Ngã Dục Phong Thiên

Chương 537: Ứng Long tại thiên! (2)




Một tiếng ầm trầm nặng truyền ra, con sói đen bị lột lông kia phát ra tiếng gào thê thương, thân thể trực tiếp nổ bung, không có huyết nhục, chỉ có một mảnh sương đen khuếch tán ra bốn phía, lao ra đánh tới những sói đen khác. Vừa mới đụng tới sương mù này, toàn thân những con sói đen liền lập tức héo rũ, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể đã trở thành sương mù, khiến cho sương đen ở bốn phía Mạnh Hạo, càng ngày càng nhiều.

Hắn lững thững trên đường đi thẳng về phía trước, vẻ mặt vẫn như thường, rất là bình tĩnh. Nhưng một màn này rơi vào trong mắt người ngoài, cũng là nhìn đến ghê người, hóa thành hoảng sợ.

Theo hắn đi về phía trước thì sương mù cũng quay cuồng đi theo, nhưng phàm là mãnh thú đụng phải sương mù, toàn bộ đều thê lương tử vong, dần dần sương mù ở bốn phía Mạnh Hạo, đã muốn khuếch tán ra phạm vi ước chừng hơn mười trượng, khiến cho không ít người trên mảnh chiến trường này, đều không thể không chú ý tới.

Hàn Tuyết San cũng nhìn thấy một màn này, đúng lúc này, một con hung sư màu lam to cỡ bảy tám trượng, rít gào lao về phía Mạnh Hạo. Nhưng ngay khi nó tới gần thì tay phải Mạnh Hạo tựa như tia chớp, trực tiếp vươn ra, nhéo lên cổ của hung sư này một cái, tay trái cầm đan dược, trực tiếp ném vào trong miệng nó.

Mọi người xung quanh còn đang trợn mắt há mồm mà hoảng sợ, thì bọn họ lại nhìn thấy bộ lông trên toàn thân hung sư khổng lồ kia bị tróc ra, thân thể oanh một tiếng nổ bung. Không có huyết nhục, chỉ còn lại một mảnh sương mù màu lam.

Mảnh sương mù này lộ ra hàn khí, nhanh chóng cùng sương đen ở bốn phía Mạnh Hạo dung hợp lại với nhau, phạm vi càng lớn thêm mấy phần. Vả lại sau đó, khi gặp phải hung sư màu lam giống vậy, căn bản là không cần Mạnh Hạo tiếp tục ra tay, tiếng kêu thê lương thảm thiết liền truyền khắp chiến trường.

- Hắn là ai vậy!

- Đây là... Độc? Người này am hiểu dụng độc!

- Đây cũng không phải độc tầm thường, có thể làm cho dị yêu của Tây Mạc biến thành như thế, loại độc này... Loại độc này...

Bốn phía lập tức truyền ra từng trận tiếng hít sâu, tu sĩ Mặc Thổ nhất tề lui về phía sau, sắc mặt dưới mặt nạ sớm đã đại biến. Loại độc mà ngay cả yêu thú Tây Mạc đều không thể tránh khỏi, bọn họ không cho là mình có thể ở trong sương mù mà không ngại.

Chấn động nhất, kỳ thật không phải là bọn họ, mà là tu sĩ Tây Mạc ở nơi đây. Tất cả tu sĩ Tây Mạc, ở một khắc này đều hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, đã mang theo vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.

- Tư Long, người này cũng là Tư Long...

- Chỉ có Tư Long mới có thể hiểu dị yêu như thế, mới có thể diệt sạch dị yêu...

Trong số những tu sĩ Tây Mạc ở đây, có ba người, thân thể rõ ràng không cao lớn bằng những người khác, nhưng vẫn là tu sĩ có đầy đủ đồ đằng. Bọn họ cũng là đến từ Tây Mạc, lại không phải chiến sĩ đồ đằng, mà là Tư Long Tây Mạc, là Tư Long lấy khống chế dị yêu làm chính.

Tất cả giao long, sói đen, còn có hung sư nơi đây đều là do bọn họ khống chế, nhưng hôm nay, mức độ khiếp sợ của bọn họ trong số những người ở đây, cũng là kinh khủng nhất. Bọn họ hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn sương mù ở bốn phía Mạnh Hạo, tâm thần đã tràn ngập hoảng sợ.

Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước, trên bầu trời có tiếng gào thét thê lương truyền đến, ba con giao long gào thét, mạnh mẽ vọt thẳng tới phía Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, đảo mắt liền tới gần. Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, lúc này đây, hắn thế nhưng lại không dụng độc, mà là mở miệng, hướng lên bầu trời, chợt khẽ hút vào.

