Ngã Dục Phong Thiên

Chương 370: Tuế nguyệt đồng nguyên!




Chủng loại rất đa dạng, vả là mỗi loại đều có điểm diệu dụng khác nhau.

Từng gốc dược thảo được Mạnh Hạo lấy ra, theo yêu cầu mà bắt đầu thúc dục ngọn lửa. Lúc này, trong tay hắn có một gốc hoa Bảo Diệp, loại này không có độc, nhưng ở trong tay Mạnh Hạo, có thể thôi hóa tới trình độ sắp lụi tàn trong nháy mắt.

Bởi vì nháy mắt kia, phối hợp với dược thảo cộng sinh khác mà thôi hóa, có thể luyện ra một loại độc tố mà người ngoài không nhìn thấy được.

Ngay khi tay phải Mạnh Hạo lóng lánh tử quang, lực thôi hóa triển khai, hoa Bảo Diệp kia lay động sinh trưởng. Bỗng nhiên, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, hai mắt hắn trợn to, lộ ra tinh quang. Trong chớp mắt, hô hấp hắn trở nên dồn dập, trong đầu hắn như có một tia chớp ầm ầm lóe lên, một cái ý niệm xuất hiện trong đầu hắn.

Ý niệm này, không quan hệ tới Chu Kiệt, mà là có liên quan tới Hàn Bối, có liên quan tới Đan Đông nhất mạch!

Thậm chí, lúc ý niệm đó xuất hiện trong đầu, trong lòng Mạnh Hạo liền nhấc lên sóng lớn ngập trời, làm cho gốc hoa Bảo Diệp trân quý trong tay hắn trực tiếp hỏng mất, vì nội tâm thay đổi, linh lực không đều.

Nhưng hoa Bảo Diệp có trân quý hơn nữa, lúc này Mạnh Hạo cũng không có tâm tư so đo. Mang theo hô hấp dồn dập, hai mắt điên cuồng chớp lóe, hắn đứng đó, ngay cả luyện đan cũng không để ý, mà không ngừng không ngừng phóng đại ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu.

- Đan Đông nhất mạch… Tử ý quyết… Lực thôi hóa… lại có thể làm cho thảo dược sinh trưởng… có thể gia tốc luyện đan…

- Hàn gia cửu cổ… Hàn Bối… Luyện Tuế nguyệt… Rèn luyện Tuế Nguyệt chi bảo… có thể làm năm tháng thay đổi…

Mạnh Hạo thì thào, mỗi một câu nói ra, hai mắt hắn dần sáng hơn… Cho đến cuối cùng, ánh sáng trong hai mắt hắn vượt qua ánh sáng mặt trời, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, hít sâu một hơi dài.

- Tử ý quyết của Đan Đông nhất mạch, rõ ràng chính là Tuế Nguyệt chi luyện của Hàn gia!

Mạnh Hạo đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lập tức lấy ra trang giấy ngọc về Tuế Nguyệt chi luyện đoạt được của Hàn Bối trong phúc địa thượng cổ.

Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Hạo nghiên cứu trang giấy ngọc này, Tuế Nguyệt chi luyện ghi lại trên đó có thể luyện ra Tuế Nguyệt chi bảo, là pháp bảo mà Mạnh Hạo cực kỳ khát vọng có được.

Chỉ là trang giấy ngọc này chỉ có ba tờ, một tờ lưu lại trong đỉnh trong phúc địa, một tờ bị miếng mỡ đông nuốt lấy. Tờ thứ ba này thì Mạnh Hạo lấy được, sau khi nghiên cứu mới phát hiện, muốn luyện chế ra Tuế Nguyệt chi bảo thì cần ít nhất cũng phải mấy trăm năm. Nhưng lực Tuế Nguyệt tồn tại trên người hắn, làm cho hắn không thể không buông bỏ.

Thời gian quá dài, Mạnh Hạo căn bản không có biện pháp luyện chế.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho tới khuya, bên ngoài tràn ngập ánh trăng. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, như là hoàn hồn trở lại, lúc này, khi hắn ngẩng đầu thì trong mắt lộ ra tinh quang trước nay chưa từng có.

- Ta nên sớm nghĩ tới mới đúng… Tuế Nguyệt chi luyện, Tử ý thôi hóa… cái này đúng là một bộ thần thông đồng nhất! Hoặc có thể nói, là từ một loại thuật pháp thần thông diễn biến ra!

