Ngã Dục Phong Thiên

Chương 490: Đóa Lan tiên tử




Nhưng chỉ là trong nháy mắt này, Mạnh Hạo liền mồ hôi ướt đẫm cả người, hô hấp nặng nề.

- Đây là cái gì?

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn về phía cần câu kia, vật thoạt nhìn rất tầm thường này, ở một khắc này, trong mắt Mạnh Hạo, đã tràn ngập thần bí.

Nhất là sau khi nghĩ đến sự khủng bố của Quý gia, thì Mạnh Hạo càng cảm thấy cần câu này cũng không thể nào là vật bình thường được.

Hồi lâu, Mạnh Hạo lại đem cần câu cất đi, nhìn vào trong túi trữ vật, trừ bỏ một số tạp vật cùng một ít linh thạch bình thường ra, một cái cuối cùng làm cho Mạnh Hạo cảm thấy không tầm thường.

Chính là một cái hộp.

Hộp hình vuông, như ngọc mà không phải ngọc, tối đen một mảnh, trên góc phải có thể nhìn thấy một ấn ký, trên đó viết một chữ.

Phương.

Hòm rất là cổ xưa, lộ ra một cỗ hơi thở tang thương, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, từ từ đem hòm này mở ra, lộ ra vật bên trong. Đó là một chiếc bao tay, mềm mại như cánh ve, cầm trong tay, mềm nhẹ như không có gì.

Linh thức Mạnh Hạo tản ra, sau khi cẩn thận xem xét một lát, đem cái bao tay này đeo lên trên tay phải, ngay khoảnh khắc khi bao tay được mang lên, Mạnh Hạo bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khó có thể hình dung, tại một cái chớp mắt này, từ trong bao tay bùng nổ, dung hợp cùng tay phải của hắn.

Mạnh Hạo hít sâu một cái, nhìn tay phải của mình, căn bản là nhìn không ra đang mang bao tay, nhưng hắn hơi hơi nắm tay thì lại nghe được tiếng động ken két, giống như đem hư vô xé ra vậy. Tất cả vật phẩm trong động phủ, cũng đều run run, mạnh mẽ bay lên, ngưng tụ về phía tay phải của Mạnh Hạo, thậm chí không khí trong động phủ này, trong một cái chớp mắt đó, cũng giảm bớt hơn phân nửa, bị tay phải Mạnh Hạo hấp thu.

- Loại lực lượng này...

Trong đầu Mạnh Hạo khoảnh khắc liền hiện ra nắm tay khủng bố của nữ tử Phương gia lúc trước kia.

- Phương... Là có liên quan đến Phương gia, nếu thật có quan hệ, vật ấy tại sao lại ở trong túi trữ vật của Quý Hồng Đông? Vả lại vì sao gã không tự mình sử dụng?

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn trăm mối vẫn không có cách giải, vật phẩm khác còn dễ nói, vô luận là cần câu hay là cực phẩm linh thạch, cho dù là phù văn màu bạc kia, cũng đều cần có thời gian mới có thể triển khai, Quý Hồng Đông không kịp sử dụng, có thể giải thích.

Nhưng cái bao tay này, hiển nhiên cũng không như thế, nếu Quý Hồng Đông lúc ấy đeo vào, Mạnh Hạo muốn giết hắn cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Đáng tiếc Quý Hồng Đông đã chết, việc này cũng sẽ không có đáp án.

- Máu của gã ở chỗ của ta, chờ ta có thể luyện ra Huyết Linh thì sẽ cùng bản tôn ta gắn liền thành một thức, ta có thể dò xét một chút trí nhớ của gã, có lẽ có thể biết nguyên nhân.

Mạnh Hạo cảm thụ được lực lượng của tay phải, sau khi chậm rãi buông tay ra, mắt nhìn túi trữ vật, trong đó đều là tạp vật, về phần linh thạch bình thường, cũng chỉ khoảng hai ba vạn, không đủ dùng để phục chế đan dược mà Mạnh Hạo cần đến.

Sau khi đem túi trữ vật này thu hồi, trong mắt Mạnh Hạo hiện lên một chút tinh mang.

Có những vật phẩm này, hắn ở trong thiên địa bên ngoài Nam Vực lại có thêm càng nhiều tiền vốn để quật khởi, những vật phẩm này, cũng sẽ là vật lập thân khi hắn một mình lưu lạc thiên nhai.

- Đáng tiếc không có công pháp.

