Ngã Dục Phong Thiên

Chương 657: Lễ tang mở màn (2)




- Các người xem, nó chỉ biết canh giữ gốc cây đại thụ này, nhưng mà chư vị đạo hữu cũng phải cẩn thận. Con Kim Ô này dựa theo đạo lý mà nói, thì nó không thể suy yếu đến loại trình độ này. Điều này có chút kỳ quái …

Tiếng nói của Nghiêm Tung truyền ra, thanh âm công kích của bốn người lại nổ vang lên.

Chẳng qua bốn người này đều có tâm tư riêng, nhìn thì như là cùng công kích, nhưng bọn họ đều không xuất toàn lực, mà trọng điểm vẫn là phòng bị lẫn nhau. Mặt khác, đối với con Kim Ô kia bọn họ cũng có chút kiêng kị, linh kỳ dị như thế, trước khi chết tất có phản kích, mà mức độ hung hiểm của một kích đó, đủ để trong bọn họ có người ngã xuống.

Kim Ô nhìn đại thụ không ngừng héo rũ, nó giống như than nhẹ một tiếng, thân mình bay trở về, đậu ở trên tán cây, ý đồ lấy sinh cơ tự thân của nó, làm cho đại thụ khôi phục lại. Nhưng sinh cơ của nó vốn đã không còn nhiều lắm, bởi vậy quầng sáng lập tức yếu nhạt hẳn đi, ngay cả thân thể của chính nó cũng run run, kim quang mờ dần, tái nhợt.

Mạnh Hạo nắm chặt nắm tay, trong mắt của hắn lộ ra những tia máu.

- Nó bởi vì ta mà suy yếu, nếu không, đám người Nghiêm Tung sẽ không thể bức nó đến trình độ như vậy được …

- Ta rời đi ta sẽ an toàn, nhưng nếu ta cứ như vậy rời đi, Mạnh Hạo ta sẽ có lỗi với lòng mình!

Mạnh Hạo nhìn con Kim Ô kia, nhìn nó cho dù là sắp ngã xuống, nhìn nó cho dù sinh tử, ánh mắt cũng đều ngóng nhìn cây đại thụ. Nhìn đan khí trên người con Kim Ô mờ nhạt dần, Mạnh Hạo lại nghĩ tới sư tôn.

Hắn không biết vì sao, hai lần đều nghĩ đến sư tôn, nhưng tại trong một cái chớp mắt đó, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một sự quyết đoán.

- Có một số việc, rõ ràng lý trí biết là không nên làm như vậy, nhưng mà vẫn làm...

Mạnh Hạo mạnh mẽ ngẫng cao đầu, tay trái vỗ vào túi trữ vật, mặt nạ huyết sắc lập tức xuất hiện, sau khi được hắn mang lên trên mặt, thì một luồng hơi thở huyết tinh trong nháy mắt bùng lên ngập trời. Bốn phía Mạnh Hạo mây mù màu đỏ quay cuồng, tạo thành một mảnh biển đỏ, nước biển phập phồng, một luồng sát khí kinh người trực tiếp từ trên người Mạnh Hạo bộc phát ra.

- Vô diện nhất ngôn - Phong hỏa liên.

Mạnh Hạo bước một bước về phía trước, khi tay phải nhấc lên, phía sau hắn lập tức xuất hiện một gương mặt thật lớn. Gương mặt khổng lồ này chậm rãi nhắm hai mắt, rồi lại lập tức mạnh mẽ mở ra, hơn nữa còn hơi hơi mở miệng, giống như lặng lẽ hát một bài táng ca, đi thẳng đến phía bốn người Nghiêm Tung.

Gần như trong khoảnh khắc, khi chiếc mặt nạ này gào thét đi tới, thì bốn người Nghiêm Tung cũng mạnh mẽ quay đầu lại.

- Ngươi muốn chết?

Mắt thấy quầng sáng đang sắp sụp đổ, đối với việc Mạnh Hạo ra tay, sát cơ trong mắt Lê Thiên chợt lóe lên, Nghiêm Tung nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên những tia sáng lạnh lẽo. Bốn người liếc nhìn lẫn nhau, trong nháy mắt đồng thời triển khai thần thông, đánh về phía Mạnh Hạo.

Gần như trong một cái chớp mắt, khi thần thông của bọn họ xuất hiện, tiếng nổ vang ngập trời, gương mặt kia trực tiếp bị hủy diệt, không thể chống cự lại với bốn vị tu sĩ Nguyên Anh này. Nhưng vào lúc này, tay phải Mạnh Hạo vung lên, tạm thời buông lỏng sự vây khốn đối với Quý Thập Cửu, để cho Tam Vĩ Phiên được giải phóng ra. Theo bàn tay vung lên, ở phía sau hắn, Tam Vĩ Phiên màu đen lập tức xuất hiện một đuôi. Mặc dù đã bị tàn phá, nhưng cũng đã trở thành một màn trời màu đen, trong tiếng gào thét, quét ngang về phía trước.

