Ngã Dục Phong Thiên

Chương 689: Tây Hải kiếp!! (2)




Thanh âm của lão quanh quẩn, truyền vào trong tai của tất cả tộc nhân Ngũ Độc đại bộ, làm cho mọi người sửng sốt. Nhưng những trưởng lão lúc trước có đoán ra vẻ mặt lại lập tức tái nhợt, nháy mắt bay lên, cùng nhau truyền ra mệnh lệnh.

Rất nhanh, toàn bộ Ngũ Độc đại bộ, dần dần không tiếp tục công kích, hơn hai mươi ngàn người, mấy chục ngàn dị yêu, ở bên trong tiếng nổ vang, toàn bộ đều bay về phía xa xa. Triệu U Lan đứng trong đám người, quay đầu nhìn thoáng qua Ô Thần ngũ bộ phía sau phòng hộ Kinh Thứ, trong mắt phượng lộ ra một tia bén nhọn.

- Mối thù bị cụt tay, ta sẽ hoàn trả gấp mười lần!

Triệu U Lan hít sâu một hơi, xoay người nhoáng lên một cái, theo Ngũ Độc đại bộ lạc, rất nhanh đi xa.

Cho đến khi Ngũ Độc đại bộ hoàn toàn rời đi, Kinh Thứ dần dần tiêu tán, Mạnh Hạo từ trong trạng thái khoanh chân đứng lên, nhìn chân trời đằng xa. Phía sau hắn, là hơn hai nghìn người giờ phút này còn sót lại trong bộ lạc, truyền ra hoan hô vì sống sót sau tai nạn.

Nhưng tiếng hoan hô này, không thể tiêu tán chuyện che lấp trong nội tâm Mạnh Hạo, tộc công Ô Binh bộ ở bên cạnh hắn, trên mặt lộ ra chua sót.

- Chuyện này.

Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng.

- Ngũ Độc đại bộ lo lắng rời đi như thế, truyền thuyết hạo kiếp, thật sự giáng xuống, trận pháp mất đi hiệu lực, linh khí thiên địa diệt sạch, tất cả sinh mệnh hủy diệt... sinh cơ duy nhất …

- Chính là di chuyển, đi tới phía nam, thẳng một đường hướng về phía nam, cho đến Mặc Thổ.

Tộc công Ô Binh bộ, trầm giọng mở miệng.

- Mặc Thổ...

Thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, giống như đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ, Mạnh Hạo cũng nghĩ đến đợt chiến tranh Mặc Thổ mà Tây Mạc tham dự, nghĩ tới chính mình trước khi rời đi, nhìn qua mấy bộ lạc Tây Mạc, hình ảnh cả tộc bước vào Mặc Thổ.

- Thì ra là nguyên nhân này!

Mạnh Hạo hít sâu một cái, hắn hiểu được chuyện mà hắn chưa hiểu ở Mặc Thổ.

Tại sao lại có chiến tranh dành Mặc Thổ, tại sao Tây Mạc lại toàn lực tham dự vào, và vì sao, Nam Vực mặc kệ việc này phát sinh, tùy ý Tây Mạc chiếm cứ Mặc Thổ. Bởi vì thiên địa đại kiếp nạn, nếu Nam Vực ngăn cản, chẳng khác nào là ép Tây Mạc toàn lực khai chiến, so sánh với chuyện này, Nam Vực càng hy vọng nhìn đến cục diện như thế.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn mưa màu tím càng lúc càng lớn, hai mắt của hắn cũng hiện lên những tia sáng kỳ dị.

- Ngăn cách linh khí từ trời đất, hủy diệt tất cả sinh mệnh, mặt đất trở thành biển rộng... Nhưng chuyện này đối với ta mà nói, cũng không đáng sợ như thế. Đồ đằng thuộc tính hỏa của ta là hình thành từ Đan Đông Bất Diệt Hỏa, như vậy... Đã nói lên vạn vật trong trời đất, tại trong ngũ hành đều là nơi mà ta có thể hiểu được cơ duyên.

- Như vậy còn có loại thủy nào vượt qua biển rộng, còn có biển rộng nào, có thể so với hạo kiếp ở Tây Mạc này!

- Mà ngăn cách linh khí từ trời đất... Trừ bỏ cực phẩm linh thạch ta vẫn lưu giữ để hấp thu, đã rất nhiều rất nhiều năm rồi, ta chưa từng hấp thu linh khí trời đất, cho nên ta phải cắn nuốt đan dược. Vì vậy ta cũng dưỡng thành thói quen, mỗi một lần ra tay, đều phải nghiêm khắc khống chế linh khí trong cơ thể, cũng gián tiếp làm ta càng am hiểu luyện đan, thậm chí có khuynh hướng Tư Long.

- Bởi vì là Tư Long, làm cho ta cường đại, đồng thời, cũng không hao phí quá nhiều linh lực của ta!

