Ngã Dục Phong Thiên

Chương 463: Phương Mộc chính là Mạnh Hạo!




- Ta đi rồi, nơi này sẽ lập tức tan vỡ.

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, hắn hiểu rằng, sau khi quay đi, có lẽ từ đây, sinh tử mong manh, cho dù còn sống, cũng không biết bao nhiêu năm nữa, mới có thể quay trở lại.

Không biết lúc trở về, hồng nhan trước mắt, có còn như trước hay không.

Nhưng Mạnh Hạo không hối hận, Quý Hồng Đông, tất phải giết, cho dù là vì Hứa Thanh, hay là vì bản thân, không phải Quý Hồng Đông chết, thì là hai người họ chết.

Dù là đã đem mặt nạ huyết sắc thu vào bên trong, nhưng Quý gia mạnh mẽ, Mạnh Hạo biết rõ chuyện này không có khả năng thành công, thậm chí kết quả có thể còn ác liệt hơn.

Có lẽ còn có con đường thứ ba, nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, Mạnh Hạo nghĩ không ra con đường đó ở đâu. Về phần bản thân cho rằng có thể dùng thân phận Mạnh Hạo giết người, thân phận Phương Mộc vẫn bình thường, thì lại hoàn toàn không hiểu sự đáng sợ của Quý gia. Đối với Quý gia, những gì Mạnh Hạo đã trải qua, tất có phán đoán.

Nếu hắn làm như vậy, vậy đến chín phần, sẽ kéo cả Tử Vận Tông lâm vào hủy diệt, hắn không thể lựa chọn như vậy.

Mạnh Hạo quay người, trong nháy mắt hắn vừa quay đi, một thân thể mềm mại, ôm lấy hắn từ sau lưng.

- Muội đợi huynh.

Lời nói của Hứa Thanh, mang theo chấp nhất, hẹn ước ba đời, nhẹ nhàng vang vọng.

Ngay khi Quý Hồng Đông vừa tử vong, ở ven Thiên Hà Hải, vùng đất Đông Thổ, khu vực ngay sát biên giới, có một ngọn núi màu trắng, ngọn núi này không có tuyết, đá núi toàn một màu trắng, như không nhiễm bụi trần.

Nơi này ở Đông Thổ, được gọi là Bạch Sơn.

Lúc này trên Bạch Sơn, có một đầm nước sâu, có lời đồn rằng nước trong đó, sâu bằng ngọn núi này.

Bên đầm nước, một lão giả ngồi đó, lão giả gầy gò, mặt không cảm xúc, cầm một cần câu, dây câu thò vào trong đầm, không hề lay động.

Rất nhanh, dây câu giật mạnh, lão giả vẻ mặt không đổi, chỉ đưa tay lên kéo một cái, tức thời một tiếng hét thảm truyền ra từ trong hư không, sợi dây câu bay lên, trên móc câu, lại có một đoàn quang mang.

Đoàn quang mang này nếu nhìn kỹ, rõ ràng là vô số sợi tơ quấn quanh tạo thành, trong mơ hồ ở trên mỗi sợi tơ, dường như đều tồn tại vô số khuôn mặt, ở chính trung tâm quang mang, lại có một nam tử trung niên, vẻ mặt kinh khủng, đang quỳ xuống cầu xin tha thứ.

- Được lão phu kéo ra khỏi nhân quả chúng sinh là phúc phận của ngươi, vì sao còn muốn cầu xin tha thứ?

Lão giả dửng dưng nói, tay phải đưa lên chộp lấy, lập tức quang đoàn rơi vào trong tay lão, trong giây phút bị túm lấy, nam tử trung niên trong đó dường như phát ra tiếng gào thét không cam lòng trước khi chết, cuối cùng lại bộc phát ra khí tức Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn.

Nhưng lão giả mặc kệ khí tức này tràn ra, chộp lấy quang đoàn, ném vào trong mồm, răng rắc mấy tiếng, trực tiếp nuốt xuống, khóe miệng lão, đột nhiên chảy ra máu tươi, rất nhanh đã bị lão liếm đi ngay, trong mắt dần lộ ra chút mờ mịt.

- Mùi vị nhân quả...

Rất lâu, lão giả lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên quỳ trên mặt đất, lại khấu bái bầu trời.

Sau chín vái, lão giả đứng dậy, nhìn về đầm nước, một lúc sau đột nhiên cau mày, đưa tay chộp vào hư không, lập tức trong tay lão xuất hiện một tấm ngọc giản vỡ nát.

- Hử?

Đột nhiên đôi mắt lão giả phát ra tinh mang.

- Có Quý Tử tử vong... Là Quý Tử của mạch ta, chết ở Nam Vực...

Lão giả bóp nát ngọc giản đã vỡ trong tay, trong chớp mắt, trong đầu lão hiện lên một khuôn mặt.

Khuôn mặt, chính là Mạnh Hạo!

Đồng thời, còn có một tiếng nói, bén nhọn, vang vọng trong đầu lão giả.