Mạnh Hạo lắc lắc đầu, lại lấy ra cái chuông của Quý Hồng Đông, mở ra phun ra một ngụm đan khí, đem luyện vào trong người, từng chút một phân tích cách sử dụng của bảo vật này. Về phần vật phẩm khác, hắn cũng định dùng phương pháp này, đi nghiên cứu tác dụng.

- Những thứ này không vội, nay thương thế ta đã sớm khỏi hẳn, cũng đến thời điểm đi ra ngoài rồi. Nhưng mà trước đó, phải phục chế một viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan đã!

Mạnh Hạo vốn có chút chần chờ, bởi vì hắn biết được Nhất Sắc Nạp Anh Đan chỉ có một lần hữu hiệu, nhưng lại không cách nào phân tích ra Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, có phải cũng là như vậy hay không, chỉ có thể sử dụng thử một lần.

Nếu là như thế.... thì phục chế sẽ rất lãng phí, nhưng nếu ngược lại, Mạnh Hạo cảm thấy tổn thất sẽ rất lớn.

Tính cách hắn vốn quyết đoán, giờ phút này hai mắt chợt lóe, lấy ra gương đồng, lại lấy ra Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, sau khi hít sâu một cái, liền lấy cực phẩm linh thạch bắt đầu phục chế.

Tam đại đan dược thượng cổ, đương thời hiếm thấy, phục chế viên thuốc này, bởi vì không biết được có thể dùng nhiều lần hay không, cho nên cũng có đau lòng. Tổng cộng tiêu hao năm viên cực phẩm linh thạch mới phục chế được một viên.

Mạnh Hạo cầm lấy viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, một ngụm nuốt vào.

Thời gian trôi qua, vài ngày sau, tóc Mạnh Hạo dần dần thay đổi, không còn là bạc trắng, mà đã trở lại màu đen, khuôn mặt của hắn cũng không còn là không chút huyết sắc nữa, mà dần dần hồng nhuận, cả người tinh thần toả sáng, ngay cả tu vi cũng đều tinh tiến một chút, giống như chỉ gần thêm chút nữa, liền có thể đột phá trở thành Kết Đan trung kỳ.

Nhưng bị Mạnh Hạo ngăn chặn, mục tiêu của hắn là Hoàn Mỹ Kim Đan, một khi xuất hiện đan khí hoặc là bước vào Kết Đan trung kỳ, thì tất cả đều không thể quay đầu.

Lại đi qua mấy ngày, Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt lộ ra một chút quang mang hữu thần, sáng ngời, thọ nguyên của hắn hoàn toàn khôi phục, giờ phút này linh thức tản ra, ngoại giới đã là sáng sớm. Bình mình, chim anh vũ bay trên trời khiêu vũ, thỉnh thoảng truyền ra thanh âm, chỉ đạo hơn một trăm người phía dưới, trong buổi sáng sớm chạy vòng quanh bốn phía.

- Ngũ gia dạy các ngươi, chính là tiên trận, tiên trận lấy người làm gốc, cam đoan sau khi các ngươi học được, tuyệt đối vô địch, đến, cùng ta cùng nhau kêu!

- Tin Ngũ gia, được cả đời, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!

Hơn một trăm tu sĩ, tiếng hô như sấm...

Miếng mỡ đông ở một bên vẻ mặt khinh thường, nhưng lại che không được các loại hâm mộ ghen tị trong nội tâm.

Một màn này Mạnh Hạo từ mấy ngày đầu đã thấy được nhiều lần, cười gượng không để ý đến, đang muốn thu hồi thì bỗng nhiên hắn nhướng mày. Tay phải nâng lên, hai ngón chỉ mặt đất, Phong Chính thuật khoảnh khắc triển khai, khí tức vùng đất này nháy mắt ngưng tụ vào thân thể Mạnh Hạo, dũng mãnh nhập vào hai mắt hắn, khiến cho ánh mắt của hắn dung hợp cùng linh thức, trực tiếp đảo qua bên dưới, thấy được ngoài mấy trăm dặm, giờ phút này đang có một hàng tu sĩ, gào thét mà đến.

Dẫn đầu phía trước, là một nam một nữ, nam mang theo mặt nạ màu vàng, từ trên hơi thở, Mạnh Hạo lập tức nhận ra, chính là một trong hai Đạo tử của Mặc Thổ, La Xung!

Nữ tử bên cạnh thì mang một chiếc khăn che mặt bằng sa mỏng, nhưng chỉ cần liếc qua tấm sa che mặt liền thấy một dung nhan tuyệt mỹ, trông mờ mờ ảo ảo, như tất cả những gì đẹp đẽ của thiên địa đều tập trung trên một người.