- Điều duy nhất ta lo lắng, là cơn mưa này sẽ diệt sạch sinh cơ... Nhưng dù sao đi nữa thì ta có thể nói rằng tại mặt đất Tây Mạc này, ta chính là người duy nhất, thích hợp nhất sinh tồn tại trong đại kiếp của Tây Mạc này!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, quay đầu lại, mắt nhìn người của ngũ bộ phía sau không biết được hạo kiếp buông xuống, vẫn đang hoan hô, còn có tất cả hài đồng đang khoái hoạt, thì Mạnh Hạo trầm mặc.

- Kim Ô, ta đã lấy được truyền thừa của ngươi, bộ lạc của ngươi cũng tôn kính gọi ta là Thánh Tổ, liên kết cùng với đồ đằng của ta. Đây chính là điều mà ngươi muốn... để ta che chở cho bọn họ...

Mạnh Hạo trong trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền.

Giờ này khắc này, tại khu vực bắc bộ Tây Mạc, toàn bộ mặt đất, toàn bộ bầu trời, đều phủ xuống màn mưa màu tím, bầu trời không còn là sáng sủa nữa, mà trở nên u ám, dạng u ám này duy trì thật lâu thật lâu…

Cả vùng đất, trong cơn mưa này không ngừng buông xuống, vũng nước càng ngày càng nhiều…

Thậm chí không chỉ là phương bắc Tây Mạc, giờ phút này ngay cả phía đông, tây, còn có phía nam, cũng đồng thời chìm trong mưa tím. Bên trong màn mưa này, trong từng bộ lạc, lần lượt truyền ra tiếng kinh hô, chấn động tâm thần.

Tây Mạc đại kiếp nạn, buông xuống Tây Mạc.

Toàn bộ vùng đất Tây Mạc, tại trong khoảng thời gian ngắn này, đa số bộ lạc, đều chua sót làm ra một quyết định!

Nhưng quyết định này, nói thì có vẻ dễ dàng, có lẽ đối với đại bộ phận này mà nói, cũng thật là không khó, nhưng đối với Ô Thần ngũ bộ hiện giờ mà nói, di chuyển... Tương đương với diệt vong!

Toàn bộ truyền tống trận ở vùng đất Tây Mạc, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, gần như toàn bộ đều mất đi hiệu lực, nhất là bắc bộ Tây Mạc. Bởi vì địa thế nơi đây trũng, nên đây cũng là nơi mà mưa màu tím ngưng tụ nhiều nhất, thậm chí có thể tưởng tượng được, khi giọt mưa tím trút xuống phía Tây, phía Nam, cả phía Đông, bởi vì địa thế của toàn bộ Tây Mạc, sau khi rơi xuống mặt đất sẽ dần dần chảy về hướng bắc bộ.

Nơi trở thành biển rộng đầu tiên, nhất định là bắc bộ Tây Mạc!

Nếu Ô Thần ngũ bộ không có trải qua cuộc chiến tranh với Ngũ Độc đại bộ, thì bọn họ còn có khả năng di chuyển. Nhưng hôm nay... Tính cả những hài đồng, người lớn tuổi, toàn bộ Ô Thần ngũ bộ, chỉ còn lại có hơn hai nghìn người.

So sánh với lúc trước hơn mười ngàn thì có vẻ lực lượng của toàn bộ bộ lạc đã giảm xuống nghiêm trọng, quy mô vào giờ phút này, chỉ tương đương với một cái bộ lạc nhỏ của Tây Mạc mà thôi.

Hơn nữa... Bởi vì truyền tống trận mất đi hiệu lực, bởi vì bộ lạc có gần như một nửa tộc nhân là người thường, không có tu vi, do đó không thể dùng phi hành để di chuyển, mà là cần đi bộ.

- Chúng ta đi không đến Mặc Thổ... Nơi đây cách Mặc Thổ quá mức xa xôi, cho dù là lấy tu vi Nguyên Anh phi hành, không ngủ không nghỉ, cũng cần ít nhất là mười năm.

- Nếu như là đi bộ... Cần hơn một ngàn năm, hơn một ngàn năm để di chuyển... Ô Thần ngũ bộ chúng ta, còn có thể tồn tại sao?

Tộc công Ô Binh bộ - vị lão giả tóc trắng kia, đứng ở bên người Mạnh Hạo, vẻ mặt mang theo mỏi mệt.

Bộ dáng của ông ta có vẻ già hơn trước, giờ phút này ông quay đầu nhìn tộc nhân đang xây dựng lều để che mưa, dần dần bình tĩnh trở lại, chua sót mở miệng.

- Cơn mưa tím sẽ dần dần ngăn cách linh khí, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ trở thành người thường. Trong nước mưa lẫn vào ý diệt tuyệt, sẽ ăn mòn thân thể, khiến người dần dần suy yếu, cho đến khi chết.

- Lại càng không cần phải nói trẻ con cùng người thường trong bộ lạc, bọn họ... chính là nhóm đầu tiên sẽ bị chết. Sau đó... Sẽ chết càng ngày càng nhiều, cho đến khi tộc đàn diệt vong ở trên đường di chuyển.

Thanh âm tộc công dần trở nên chua sót, thì thào nói nhỏ.