- Trang giấy ngọc thứ ba này, trên đó ghi lại Tỏa Tuế thuật, cứ mười năm là có thể khóa lại một lần lực tuế nguyệt, sáu trăm năm khóa sáu mươi lần, lúc đó có thể bày ra uy lực thời gian gấp mười giáp, làm cho Tuế Nguyệt chi bảo có chút thành tựu!

Mạnh Hạo lại vỗ lên túi trữ vật, lập tức lấy ra một đoạn Xuân Thu Mộc.

- Có lẽ miếng giấy ngọc thứ hai bị miếng mỡ đông kia nuốt vào, hoặc là tờ thứ nhất lưu lại trong đỉnh tại phúc địa…. Một tờ trong đó thật sự ghi chép về Tử ý thôi hóa của Đan Đông nhất mạch!

Mà muốn luyện thành Tuế Nguyệt chi bảo, tất không thể thiếu được Tử ý thôi hóa này!

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn trang ngọc cùng Xuân Thu Mộc trong tay, hai mắt lộ ra quang mang.

- Đúng hay không, phải thử một lần mới biết được!

Mạnh Hạo không chút chần chừ, trong tay phải lập tức xuất hiện một mảnh quang mang màu tím, ánh mắt hắn cực kỳ ngưng trọng, thúc dục toàn bộ Tử ý quyết, dung nhập vào trong Xuân Thu mộc.

Thời gian trôi qua, sau một lúc lâu, Mạnh Hạo nhíu mày, Xuân Thu Mộc này như là một cái hắc động cắn nuốt tất cả, lực thôi hóa từ Tử ý quyết do Mạnh Hạo tạo ra, lại không có chút tác dụng gì lên Xuân Thu Mộc.

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, nhìn xung quanh, hừ lạnh một tiếng, lấy ra lệnh bài Chủ Lô, nhấn một cái. Nhất thời, trong lệnh bài kia phát ra tử quang, bao phủ toàn bộ lầu các mà Mạnh Hạo đang ở.

Lệnh bài Chủ Lô này, sau khi trở thành Chủ Lô, hắn mới hiểu được hiệu quả của nó. Nó có thể hình thành một quầng sáng che chắn thần thức, phòng ngừa khi đan sư luyện đan bị người ta học lén.

Thuật này do Đan Đông nhất mạch dốc sức sáng tạo ra, đến nay còn chưa bị người phá giải. Hơn nữa, thứ này không phải lúc nào đan sư cũng cần, cho nên, chỉ trong vài canh giờ, lực che chắn này không thể bị phá giải.

Trừ phi là thời gian quá dài, mới có thể bị người ta dùng thần tức cố ý xé mở.

Quầng sáng vừa lên, Mạnh Hạo liền không áp chế tu vi nữa, mà thúc dục toàn bộ sáu tòa đạo đài.

Ngay khi vừa thúc dục, lệnh bài Chủ Lô hắn vừa phóng ra cũng phát ra tia sáng nhu hòa, bao kín nơi này. Cùng lúc đó, lực biến hóa của miếng mỡ đông trên người Mạnh Hạo cũng bị tản ra. Làm cho tu vi của Mạnh Hạo toàn diện bùng nổ, nhưng lại không hề lộ ra bên ngoài.

Nhưng trong lòng Mạnh Hạo biết rõ không thể duy trì lâu dài, bằng không sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Lúc này, khi tu vi toàn diện bùng nổ, Tử ý thôi hóa của hắn cũng trực tiếp vọt lên điểm cao nhất.

Mắt thường có thể thấy được, Xuân Thu Mộc trong tay Mạnh Hạo dần phát ra quang mang màu xanh, trong đó mơ hồ mọc ra một mầm lá non.

Ngay khi mầm non vừa mọc ra, hai mắt Mạnh Hạo lộ vẻ kích động. Tu vi trong cơ thể hắn cũng tiêu tán. Hắn đưa tay trái bấm quyết niệm chú, từng tàn ảnh xuất hiện, sau khi phóng ra mười ấn quyết, Mạnh Hạo trực tiếp ấn lên trên Xuân Thu Mộc.

Mười ấn quyết này, chính là Tỏa Tuế pháp.