Chỉ một lần hút này, trong Kim Đan trong cơ thể Mạnh Hạo, nội đan của Ứng Long thượng cổ đột nhiên chấn động. Cùng lúc đó ở phía sau Mạnh Hạo, rõ ràng cũng xuất hiện một hư ảo của Ứng Long thượng cổ.

Thân thể cao lớn, ước chừng mấy trăm trượng, khí thế duy ngã độc tôn, quân chủ bầu trời, trong một cái chớp mắt này, hoàn toàn bộc phát ra. Theo cái hút khẽ của Mạnh Hạo, Ứng Long hư ảo mạnh mẽ mở cái miệng rộng, mang theo vẻ đói khát, như đói bụng đến mấy ngàn năm rồi vậy, mạnh bạo hướng về ba con giao long kia mà nuốt vào.

Ba con giao long nọ phát ra tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết, ngay khi Ứng Long xuất hiện bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, thì chúng đã run run, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, muốn lui về phía sau, nhưng lại chậm.

Ứng Long vừa nuốt, ba con giao long lập tức bị nuốt sạch hoàn toàn. Một màn này, lập tức oanh động chiến trường, làm cho tu sĩ Tây Mạc suýt nữa đem tròng mắt đều trừng đến rớt ra ngoài, hô hấp dồn dập, vẻ mặt hoảng sợ.

- Hắn... Hắn ăn dị yêu!!

- Đại Tư Long, hắn nhất định là Đại Tư Long!!

- Cái long ảnh kia, đó là Thiên yêu của hắn, nó nhất định là Thiên yêu, Thiên yêu của Đại Tư Long!!

Tu sĩ Mặc Thổ cung cùng tu sĩ của Thánh Tuyết thành ở trong cái nháy mắt này, ai nấy đều ngẩn ngơ tại chỗ, đầu óc vù vù. Bởi vì bọn họ nhìn thấy, long ảnh phía sau Mạnh Hạo kia, giờ phút này nhưng lại ngửa mặt lên trời không tiếng động gào thét, trực tiếp từ trên thân thể Mạnh Hạo bay ra, bay thẳng về phía những con giao long khác trên không trung.

Ứng Long thượng cổ, lấy giao long làm thức ăn, cắn nuốt đến vui mừng hỉ hả!

Lúc này, cái ảo ảnh Ứng Long thượng cổ bên ngoài thân thể Mạnh Hạo tự mình hiển hóa bay ra, khi đến giữa không trung thì thân thể khổng lồ kia mặc dù là hư ảo, nhưng lại nhấc lên một hồi rung động!

Hơn mười con giao long, ở giữa không trung phát ra tiếng gào thét thê lương, trong tiếng gào thét này mang theo sợ hãi, mang theo run run, đang muốn lập tức oanh tán, thì hư ảo Ứng Long truyền ra rít gào không tiếng động. Ở bên trong tiếng rít gào này, tất cả hắc lang trên mặt đất run run, đồng loạt nằm sấp xuống, hung sư màu lam to đến bảy tám trượng, một đám run run không thể không cúi đầu, phát ra tiếng động thần phục.

Toàn bộ giao long trên bầu trời đều tuyệt vọng, nhưng cũng không dám di động chút nào, tùy ý ảo ảnh Ứng Long của Mạnh Hạo chạy tới gần, một miếng lại một miếng, cắn nuốt từng con một.

Bốn phía đều an tĩnh, chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn giữa không trung, nhìn hư ảo Ứng Long kia, tao nhã cắn nuốt một con lại một con giao long.

Cho đến sau khi tất cả giao long đều bị cắn nuốt, ảo ảnh Ứng Long này mới một lần nữa về tới bên người Mạnh Hạo, dần dần biến mất.

Nhưng bốn phía, vẫn tĩnh mịch như trước.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, giờ phút này, hắn đã đi tới gần chỗ Hàn Tuyết San, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Tuyết San, thì hắn thấy được vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, cùng với biểu tình không thể tin nổi xen lẫn sợ hãi của thanh niên bên cạnh kia.

- Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi còn không có báo đáp ta, cứ như vậy chạy trốn, như vậy mà coi được sao.

Trên mặt Mạnh Hạo có chút ngại ngùng, giống như cảm thấy nói chuyện như vậy với một nữ tử, có chút không tốt lắm.

Thân mình Hàn Tuyết San run run một chút, hai con mắt xinh đẹp giờ phút này toàn bộ đều là vẻ sợ hãi, khẩn trương, không biết nên nói cái gì.