Ngã Dục Phong Thiên

Chương 593: Ô Thần đại chiến?




Mạnh Hạo cười cười, ánh mắt liếc qua Ô Hải, nhìn về phía Ô Đạt bộ, khi ánh mắt rơi lên pho tượng bằng cây kia liền hơi co lại.

- Trở thành khách khanh của Ô Đạt bộ ta, đó chính là lựa chọn chính xác nhất của đạo hữu trong đời này. Sau khi trở thành khách khanh, ngươi lập tức có thể lấy được nửa khối linh tinh, sau nửa năm khảo hạch, một khi được tán thành, trở thành khách khanh chân chính, ngươi có thể lấy được đồ đằng và công pháp của Ô Đạt bộ ta.

- Thế nào? Nhiều chỗ tốt như vậy, ngươi động tâm không?

Ô Hải cười ha hả, lớn tiếng nói. Theo suy nghĩ của y, dù là y cũng phải động tâm, bởi vì bao nhiêu năm rồi, bộ lạc chưa từng bao giờ bỏ ra nhiều tâm tư và giá lớn như thế để chiêu mộ khách khanh. Nhưng không biết vì sao mà hai năm này, đám người Tộc Công luôn luôn keo kiệt lại trở nên rộng rãi như thế.

Mạnh Hạo có chút kinh ngạc, lúc hắn tới đã suy nghĩ rất cẩn thận, chuẩn bị một loạt lý do, sau khi xác định sẽ không sợ lòi đuôi mới dám đi đến Ô Đạt bộ.

Nhưng hôm nay xem ra, những lời hắn chuẩn bị căn bản không cần dùng, trở thành khách khanh của một bộ lạc lại đơn giản tới mức này, điều này làm cho Mạnh Hạo cảm thấy khó tin.

Dường như, lúc này chỉ cần hắn gật đầu, liền hợp tình hợp lý trở thành khách khanh. Điều này làm cho Mạnh Hạo cảm thấy quá mức huyễn huyền.

- Chẳng lẽ Ô Đạt bộ không sợ sẽ xuất hiện mấy kẻ mang lòng riêng? Nửa năm khảo hạch kia… có lẽ là trọng điểm, tuy thế vẫn thật là khó tin!

Trong lúc này, Mạnh Hạo lại có chút chần chờ, cảm thấy việc này không khỏi quá đơn giản đi, đơn giản tới mức làm người ta có chút bất an.

Điều này hoàn toàn bất đồng đối với những gì hắn trải qua tại Nam Vực, dường như người ở nơi này có thiên tính đơn thuần hơn nhiều.

- Không đúng, không phải nói tu sĩ Tây Mạc đều làm tâm ngoan thủ lạt sao? Sinh hoạt cằn cỗi cho nên rất hỗn loạn sao?

Mạnh Hạo thật sự không nghĩ được nguyên nhân nào đó, trong lúc chần chờ, hắn chợt thấy từ phía xa có một luồng cầu vồng gào thét mà tới. Đó là một nam tử trung niên, người này rất kiêu căng, thân hình cao lớn, sau khi đến đã lập tức mở miệng nói ra ý tứ của mình, muốn trở thành khách khanh.

Ô Hải có chút không tình nguyện, nhưng vẫn giao cho người này một cái lệnh bài, còn có một người xuất hiện mang người này đi.

Một màn này phát sinh trước mắt Mạnh Hạo, làm cho Mạnh Hạo càng thêm khó hiểu.

- Đạo hữu còn cân nhắc nữa sao? Đến đây đi, gia nhập Ô Đạt bộ chúng ta, tương lai huy hoàng sẽ chờ ngươi!

Ô Hải nhìn Mạnh Hạo, thấy hắn còn chần chừ liền cười nói.

- Với tu vi của tại hạ, sau khi trở thành khách khanh của Ô Đạt bộ, không biết cần phải làm cái gì?

Mạnh Hạo vẻ mặt do dự hỏi một câu.

- Tu vi đạo hữu cũng không tệ lắm, khách khanh của Ô Đạt bộ ta, trong lúc còn khảo hạch thì chỉ có hai lựa chọn. Một là trở thành chiến tu, gia nhập vào chiến đội khách khanh, trở thành một thành viên trong đó, mà tạo được bao nhiêu chiến công cho bộ lạc thì có thể theo đó mà giảm bớt thời gian khảo hạch.

- Còn một cái là nuôi dưỡng dị yêu cấp thấp, ta cảm thấy đạo hữu thích hợp chọn điều thứ hai. Thế nào? Nuôi dưỡng dị yêu không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa, một khi nuôi dưỡng không tệ cũng có thể giảm bớt thời gian khảo hạch. Huống hồ, dị yêu là vật cần nhất của tộc nhân sau khi hoàn tất lễ thành niên, đến lúc đó sẽ không ít người cần phải tìm tới ngươi.

