Ngã Dục Phong Thiên

Chương 679: Một giọt mưa tím!




- Vì Ô Thần!

Kết thúc bài ca đưa tiễn, là tiếng đồng thanh của gần nghìn tộc nhân trong màn sáng, ngoài màn sáng là cảnh tộc nhân ngũ bộ cười điên dại, cùng gào thét có vẻ điên cuồng.

- Vì Ô Thần!

Mạnh Hạo thì thầm, tay phải vung lên, đôi mắt lộ ra hàn mang, nhìn về phía Triệu U Lan phía xa, đang được mấy trưởng lão Nguyên Anh bảo vệ nhanh chóng lui lại.

Cái nhìn này, làm sắc mặt Triệu U Lan càng thêm tái nhợt, mấy vị trưởng lão Nguyên Anh xung quanh nàng, lại lập tức cực kỳ cảnh giác.

Vẻ mặt Mạnh Hạo dửng dưng, sau khi nhìn một cái, liền nhanh chóng thu hồi, cô gái này hôm nay tránh được kiếp này. Hiện giờ bản thân không có được thiên thời, có muốn giết chết nàng cũng không làm được.

Thân thể lóe lên, Mạnh Hạo đi thẳng vào trong ba nghìn tu sĩ, với tu vi của hắn, lúc này xông vào trong đám người, Liên Hoa Kiếm Trận quanh người xoay tròn, từng đợt lực lượng tuế nguyệt khuếch tán, nơi nó đi qua, thời gian trôi nhanh hơn, tất cả tu sĩ Độc Chu nhất mạch trong phạm vi Liên Hoa Kiếm Trận, nhanh chóng già đi, ai nấy vẻ mặt tái nhợt, càng thêm hoảng sợ.

Như một hồi đồ sát, trong số đông tu sĩ Độc Chu nhất mạch, Mạnh Hạo đeo mặt nạ huyết sắc, tay phải vung lên, Liên Hoa Kiếm Trận lập tức chuyển động liên tục bên ngoài thân thể một Kết Đan tu sĩ bảy tám lần. Khi Liên Hoa Kiếm Trận tán đi, vị tu sĩ này đã trở nên già nua, đôi mắt lờ mờ, một cơn gió thổi qua, liền ngã xuống.

Trong lúc phất tay, Huyết Chỉ mang theo quang mang kinh thiên, nơi nào Mạnh Hạo đi qua, phàm ai đụng phải Mạnh Hạo, đều lập tức máu toàn thân chảy ngược, bạo thể mà chết.

Lúc này hắn đi tới phía trước bảy bước, tay trái chỉ về phía sau lưng, lập tức xuyên qua trán một tu sĩ Độc Chu nhất mạch, mang theo sát cơ đang điên cuồng lao đến.

Sạch sẽ dứt khoát, Mạnh Hạo phất tay áo, tức thời hơn vạn dị yêu còn lại xung quanh, gầm rống xông tới, gia nhập hỗn chiến, cùng với tộc nhân ngũ bộ, quyết sống mái với Độc Chu nhất mạch trong tiếng táng ca vang vọng.

Con dơi màu đen kia, thân ảnh quỷ dị, nhiều lần biến mất, nhưng lúc này lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo trong đáy mắt, thân thể lập tức biến mất, lúc xuất hiện, thường ở sau lưng một tu sĩ Độc Chu nhất mạch. Đôi cánh to lớn phủ lên, tu sĩ kia đang khiếp hãi giãy dụa, đã bị hàm răng sắc bén cắn thẳng vào cổ, hút một hơi, thân thể dùng tốc độ mắt thường có thể nhận ra được mà héo rút.

Mỗi lần như vậy, đôi mắt của nó đều sẽ lộ ra huyết quang, khí tức bản thân, lại mạnh thêm một chút. Lúc bắt đầu, nó chỉ tìm tu sĩ yếu ớt, nhưng dần dần, nó bắt đầu tìm tới những tu sĩ Kết Đan sơ kỳ của Độc Chu nhất mạch.

Ánh mắt Mạnh Hạo thỉnh thoảng đảo qua, con dơi lập tức giảm bớt hành động, không lộ chút mánh khóe nào, nhưng Mạnh Hạo đã sớm cảnh giác với con dơi có mộc kiếm trong cơ thể này, đương nhiên đều thấy rõ.

- Trên thân nó, có bí mật lớn!

Mạnh Hạo hơi suy tư, nhưng lúc này không phải lúc để nghiên cứu, hắn cảm nhận được lạc ấn của bản thân trong cơ thể con dơi kia vẫn còn, vì thế thân thể lóe lên, tiếp tục chém giết tu sĩ Độc Chu nhất mạch.

Trong hỗn chiến, bên cạnh con dơi đen, Đại Mao cũng có biểu hiện xuất sắc, bộ lông màu bạc, đi tới nơi đâu, như ánh trăng chiếu tới, còn cả đàn muỗi yêu, cũng tỏa ra, nhanh chóng hút máu.

Còn cả con cá sấu màu đỏ giống như ứng long kia, cộng thêm con thằn lằn khổng lồ nữa. Tất cả dị yêu của Mạnh Hạo, trong hỗn chiến, giống như được thử thách, tất cả có thể tồn tại đến lúc này, đều mạnh hơn lúc trước nhiều lắm.

