Ngã Dục Phong Thiên

Chương 691: Hy vọng (2)




Đó là một thanh âm!

Một thanh âm quanh quẩn toàn bộ bắc bộ Tây Mạc, quanh quẩn cả phía đông, tây và nam bộ, không biết dùng thuật pháp gì, thần thông gì, không rõ tu vi thâm hậu cỡ nào, mà thanh âm đó truyền ra bao trùm toàn bộ vùng đất Tây Mạc.

- Xin chào tất cả bộ lạc và đồng bào, của vùng đất Tây Mạc...

- Chúng ta là Thiên Tùng đại bộ, Man Viêm đại bộ, Yêu Điệp đại bộ đến từ Mặc Thổ, tạo thành liên minh Thiên Đình, lần đầu tiên hướng toàn bộ tu sĩ ở khắp cả vùng đất Tây Mạc, thông cáo…

Giờ khắc này, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, tộc công Ô Binh bộ từ trong nhập định mở mắt ra, toàn bộ tộc nhân trong bộ lạc, đều đồng loạt nhìn hướng lên bầu trời.

Giờ khắc này, toàn bộ bắc bộ Tây Mạc, như Băng Viêm đại bộ đang trên đường di chuyển, hay toàn bộ tu sĩ trong Tây Mạc ở tại các khu vực khác, ở những vị trí khác nhau, hoặc là di chuyển, hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là giống như Ô Thần ngũ bộ, lựa chọn ở lại cố hương, toàn bộ đều chấn động thân thể, hướng lên bầu trời.

Giờ khắc này, Ngũ Độc đại bộ cũng vậy, phía tây Tây Mạc, cùng phía đông, phía nam, tất cả các khu vực, tất cả các bộ lạc, toàn bộ... đều ngẩng đầu lên.

- Cơn mưa tím buông xuống, Tây Hải hạo kiếp xuất hiện, cơn mưa này sẽ dần dần diệt sạch tất cả sinh cơ, dần dần ngăn cách tất cả linh khí. Hiện nay toàn bộ vùng đất Tây Mạc, gần như chín phần truyền tống trận, đã mất đi tác dụng.

Thanh âm này mang theo vẻ tang thương, quanh quẩn trong trời đất.

- Trong trường hạo kiếp này, sinh cơ duy nhất dành cho Tây Mạc chính là Mặc Thổ. Là Mặc Thổ do liên minh Thiên Đình cải tạo ra từ nhiều năm trước, thích hợp cho các bộ lạc bên trong Tây Mạc sinh tồn!

- Nhưng mà, khu vực Mặc Thổ có hạn, không thể dung nạp tất cả bộ lạc trong Tây Mạc. Mà chúng ta cũng không cách nào quyết định, ai có tư cách bước vào Mặc Thổ. Cho nên... Chúng ta cho các ngươi một cái cơ hội...

- Tìm kiếm yêu linh, dựa theo suy đoán của liên minh Thiên Đình chúng ta, dựa theo vô số điển tịch ghi lại, mỗi khi Tây Mạc biến thành biển thì trời đất biến hóa, yêu linh sinh ra, sẽ có không nhiều hơn mười con yêu linh, sinh ra ở vùng đất Tây Mạc.

- Như vậy phàm là bộ lạc nào cầm yêu linh xuất hiện ở bên ngoài Mặc Thổ, thì đạt được tư cách tiến vào Mặc Thổ. Chúng ta... chỉ nhận yêu linh!

Thanh âm tiêu tán, nhưng dư âm vẫn còn quanh quẩn, truyền khắp toàn bộ vùng đất Tây Mạc, rơi vào trong tai vô số người, khơi dậy hô hấp ồ ồ của mọi người, đổi lấy vô số con ngươi đỏ đậm.

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh.

- Đây là hy vọng!

Mắt Mạnh Hạo chớp động ánh sao, hắn mặc kệ liên minh Thiên Đình chiếm cứ Mặc Thổ, bọn họ cần tác dụng của cái gọi là yêu linh này, hắn chỉ cần biết đây là tư cách tiến vào Mặc Thổ!

Ai lấy được tư cách này, là có thể ở trong trường hạo kiếp này khiến bộ lạc đạt được sinh cơ, tránh nguy cơ bị diệt tộc.

Có thể tưởng tượng, thời gian ngắn ngủi tới, đều quay chung quanh yêu linh, toàn bộ Tây Mạc sẽ xuất hiện chiến tranh động trời.

Mạnh Hạo đứng lên, quay đầu nhìn về phía tộc công Ô Binh bộ, lúc này hai mắt lão giả tóc trắng này, cũng lộ ra hào quang trước nay chưa có, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Ánh mắt hai người nhìn nhau thì tộc công Ô Binh bộ đứng lên, đi tới chỗ Mạnh Hạo, cùng Mạnh Hạo sóng vai đứng ở đỉnh núi.