- Lão Tổ, kẻ giết con là Phương Mộc, Phương Mộc của Tử Vận Tông, còn gọi là Mạnh Hạo!

Giọng nói này, chính là của Quý Hồng Đông, trước khi y chết, chấp niệm duy nhất, thanh âm thê lương này, mang theo oán khí mạnh mẽ đến cực điểm.

Chuyện này Mạnh Hạo không hề ngờ tới, người của Quý gia lại có biện pháp ngưng tụ âm thanh rồi truyền ra, theo hiểu biết của Mạnh Hạo, chỉ có thể truyền hình ảnh mà thôi.

May mà lúc cuối cùng hắn rút tộc huyết khiến Quý Hồng Đông trước khi chết vô cùng đau đớn, làm ý thức y hỗn loạn, ý niệm duy nhất trong đầu, là truyền ra cái tên của Mạnh Hạo, mà đã sớm quên mất chuyện của Hứa Thanh.

- Đồ vô dụng, chẳng qua cho dù có vô dụng, thì y cũng là chảy trong người huyết mạch của Quý gia, há có thể để phàm nhân có thể giết được! Nhưng mà Tử Vận Tông...

Lão giả hơi nhíu mày, trong lời nói, lại coi tu sĩ cũng là người phàm.

Lão vung tay áo, ném ngọc giản đã thành bụi phấn trong tay đi, rồi nhảy lên một cái, trực tiếp bước vào hư vô, trong nháy mắt biến mất không thấy.

- Nam Vực, cũng nhiều năm không tới rồi.

Chỉ còn giọng nói lạnh lùng của lão, vang vọng trong không trung.

-----------------

Ngoài Vãng Sinh Động, dưới cờ xí Quý gia, có tám lão giả đang khoanh chân tĩnh tọa, lúc này đồng loạt mở mắt, vẻ mặt khiếp sợ, còn có biểu tình không thể tin tưởng, đứng bật dậy.

Đôi mắt họ xuất hiện tơ máu, một cỗ sát cơ cường đại đến cực điểm, ngay lúc này xông thẳng lên trời, chấn động bốn phương, khiến cho tu sĩ các tông môn xung quanh đều kinh hãi, ai nấy nhìn lại, lập tức cảm nhận được trên người tám lão giả đó, vào lúc này phát tán ra sát khí và điên cuồng khó có thể hình dung.

Tám lão giả này, đều là lão quái Nguyên Anh, tu vi không tầm thường, lúc này phát tán ra toàn bộ sát khí, lập tức kinh thiên động địa, phong vân biến sắc.

- Quý Tử ngã xuống...

Tám người nhìn nhau một cái, bên trong sát khí tràn ngập quanh thân, bọn họ đều nhìn ra được sự kinh sợ và trái tim đang run rẩy của nhau.

Theo cách làm của Quý gia lâu nay, bọn họ có thể tưởng tượng được, Quý Hồng Đông chết đi, nếu tám người bọn họ không tìm ra hung thủ, thì sẽ chôn cùng, thậm chí tất cả thân thích của họ trong Quý gia cũng bị hủy diệt trong khoảnh khắc.

Đây là cái đại giới!

Trừ khi bọn họ có thể tìm ra hung thủ, giải về Đông Thổ!

Một trong tám người, đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lập tức xuất hiện bảy tám mảnh vỡ ngọc giản, những người khác cũng lần lượt lấy ra, những mảnh vỡ này để cùng một chỗ, trong nháy mắt phát ra ánh sáng nhu hòa.

Ánh sáng này chiếu thẳng lên trời, tám người sắc mặt âm trầm, ngưng thần nhìn lại, không chỉ có bọn họ, lúc này tu sĩ các tông môn xung quanh cũng mang đầy nghi hoặc toàn bộ đều dõi mắt nhìn tới.

Trong quang mang, dần hiện ra một thân ảnh, thân ảnh này đeo mặt nạ, nhìn không rõ dáng dấp, nhưng mặt nạ quỷ dị và sát khí ngập trời kia, lại khiến cho mọi người xung quanh chấn động tâm thần.

- Đây là...

- Mặt nạ của Huyết Tiên truyền thừa, đây là mặt nạ Huyết Tiên của Thái Ách tộc!

- Chính là mặt nạ này, lần trước lúc Huyết Tiên truyền thừa mở ra, lão phu tận mắt nhìn thấy... Nhưng cuối cùng tấm mặt nạ này, Lý gia không phải đã nói có chuyện ngoài ý muốn, rơi mất trong thế giới Huyết Tiên rồi sao, dù chuyện này các đại tông môn không tin, đều đi thăm dò thử, cuối cùng xác định truyền thừa không bị Lý gia mang đi...

Những lời này truyền ra, lập tức khiến đôi mắt tám lão giả sáng lên, sát khí nồng đậm, đều nhìn về phía quang trụ của Lý gia ở đây, khiến những tu sĩ của Lý gia ở nơi này, ai nấy đều tái mặt.