Trận giết chóc này, diễn ra oanh liệt, tộc nhân ngũ bộ điên cuồng, theo sĩ khí của Độc Chu nhất mạch tuột dốc, đặc biệt là Mạnh Hạo ra tay, lập tức khiến trận chiến này, nghiêng về phía Ô Thần ngũ bộ!

Còn đám dị yêu xuất hiện, lập tức khiến Độc Chu nhất mạch gặp phải thảm biến chưa từng có. Rất nhanh, hơn ba nghìn người, chỉ còn lại không đến một nghìn, máu tươi rải đầy mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc không tan.

Cho đến khi một tiếng gào thê lương truyền từ lại từ trên trời, Độc Chu nhất mạch trừ hai vị trưởng lão Nguyên Anh bảo vệ Triệu U Lan, luôn không tham chiến ra, còn lại bảy người, đang chiến đấu sống còn với bảy tu sĩ Nguyên Anh của ngũ bộ. Tiếng vừa rồi chính là một vị trưởng lão của Độc Chu nhất mạch gào lên.

Người này trung niên, vẻ mặt hiện giờ tái nhợt, đôi mắt co rút, nhanh chóng lui lại, trên ngực gã, có một vết thương rất lớn, có thể nhìn thấy cả quả tim đang đập, trước mặt gã, là đại trưởng lão của Ô Ảm bộ, mái tóc y xõa tung, cũng đang trọng thương, nhưng vẻ mặt điên cuồng, giống như dã thú, nhìn mà giật mình.

Tiếng nổ vang lên, sau khi biến mất, thân thể đại trưởng lão Ô Ảm bộ tan vỡ, bị một trưởng lão Độc Chu nhất mạch khác thừa cơ giết chết. Nhưng trước khi tử vong, tay phải của y đã giơ lên đầu lâu của trung niên nam tử vừa gào thảm trước đó.

Độc Chu nhất mạch, trận chiến này chết mất một tu sĩ Nguyên Anh, vị trưởng lão này chết đi, Độc Chu nhất mạch chỉ còn lại khoảng nghìn tu sĩ, dường như hoàn toàn mất đi chiến ý. Ai nấy lập tức bỏ chạy, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, giống như triều rút.

Vẻ mặt bọn họ kinh hãi, không còn thần thông công kích, mà toàn lực phòng hộ, dốc hết sức bình sinh, nhanh chóng lui lại. Thậm chí những trưởng lão Nguyên Anh còn lại giữa không trung, lúc này cũng đều không còn chiến ý, kinh hãi nhanh chóng chạy trốn.

Trận chiến, cho đến lúc này, ngũ bộ tuy chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng để có được ưu thế này, lại phải trả cái giá vượt xa Độc Chu nhất mạch.

Cho nên, sao có thể để Độc Chu nhất mạch bỏ chạy!

- Giết!

- Giết!

Tu sĩ ngũ bộ mắt đỏ ngầu, điên cuồng, chỉ mong phục thù, thậm chí có người nước mắt lưng tròng, giống như phát điên đuổi theo chém giết.

Không chỉ tu sĩ bình thường mới vậy, tu sĩ Nguyên Anh cũng không khác gì. Mạnh Hạo im lặng, hắn không thể cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân của đối phương, nhưng trong bầu không khí này, hắn lại có thể cảm nhận được ý niệm báo thù, khiến hắn nghĩ tới Quý gia!

Một lát sau, Độc Chu nhất mạch lại có một tu sĩ Nguyên Anh tử vong, mà tộc nhân của Độc Chu nhất mạch đang chạy trốn, cũng bị đám dị yêu của Mạnh Hạo và tộc nhân của ngũ bộ chém giết, chỉ còn lại mấy trăm.

Binh bại như núi đổ, không thể ngăn cản!

Vào lúc này, một giọt nước mưa, rơi trúng Mạnh Hạo, phát ra tiếng kêu nho nhỏ, màu sắc của giọt mưa này có hơi đặc biệt, là màu tím, lúc rơi trên người Mạnh Hạo, lập tức xuyên qua tấm áo, chạm vào da thịt Mạnh Hạo.

Ngay khi bị nước mưa rơi trúng, thân thể Mạnh Hạo dừng lại, chỗ bị nước mưa rơi phải, có hơi lạnh lẽo. Khí tức lạnh lẽo này, dường như có thể diệt tuyệt sinh cơ, nhưng nếu chỉ có một giọt, thì không đáng là gì với Mạnh Hạo.

- Mưa màu tím?

Thân thể Mạnh Hạo dừng lại, cau mày, nhìn lên bầu trời, lúc này trên trời mây đen vần vũ, giọt mưa rơi xuống, rất rất ít, chỉ có vài giọt lẻ tẻ thôi.

- Lẽ nào là nơi này người chết quá nhiều, mùi máu tanh tưởi dung hợp với oán khí, không tiêu tan, mà hóa thành mây, cho nên mới có trận mưa màu tím này?

Mạnh Hạo hơi suy nghĩ, đè nén nghi hoặc trong lòng, hắn nhìn những giọt mưa rơi xuống, không phải chỉ rơi trên người mình, mà trên người những người khác, còn cả trên người tu sĩ Độc Chu nhất mạch, cũng có không ít.