Khí thế trong nháy mắt dựng lên ngập trời, khiến cho mặt Nghiêm Tung biến sắc, làm cho hai mắt Lê Thiên mạnh mẽ co rút lại, làm cho hai người Mạc, Uông hơi thở dồn dập chấn động. Ba người đồng thời cảm nhận được môt luồng nguy cơ sinh tử, cực kỳ mãnh liệt.

Bên trong tiếng nổ vang, lá cờ màu đen trực tiếp quét ngang mà đến, tại đây bên trong tiếng nổ vang kinh thiên vọng lại, miệng Nghiêm Tung phun ra một ngụm máu tươi, thân mình bỗng nhiên rút lui ra phía sau, sắc mặt hoảng sợ.

Cánh tay phải của Lê Thiên trực tiếp nát vụn, sắc mặt lão tái nhợt, phun ra máu tươi, rồi lui nhanh về phía sau, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin.

Hai người Mạc, Uông kêu lên thảm thiết, vùng giữa ngực huyết nhục lẫn lộn, mà khi thân thể hai người sau khi bị đụng chạm một chút, thì thương thế cũng lập tức khôi phục lại ngay, nhưng sắc mặt thì cực kỳ tái nhợt. Giờ phút này, bọn họ cũng không ngừng lui nhanh về phía sau, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, trong ánh mắt lộ ra vẻ chấn động.

Nhờ sự tăng phúc tu vi của mặt nạ huyết sắc, Mạnh Hạo có đầy đủ lực lượng thôi phát một đuôi của Tam Vĩ Phiên, một kích đánh lui bốn người. Tuy nói vẫn không đủ để giết chết, nhưng một kích này cũng đủ để kinh thiên động địa, kinh diễm tuyệt luân.

Nhưng đại giới phải trả là tóc của Mạnh Hạo lại trở thành màu trắng, cũng may có được sinh cơ tràn đầy của đồ đằng Mộc, giúp cho căn cơ Mạnh Hạo không bị thương tổn. Thế nhưng giờ phút này, gương mặt bên dưới mặt nạ huyết sắc của hắn vẫn tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi. Sau khi hoành tảo bốn người, thân thể Mạnh Hạo đứng ở bên ngoài quầng sáng, quay lưng về phía cây đại thụ cùng Kim Ô trong quầng sáng, đối mặt với bốn người Nghiêm Tung.

- Mạnh đạo hữu dã tâm không nhỏ, lại muốn giết chết bốn người bọn ta, để một mình giữ lấy viên thuốc này.

Lê Thiên chịu đựng cánh tay đang đau nhức, lúc trước là lão muốn đối kháng trực diện, cho nên mới bị đả thương nặng như thế. Giờ phút này lão lau đi khóe miệng đầy máu tươi, âm trầm cất tiếng nói.

- Mạnh đạo hữu, ngươi không tuân thủ ước định.

Uông lão đầu hít sâu vào một hơi, trong mắt sát cơ nồng đậm, trầm giọng nói.

- Mạnh đạo hữu, vì sao?

Nghiêm Tung trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, sau một lúc lâu cất tiếng nói.

- Đan đã thành yêu, quyến luyến cái cây này, cho dù bọn ngươi có đem nó nuốt vào cũng không có hiệu quả đan dược nữa, bởi vì nó … đã không còn là đan.

Mạnh Hạo bình tĩnh cất tiếng nói.

- Đan chính là đan, tại sao lại nói thành yêu, cao lắm cũng chỉ là đan có linh. Mạnh đạo hữu, ngươi là đại sư đan đạo, đan dược luyện được không ít, mà đan dược nuốt vào lại càng nhiều, vậy mà ngay cả đến điểm này ngươi cũng không nhìn thấu sao! Đan, vĩnh viễn, cũng chỉ là đan!

Nghiêm Tung lớn tiếng nói.

Mạnh Hạo trầm mặc, lần thứ ba hắn nghĩ đến sư tôn Đan Quỷ, cảm giác con Kim Ô này mang đến cho hắn …. Càng ngày càng tương tự sư tôn Đan Quỷ.

- Có một số việc, trước đây ta chưa làm, ta chần chờ, sau có thể làm, ta không hối hận.

Mạnh Hạo cũng không tiếp tục giải thích, giọng nói của hắn từ bên dưới mặt nạ truyền ra, thanh âm có chút khàn khàn vang vọng bốn phía.

Mạnh Hạo không nhìn thấy ở phía sau hắn, từ trên cây đại thụ, con Kim Ô kia nhìn Mạnh Hạo bằng một ánh mắt rất kỳ dị. Ánh mắt kia chậm rãi nhu hòa, không còn là loại vô cảm lúc trước. Loại nhu hòa này, cho dù là khi Mạnh Hạo phong chính lúc trước, hay là khi nó trả ơn Mạnh Hạo bằng một cái đồ đằng thuộc tính kim, cũng đều không tồn tại.