Vừa ấn xuống, Xuân Thu Mộc chấn động mạnh, sau đó liền khôi phục như thường. Nhưng theo Mạnh Hạo thấy thì Xuân Thu Mộc đã có chút khác với trước rồi. Dường như cảm giác nặng hơn một chút, thậm chí bên trong còn mơ hồ ẩn chứa khí tức năm tháng.

- Quả nhiên hữu hiệu!

Hai mắt Mạnh Hạo chớp động quang mang, sau khi thu hồi, hắn liền tản đi tử quang của lệnh bài Chủ Lô.

- Tiếc là nơi này không tiện phóng ra toàn bộ tu vi, chờ sau khi rời khỏi Thanh La Tông, nhất định phải thử lại, xem có thể thúc giục Xuân Thu Mộc này được bao nhiêu năm!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn đã rất nhiều lần nghĩ tới Tuế Nguyệt chi bảo này rồi. Tiếc là chỉ biết thở dài với thời gian mấy trăm năm luyện chế. Nhưng lúc này, hắn đã tìm được phương pháp luyện chế, cứ tiếp tục luyện chế như thế, Mạnh Hạo tin tưởng, không bao lâu sau, mình có thể luyện ra một cái Tuế Nguyệt chi bảo ẩn chứa thời gian mười giáp.

Sự cường hãn của bảo vật này, Mạnh Hạo không biết cụ thể, nhưng hắn rất chờ mong. Có thể được Hàn gia xưng là thần thông, có thể được Đan Đông nhất mạch hóa thành Tử ý quyết. Những thứ này dung hợp lại mới thành bảo vật như thế, Mạnh Hạo tin tưởng nó sẽ không làm mình thất vọng.

- Lần đến Thanh La Tông này đúng là không phí công!

Mạnh Hạo thu hồi Xuân Thu Mộc, trên mặt lộ ra mỉm cười, nhưng ẩn sâu trong đó lại có chút nghi hoặc.

- Hàn Bối cùng Đan Đông nhất mạch có quan hệ sâu xa, bên trong rốt cuộc có bí mật gì….

Với phán đoán này, Mạnh Hạo suy tư một lúc lâu cũng không đươc gì, thì sắc trời bên ngoài cũng đã sáng.

- Còn có Chu Kiệt kia, vì sao lại phát điên, lúc trước trên đường về ta đã cảm thấy có gì không đúng, tàn hồn đoạt thể, vãng sinh trở lại…

Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, liên tưởng rất nhiều, sau một lát, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài lầu.

- Phương đại sư, hôm nay là ngày Trần đại sư của Đan Giới nhất mạch giảng đan, Chu đại sư của quý tông đã đi rồi, ngài có muốn đi hay không?

Không bao lâu, bên ngoài truyền lại lời hỏi cung kính.

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, cũng muốn hiểu một chút về lý giải đan đạo của đan sư Đan Giới nhất mạch. Vì vậy hắn đứng dậy ra khỏi lầu, theo tên đệ tử Thanh La Tông kia rời khỏi Thanh Nghênh Phong.

Nơi giảng đan tại trên núi thứ năm bảy của Thanh La Tông, núi này không đỉnh, trên đỉnh bằng được kiến tạo thành một quảng trường thật lớn, bốn phía tạo thành rất nhiều ghế ngồi, có thể chứa đủ mấy vạn người.

Khi Mạnh Hạo tới nơi thì đã có hơn hai ngàn tu sĩ Thanh La Tông có mặt. Nhưng tu sĩ này có đủ loại tu vi, Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan gì gì cũng có, thứ tự sắp xếp bốn phía, mà chính giữa là một cài đài cao gồ lên.

Trần Gia Hỉ cùng với Lý Nhất Minh của Đan Giới nhất mạch khoanh chân ngồi trên đó, nhắm mắt đả tọa.

Cách đó không xa có có ba cái bàn, Tử La Lão Tổ ngồi đó, bên cạnh còn có một mỹ phụ trung niên. Mạnh Hạo vừa nhìn liền nhận ra, người này là kẻ đang mang Hứa sư tỷ rời khỏi Kháo Sơn Tông năm đó.

Ngoài hai vị này thì còn một lão già, ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt như điện, tu vi tràn đầy, sâu không lường được, theo cảm thụ của Mạnh Hạo thì người này còn mạnh hơn cả Tử La Lão Tổ.

Ba vị tu sĩ Nguyên Anh, làm cho tính chất của lần giảng đan này đã được đẩy lên cực cao.