.

Mạnh Hạo ra khỏi đám người, chắp tay vái An Tại Hải và Lâm Hải Long.

An Tại Hải không nói, Lâm Hải Long hơi gật đầu, lại ném ra một khối Địa Hỏa Tinh, lơ lửng trước người Mạnh Hạo.

- Ai dà, lại một người, tiểu tử, nhớ luyện đan dược nhất định phải cứng đó, răng tiểu gia ta ngứa, muốn cắn cái gì đó cứng.

Tên mập hấp háy mắt nhìn Mạnh Hạo, hất hàm sai khiến, có vẻ rất khoa trương.

Mạnh Hạo không lập tức luyện chế, mà nhìn về phía tên mập, khóe miệng nở nụ cười.

- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Khụ khụ, ta bản tính lương thiện, bỏ đi bỏ đi, lần này ta sẽ không cắn nát ngay, để cắn ba lần được chưa.

Tên mập cũng không biết làm sao, nhìn thấy Mạnh Hạo trước mắt, cảm thấy vô cùng thuận mắt, lúc này vỗ ngực nói.

Mạnh Hạo thở dài, trên mặt lộ vẻ áy náy, chắp tay vái tên mập một cái, không nói một lời, vì trong lòng, Mạnh Hạo cũng không muốn như thế, chỉ là cơ hội này quá khó có, chỉ có thể để Lý Phú Quý ấm ức vậy.

- Ý, ngươi có vẻ mặt gì vậy, ai ai, bỏ đi bỏ đi, năm lần, ta cắn năm lần mới vỡ, vậy được rồi chứ.

Tên mập vội nói.

Lời này nói ra, Lâm Hải Long nghe thấy sắc mặt càng thêm tối tăm, còn đan sư xung quanh, cũng có vẻ bất thiện, Sở Ngọc Yên càng trừng mắt nhìn tên mập một cái, lại trừng mắt nhìn Mạnh Hạo.

- Tên mập, không phải ca ca chơi ngươi, mà là không còn cách nào...

Mạnh Hạo thầm nhủ, ho khan ngẩng đầu lên, không nhìn tên mập nữa, tay phải vung lên, Huyết Hạc đan lô bay ra, lơ lửng trên Địa Hỏa Tinh.

Trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, theo đan lô đỏ lên, hắn vỗ vào túi trữ vật, lập tức lấy ra dược thảo, có lấy lá, có lấy thân, luyện đan đến nửa canh giờ, Mạnh Hạo lấy ra một chút mạt phấn màu xám, mạt phấn này người ngoài không nhìn ra gì, dù sao trên con đường luyện đan, cũng không phải chỉ dùng dược thảo tươi mới, một ít dược thảo mài thành bột, hoặc là như tro tàn, cũng có thể làm thuốc.

Nhưng Mạnh Hạo lại biết rõ, đây là chỗ dựa của hắn để khiến tên mập không cắn được đan dược, trên thực tế chính mà một ít bột màu xám này. Những thứ này không gì xa lạ, mà là chỗ da lần trước do miếng mỡ đông thay da bị nổ văng ra.

Trong đó có không ít thứ bị trực tiếp nổ thành bột phấn, lúc này được Mạnh Hạo lấy ra, cho vào trong đan lô liền hoàn thành đan dược.

Độ cứng rắn của da miếng mỡ đông, trước đây Mạnh Hạo đã từng thử mấy lần, đương nhiên biết rõ, mà miếng mỡ đông này lai lịch thần bí này, ít có khả năng chết, lột da thì lưu lại đồ vật linh tinh. Mạnh Hạo kết luận tên mập không thể cắn vỡ, mà chỗ bột phấn, cũng không phải quan trọng nhất, đòn sát thủ thực sự, lại ở ngay trong đan dược...

- Tên mập, xin lỗi...

Sau một lát hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải vung lên, lập tức lò đan trước người hắn trở lại bình thường, một viên đan dược màu đen bay ra, được Mạnh Hạo nắm ở trong tay.

Đan dược này chỉ cỡ móng tay, nhìn có vẻ bình thường, nhưng phần lớn thành phần trong đó, đều là mạt phấn da của miếng mỡ đông, lúc này căn bản vẫn chưa từng hòa tan, mà bị Mạnh Hạo dùng thảo dược ngưng tụ lại, nếu nói đây là luyện đan, không bằng nói là đang dính nó lại.

Đan dược này, không hề có mùi thuốc, đen thui, sau khi Mạnh Hạo nắm trong tay, hắn áy náy nhìn tên mập, lập tức ném tới.

Tên mập khoa trương tiếp lấy.

- Tiểu gia thấy ngươi thuận mắt, ngươi yên tâm, tiểu gia nói năm lần mới cắn nát, tuyệt đối sẽ không cắn vỡ lúc mới bốn lần.

Tên mập vẻ mặt đắc ý, lúc bỏ đan dược vào mồm, vẫn không quên nhìn mấy nữ đan sư lúc nãy thể hiện chút hào khí.

Đan dược vừa vào miệng, tên mập há mồm, cắn nhẹ một cái, vừa cắn xuống, gã đã ngây ra, nhưng rất nhanh liền che dấu, cười ha hả.

- Thấy chưa, tiểu gia không một lần cắn nát.

Lời nói hàm hồ không rõ, nhưng người nghe xung quanh vẫn có thể hiểu được.

Những đan sư của Đan Đông nhất mạch, ai nấy sắc mặt khó coi, càng cảm thấy vẻ mặt Lý Phú Quý đáng ghét.

Trong lúc nói, tên mập thầm dùng sức cắn một cái nữa, trái tim lập tức run lên, nhưng sắc mặt vẫn duy trì không đổi, lại cười ha ha mấy cái, mơ hồ nói Lý Phú Quý gã giữ lời, nói năm lần cắn vỡ, tuyệt sẽ không đổi ý.

Nhưng trong lòng gã lại có phần lo lắng, lần thứ nhất còn được, gã chỉ dùng ba phần sức, nhưng lần thứ hai, đã dùng đến tám phần, nhưng đan dược này vẫn không hề sứt mẻ, thậm chí còn một chút đàn hồi trở lại, khiến răng tên mập có phần đau đớn.

- Tên mập này, học sĩ diện như vậy từ lúc nào chứ.

Mạnh Hạo đồng tình mà áy náy, nhìn tên mập biểu diễn, thầm nhủ.