Ngã Dục Phong Thiên

Chương 614: Bạch lang!




Nó vừa liếm máu trên đầu, vừa ngẩng đầu, mang theo lạnh lùng cùng hung tàn, nhìn mọi người xung quanh, giống như chỉ cần Mạnh Hạo nói một câu, nó lại có thể lao ra.

Tất cả dị yêu xung quanh Đại Mao đều run run lui về phía sau, không dám tới gần. Cho dù là Nhị Mao, hay là Thanh Lang lôi đình cấp năm kia cũng là như vậy. Còn có đại xà kia, cũng chậm rãi lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác cùng kính sợ.

Duy nhất chỉ có con dơi màu đen cực lớn kia, vẫn lạnh lùng nhìn Đại Mao, Đại Mao cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía con dơi.

Hai con dị yêu thăm dò nhìn về phía nhau, đều nhìn ra đối phương khó chơi.

Trên quảng trường, Mặc Phương đang đứng ở bên trong đám người, sắc mặt lão tái nhợt, thân thể run run.

Lúc này thi thể không đầu của con Cự Viên kia ngã xuống, máu tươi phun trào, mùi máu tanh lan ra bốn phía, tràn ngập toàn bộ quảng trường.

Cho đến một lúc lâu sau, từng đợt tiếng động hít vào bỗng nhiên truyền ra, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nơi đây đều tập trung lên trên người Đại Mao. Ánh mắt của bọn họ mang theo hoảng sợ, mang theo rung động, nhưng lại càng mang theo kích động.

- Bạch lang!

- Đúng là bạch lang rồi, bên trong điển tịch của Ô Đạt bộ chúng ta có ghi chép lại về Ô Thần Bạch Lang! Đây chính là màu sắc trong truyền thuyết của tổ tiên Thanh Mộc Lang, chẳng lẽ là nó…phản tổ?

- Biến dị phản tổ, việc này là trăm năm khó gặp, trong mười ngàn con Thanh Mộc Lang, cũng chưa chắc có thể xuất hiện một con!! Ở Ô Đạt bộ của chúng ta đã lâu lắm rồi không có xuất hiện bạch lang!

Tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía hoàn toàn xôn xao, một đám đều khiếp sợ trong lòng. Đây là chuyện mang lại rung động lớn nhất cho bọn họ trong những chuyện đã phát sinh ngày hôm nay.

Ngay cả vị đại trưởng lão của Ô Đạt bộ cũng đều hít thở dồn dập, ánh mắt lão lóe lên tia sắc bén, có một sự tham lam không thể kiềm chế được trào ra.

Lúc này thân thể của tế tự mặt đất cũng chấn động, hai mắt lộ ra ánh sáng ngập trời, nhìn chằm chằm Đại Mao, nhìn lông trắng trên người Đại Mao, hô hấp của lão cũng dồn dập không kém. Một lát sau lão mới lấy lại được bình tĩnh.

- Những vấn đề có liên quan đến dị yêu Cự Viên này, kính xin tế tự mặt đất làm chứng, Mạnh mỗ cần một cái công đạo. Nếu không có gì giao ra thì đừng trách tại hạ tự mình giải quyết.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, tay phải vung lên, mấy con dị yêu lập tức lao ra, cắn lấy thi thể Cự Viên, lôi kéo thi thể chạy về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, xoay người lại, trước mặt tất cả tu sĩ nơi này, đi xuống dưới chân núi. Phàm là những nơi hắn đi qua, tộc nhân bộ lạc đứng cản đường tại phía trước Mạnh Hạo đều lui sang hai bên, vẻ mặt kính sợ, càng có không ít người hướng Mạnh Hạo cúi đầu.

Trong Tu Chân giới, cường giả đều nên được tôn trọng, điểm này vô luận là ở địa phương nào cũng là như nhau. Mà ở vùng đất Tây Mạc này, điểm này lại càng rõ ràng hơn.

Ngay cả lão giả Thủy Mộc kia, giờ phút này cũng nhắc nhở chính mình không nên u mê nữa, lão nhìn bóng lưng Mạnh Hạo rời đi, nhìn hơn mười con dị yêu đi theo phía sau Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ. Giờ phút này lão lại không hề có ghen tị cùng hâm mộ nữa, bởi vì chênh lệch giữa hai người thật sự là quá lớn, lớn đến mức lão đã không có chút ghen tị nào, ngược lại là tràn đầy sợ hãi.

Mắt thấy Mạnh Hạo muốn mang theo phần đông dị yêu đi, vị nam tử trung niên là đại trưởng lão của Ô Đạt bộ kia, hai mắt lóe lên hàn quang sắc bén, thản nhiên mở miệng.