- Vị huynh đệ này, nghe Ô Hải ta đi, tuyệt đối không sai!

Ô Hải vỗ ngực, lớn tiếng nói.

Hai mắt Mạnh Hạo hơi lóe lên một cách bí ẩn, hai chữ dị yêu này làm cho trong đầu hắn hiện lên đám hung thú cùng Tư Long ngoài Thánh Tuyết thành. Sau một lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo lại nghĩ tới trong bản giới thiệu về bộ lạc Tây Mạc có miêu tả một câu.

“Ở Tây Mạc, một bộ lạc có cường đại hay không, được quyết định ở ba phương diện. Thứ nhất là nhân khẩu, thứ hai là số lượng dị yêu, mà phương diện thứ ba chính là tu vi của cường giả. Độ mạnh yếu của ba phương diện này quyết định xem bộ lạc cường đại hay không!”

Có thể thấy được, dị yêu có tầm quan trọng thế nào đối với một bộ lạc Tây Mạc.

Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo thầm có quyết định, mặc kệ trở thành khách khanh Ô Đạt bộ này có đơn giản tới mức khó tin thế nào, trong đó có bí ẩn mình còn chưa biết hay không, nhưng nếu đã đến thì không có đạo lý rút lui.

Đang muốn gật đầu thì tâm thần Mạnh Hạo bỗng nhiên khẽ động, dư quang liếc lên bầu trời.

Đúng lúc này, bốn đạo cầu vồng gào thét mà tới, trong bốn đạo cầu vồng này là bốn tu sĩ Tây Mạc, lần lượt giữ khoảng cách với nhau, hơn nữa còn lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nhưng lại đồng hành lao thẳng về phía Ô Đạt bộ.

Ô Hải cũng nhìn thấy bốn đạo cầu vồng này, y lập tức biến sắc, gấp giọng nói với Mạnh Hạo.

- Thế nào, huynh đệ nhanh đồng ý đi chứ, gia nhập Ô Đạt bộ…

Y còn chưa nói xong, bốn đạo cầu vồng trên bầu trời kia đã tới.

- Đạo hữu không nên nhanh chóng đáp ứng, Ô Binh bộ ta mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi!

- Nói bậy, Ô Ảm bộ ta mới là mạnh nhất!

- Các ngươi đều câm mồm, Ô Đấu bộ ta mới là Ô Thần chính thống!

Bốn người từ trong bốn đạo cầu vồng kia, thoạt nhìn đều khoảng ba mươi, tu vi đều là Trúc Cơ, lần lượt mở miệng.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, mỉm cười không nói.

Ô Hải lớn tiếng rống giận, lộ vẻ bất thiện nhìn bốn người này.

- Như thế nào, hôm nay còn muốn triển khai Ô Thần đại chiến tại đây sao?!

Ô Hải bước lên từng bước, tu vi ầm ầm bộc phát, mà bốn người mới tới kia cũng cười ha hả, cả bốn cùng tiến lên.

- Không nên oán ta, là người của Ô Đấu bộ tới chỗ ta trước, vì vậy mà hai người chúng ta mới đi tới bộ lạc khác, cùng dạo qua một vòng, nếu không cũng sẽ không tới bộ lạc của các ngươi!

- Khốn kiếp, hàng năm đến lúc mời chào khách khanh, mấy cái bộ lạc đều dùng đủ loại thủ đoạn, tranh cướp lẫn nhau một cách gay gắt, cùng giành giật khách khanh!

Trong lòng Ô Hải rất phẫn nộ, nhưng y cũng không biết làm sao, việc này, mấy ngày qua y cũng đã làm nhiều lần rồi.

- Vị đạo hữu này đừng nghe bọn họ, Ô Viêm bộ ta mới là bộ lạc cường đại nhất, trở thành khách khanh của bộ lạc ta, ngươi có thể hưởng thụ nhiều đãi ngộ hơn, tuyệt đối tốt hơn nơi này nhiều!

Một trong bốn người vừa tới lại có người dụ hoặc.

Với lịch duyệt của Mạnh Hạo, tự nhiên vừa liếc đã nhìn ra vấn đề giữa các bộ lạc, hắn chỉ mỉm cười, đơn giản lui sau mấy bước, không tham dự vào trong đó.

- Tốt, chúng ta làm một trận đại chiến Ô Thần đi, để quyết định vị đạo hữu này sẽ trở thành khách khanh của bộ lạc nào!

Ô Hải cười lạnh, trong lúc bùng phát tu vi thì y cũng mở miệng.

Bốn người khác nhìn nhau, đều lộ vẻ ngưng trọng.

Giờ phút này, có không ít tộc nhân Ô Đạt bộ cũng nhìn thấy một màn này, đều tiến đến, nhiều người vây quanh bốn phía, nhưng không phải là muốn ra tay mà lộ vẻ hứng thú. Giống như bọn họ đã quen với chuyện này rồi, cũng trở thành niềm vui thú.