- Lão phu không biết yêu linh sẽ xuất hiện ở nơi nào của vùng đất Tây Mạc này, thậm chí cũng không nghe nói qua tên gọi yêu linh này. Nhưng lại biết được, nếu lời nói của cái gọi là liên minh Thiên Đình này là thật, thì như vậy có một chỗ, có khả năng sinh ra yêu linh, vượt qua tám phần!

Tộc công Ô Binh bộ, hô hấp dồn dập, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Khư Kiều giới, ngàn năm mới mở một lần, lúc này đây cùng cơn mưa tím gần như là trước sau mà đến, khoảng cách không đến một năm. Việc này... bất kể là không phải trùng hợp, cũng khiến cho khả năng trong đó có sinh ra yêu linh, đã chắc chắn trên tám phần!

- Khư Kiều giới...

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, trầm mặc một lát sau, gật gật đầu.

- Nhưng...

Tộc công Ô Binh bộ muốn nói lại thôi, lão nhìn ra ý nghĩ của Mạnh Hạo, nhưng trong lòng lão biết rõ, chuyện mà chính mình có thể đoán được, thì toàn bộ bộ lạc ở đất Tây Mạc này, lại há có thể không đoán được.

Nhưng như vậy, Khư Kiều giới lúc này đây, trình độ hung hiểm đã muốn không chỉ đến từ bản thân giới ấy nữa, mà càng nhiều là...đến từ những tu sĩ bước vào Khư Kiều giới.

- Ta đã quyết định, nếu không thể đạt được yêu linh, ta sẽ cùng Ô Thần ngũ bộ, đi đến cuối cùng con đường, khắc tên các ngươi lên bia mộ.

- Nhưng nếu có thể đạt được yêu linh, Mạnh Hạo ta... sẽ mang theo các ngươi … di chuyển. Vô luận di chuyển thành công hay thất bại, ta sẽ không rời bỏ, chúng ta đều không có tiếc nuối!

Mạnh Hạo nhìn lão giả trước mắt, chậm rãi mở miệng.

Tộc công Ô Binh bộ nghe xong lời nói của Mạnh Hạo, lặng yên nhìn Mạnh Hạo, trên mặt hiện lên biểu tình không biết nói gì. Cho đến khi lão vung vạt áo, lấy tu vi trung kỳ Nguyên Anh này, lấy niên kỉ vượt xa Mạnh Hạo này, hướng Mạnh Hạo, quỳ một gối xuống!

- Ô Thần ngũ bộ chúng ta, đời đời kiếp kiếp, sẽ không quên ân huệ của Thánh Tổ, đời đời kiếp kiếp, cung phụng tượng Thánh Tổ, nếu vi phạm lời này, Ô Thần ngũ bộ ta sẽ hoàn toàn diệt vong!

Giờ phút này, trong bộ lạc hai tu sĩ Nguyên Anh khác, còn có hai người sau khi tu vi rơi xuống, hóa thành Kết Đan đại viên mãn kia, cũng nghe được đối thoại giữa Mạnh Hạo và tộc công Ô Binh bộ.

Không chỉ là bọn họ, gần như tất cả tộc nhân, cũng đều thời thời khắc khắc chú ý Mạnh Hạo, cũng nghe được thanh âm của bọn họ.

Trong trầm mặc, không biết ai là người thứ nhất đứng lên, hướng Mạnh Hạo quỳ lạy, rất nhanh, mọi người lần lượt quỳ xuống, cho đến khi toàn bộ tộc nhân, đều hướng Mạnh Hạo quỳ lạy.

Nơi này, có tu sĩ Nguyên Anh, có tộc nhân Kết Đan, có toàn bộ tu sĩ Ô Thần ngũ bộ.

Không có người nói chuyện, chỉ là yên lặng cúi đầu. Bởi vì tất cả lời nói, đều không thể biểu đạt hết nội tâm cảm kích của bọn họ. Bọn họ chỉ có thể đi quỳ lạy, dùng hành động của chính mình, dùng lệ quang trong mắt chính mình, để biểu đạt cảm ơn trong nội tâm …đối với Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhìn bọn họ, lúc này bầu trời có sấm sét nổ vang, cơn mưa tím không ngừng rơi ào ào.

- Tu sĩ khi tu hành, trừ bỏ tự tin, cũng có hiểu rõ... Mạnh Hạo ta không dám nói là quang minh lỗi lạc, chính nhân quân tử, nhưng cả đời ta tuân thủ một việc. Có ân thì phải trả!

Mạnh Hạo đứng dậy, hướng về phía người của Ô Thần ngũ bộ tộc, ôm quyền, cúi đầu thật sâu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lại trôi qua ba tháng, ba tháng này, dòng suối trên mặt đất đã bắt đầu hợp lại, xuất hiện một mảnh sông lớn dài hẹp. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, là có thể nhìn thấy con sông lớn như vậy, có bảy tám nhánh.

Nước sông cuồn cuộn, không có sinh cơ, có chỉ là tử khí nồng đậm.

Trong trời đất, linh khí đã loãng hơn, khí tức diệt tuyệt, cũng càng thêm rõ ràng, thế giới, giống như vắng vẻ, thê lương hơn…