- Ngươi cứ như vậy mà đi sao?

Gã vừa nói xong thì từng trận uy áp tản ra bao phủ xung quanh Mạnh Hạo, đồng thời bóng người vị đại trưởng lão này cũng trong chớp mắt xuất hiện ở phía trước Mạnh Hạo, ngăn cản đường đi của hắn.

- Con bạch lang này là thánh vật của bộ tộc ta, ngươi phải để nó lưu lại thì ngươi mới có thể trở về.

Ánh mắt đại trưởng lão nhìn phía Đại Mao, trong lòng hưng phấn, nhưng không lộ dấu vết nào ra bên ngoài.

- Mạnh mỗ nghe không hiểu, ngài có thể lặp lại lần nữa không.

Lúc Mạnh Hạo vừa nói xong, trong mắt hắn nhìn như bình thường, nhưng lại có một tia lạnh lùng nháy mắt hiển lộ, tất cả dị yêu chung quanh hắn đều tràn ngập ý muốn giết chết hết thảy. Nhất là Đại Mao, ngay cả con ngươi của nó cũng xuất hiện màu trắng.

Còn có con dơi kia, giờ phút này hai mắt cũng đỏ đậm, lơ lửng ở giữa không trung, nhưng từng trận sát cơ cũng hiện lên.

Nếu chỉ là như thế thì cũng không có gì, nhưng trên mu bàn tay phải của Mạnh Hạo, ánh sáng đồ đằng hơi hơi nhấp nháy, khí tức của Vô Mục tằm bỗng nhiên truyền ra. Đó là một loại khí tức đoạt lấy, Vô Mục tằm đoạt lấy một giây thời gian sống của tất cả vật có sự sống trên thế giới, sự tồn tại của nó là long trời lở đất. Giờ phút này khí tức của nó tản ra, ngay cả vị đại trưởng lão kia cũng phải biến sắc mặt.

Càng làm cho gã kinh hãi là ở trên người Mạnh Hạo, gã đã nhận ra hai luồng khí tức sâu đậm khác bị che dấu, khí tức này cho dù là gã cũng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng. Một cái là ác ma giết chóc, huyết hải ngập trời, một cái lại giống như quân vương làm chủ bầu trời.

- Tư Long cao giai! Trên người của hắn ít nhất còn một con dị yêu cường đại đến khủng bố!

Sắc mặt đại trưởng lão lại biến đổi, gã có thể không cần Mạnh Hạo, nhưng lại không thể không cần thân phận Tư Long cao giai của đối phương.

Tu sĩ Tư Long, bản thân hắn sẽ không mạnh, cường đại chính là dị yêu!

Đại trưởng lão Ô Đạt bộ có chút chần chờ, đúng lúc này, tế tự mặt đất của Ô Đạt bộ lại ho khan một tiếng.

- Mạnh đại sư mời trở về, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, về phần chuyện yêu vượn lúc trước, lão phu sẽ cho đại sư một cái công đạo.

Tế tự mặt đất ăn nói rất là khách khí, nghe vào trong tai đại trưởng lão lại làm cho gã nheo mắt lại, theo mọi biểu hiện hôm nay của tế tự mặt đất, gã phát giác lão không thích hợp. Giờ phút này hai mắt lóe ra, gã không nói gì, mà là nhường đường.

Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía tế tự mặt đất, chắp tay cúi đầu, xoay người mang theo đàn dị yêu, dần dần xuống núi. Tại trên quảng trường của ngọn núi, người bốn phía lần lượt rời đi, Mặc Phương cũng lấy sắc mặt âm trầm rời khỏi. Rốt cuộc đại trưởng lão Ô Đạt bộ không chịu nổi nghi hoặc trong lòng, nhìn về phía tế tự mặt đất.

- Ô Hàn đạo hữu, tuy vừa rồi vị Tư Long họ Mạnh kia có chút kỳ dị, nhưng Mặc Phương dù sao cũng là con nối dòng của Mặc Tử đại sư. Cách làm lúc trước của chúng ta có chút không thích hợp thì phải?

- Tại sao lại không thích hợp, ngươi cũng thấy đồ đằng trên mu bàn tay của Tư Long họ Mạnh kia, hay là ngươi ngay cả liên tưởng cũng không có?

Tế tự mặt đất cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn đại trưởng lão.

- Đồ đằng? Đó chỉ là một con tằm...

Hai mắt đại trưởng lão Ô Đạt bộ chợt lóe, lộ ra vẻ trầm tư, nhưng rất nhanh sắc mặt gã bỗng nhiên biến đổi, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía tế tự mặt đất, vẻ mặt lộ ra một chút không thể tin.