Đôi chân dài săn chắc, bờ mông tròn lẳn cao vút, quần áo phóng khoáng, khiến cô gái này phát ra hấp dẫn trí mạng.

Vòng eo thon nhỏ chỉ bằng bàn tay, nhấc lên đường cong tuyệt mỹ ở giữa khoảng cách với bờ mông, trên mi tâm có một đồ đằng hình con bướm, khiến cô gái này lại càng thêm động lòng người.

Trên hai cánh tay như ngọc đồng dạng cũng có đồ đằng lấp lánh, ở phía sau hai người có bốn người theo chân, trong đó có hai người là tu sĩ mặt xanh của Mặc Thổ, tu vi Kết Đan trung kỳ.

Hai người khác thì thân thể cao lớn, vừa thấy chính là cường giả Tây Mạc, bốn người này, hiển nhiên là lấy La Xung cùng nàng kia cầm đầu.

- Nơi này coi như là thuộc Mặc Thổ ta, nhưng cũng là khu vực cằn cỗi nhất, cư trú đều là mấy tán tu thô tục, không lên được mặt bàn. Đóa Lan tiên tử tới chơi, vì sao phải tới nơi này?

La Xung đeo mặt nạ, nhưng qua tiếng cười nhu hòa cùng với ý ái mộ trong mắt khi nhìn về hướng cô gái kia, thì có thể thấy được rất mãnh liệt.

Nữ tử tao nhã cười, như bách hợp nở rộ, trời sinh dung mạo xinh đẹp, hiển lộ không thể nghi ngờ, làm cho La Xung nhìn mà hô hấp cũng dồn dập hơn mấy phần. Nàng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên mắt phượng chợt lóe, đồ đằng con bướm trên mi tâm khoảnh khắc linh động, như từ trên trán bay ra.

- Ai!

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, tay phải chỉ vào mặt đất, hai mắt khép kín, giờ phút này linh thức của hắn dung hợp cùng với yêu khí núi này, khiến cho phạm vi linh thức lớn hơn nữa, đồng thời, mơ hồ còn có cảm giác dường như muốn ngưng tụ ra hóa thân, càng thêm mãnh liệt.

Trước mặt Đạo tử Mặc Thổ - La Xung cùng nữ tử Tây Mạc, trong thế giới mà Mạnh Hạo thấy được, một mảnh vặn vẹo, hư vô xung quanh cũng vậy, mặt đất cũng thế, còn có không khí kia, toàn bộ đều là mơ hồ, như không bị vây cùng một mảnh thiên địa.

Cho dù là La Xung cùng với bốn người phía sau, trong thế giới này, cũng là những bóng dáng vặn vẹo mơ hồ, nhưng trong một cái chớp mắt đó, duy chỉ có nữ tử tuyệt mỹ kia, cùng với đồ đằng con bướm trên trán bay múa, trong phút chốc, dung nhan của nàng đã trở thành thứ rõ ràng duy nhất ở nơi này.

Mạnh Hạo ngắm nhìn cô gái này, nàng kia cũng ở trong nháy mắt đó, thấy được Mạnh Hạo.

Chẳng qua Mạnh Hạo ở trong mắt cô gái này, không phải hình người mà là một tòa núi mơ hồ!

Núi này mặc dù không cao, nhưng tản ra một vẻ nguy nga, cũng có cảm giác hùng hậu, sừng sững ở trong thiên địa, tán ra từng trận uy áp làm cho sắc mặt cô gái này đại biến.

- Yêu...

Nữ tử chớp động ánh mắt, đồng tử co rút lại một chút.

- Tại hạ Đóa Lan, đến từ Tây Mạc, vô tình mạo phạm đến Yêu chủ...

Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, bộ dạng giống như rất là kiêng kị.

Mạnh Hạo không nói gì, chỉ là cẩn thận nhìn thoáng qua cô gái này, nhất là sau khi nhìn thoáng qua đồ đằng trên mi tâm đối phương, thì hình dạng núi dần dần biến mất, cho đến khi vô tung vô ảnh.

Theo hắn rời đi, thân thể Đóa Lan chấn động, hai mắt chớp chớp lộ ra tinh mang, cả người hô hấp đều trở nên dồn dập, khiến cho bộ ngực phập phồng, làm cho La Xung đang kinh ngạc ở một bên, cũng nhịn không được mà quét mắt nhìn qua.

- Đóa Lan tiên tử, phía trước đã xảy ra chuyện gì?

La Xung thấy sắc mặt đối phương có chút tái nhợt, vội vã mở miệng, trên thực tế đừng nói là y, cho dù là bốn người phía sau y, cũng đều không hề có phát hiện được gì.