Ngã Dục Phong Thiên

Chương 694: Đạp thạch nhập hư




Nữ tử mà Mạnh Hạo phán đoán không giống tu sĩ, giờ phút này bỗng nhiên lại không hề cứng ngắc, trên thân thể lập tức tán ra từng trận gợn sóng, mạnh mẽ khuếch tán, cùng pháp thuật của tám người này chạm vào nhau, ngay sau đó phát ra tiếng nổ vang kinh thiên. Ở trong tiếng nổ vang này, Mạnh Hạo cùng với toàn bộ tu sĩ bắt lấy tảng đá, toàn bộ đều phun ra máu tươi, nhóm người mặc dù nhìn không thấy đối phương, nhưng đều có thể cảm nhận được hoảng sợ cùng bị thương của đối phương.

- Nàng không phải con rối?

Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, lại tại bên trong tiếng nổ vang này, dường như có cuồng phong quét ngang, khiến cho thân thể của hắn chênh vênh, giống như sắp bắt không được Tiên Kiều thạch, quầng sáng bốn phía lại càng xuất hiện lóe ra, dường như loãng hơn phân nửa.

- Chết tiệt, chết tiệt...

Mạnh Hạo cực kỳ căm tức, nhưng lại chỉ có thể rống to vài câu ở trong lòng, sau đó gắt gao bắt lấy Tiên Kiều thạch.

Tại bên trong tiếng nổ vang này, thân thể của tám người kia bị đánh văng ra, nháy mắt nàng kia mang theo đám người Mạnh Hạo, trực tiếp đi xa, nhưng cũng chính là một lát thời gian, tám người kia lại đuổi kịp. Lúc này đây, toàn thân của tám người kia tràn ngập tia sáng bén nhọn rực rỡ, giống như tám thái dương, lao thẳng đến nữ tử này.

Giờ khắc này, vẻ mặt cô gái này rốt cục biến hóa, thân thể nháy mắt biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở phía xa trong tinh không, hóa thành một đạo cầu vồng, cấp tốc mà đi.

- Yêu nữ Chỉ Hương của Yêu Tiên Tông, ngươi lừa gạt vật báu của thiếu chủ, bị chúng ta đuổi giết một năm, giờ phút này ẩn thân ở chỗ này, nghĩ hóa thành con rối của Khư Kiều giới này, lấy giả để đánh tráo liền lừa bịp được chúng ta sao. Lần này, xem ngươi trốn như thế nào!

Một người trong tám người đó, cười lạnh mở miệng thì thân thể tám người này nhoáng lên một cái, cũng không liếc mắt nhìn đám người Mạnh Hạo một cái, đi thẳng về phía nàng kia.

- Nàng là tu sĩ, giả thành con rối để tránh né đuổi giết? Yêu Tiên Tông? Đây là cái tông môn ở đâu...

Mạnh Hạo nhìn tám người ở phía xa, tâm thần chấn động, Tiên Kiều thạch trong tay cũng không có bởi vậy mà tạm dừng, vẫn mang theo bọn hắn, bay về phía Khư Kiều giới, tốc độ cực nhanh, càng ngày càng gần. Loại tốc độ này, Mạnh Hạo không thể tưởng tượng được.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, có tiếng gầm lên giận dữ từ đàng xa truyền đến, có thể nhìn thấy ở phía sau, có tám đạo cầu vồng, nhanh chóng lao đến, tốc độ cực nhanh, không được bao lâu, liền đuổi kịp.

- Đây là pháp thuật gì, tại sao có thể ở dùng tốc độ như thế tại trong tinh không...

Mạnh Hạo mạnh mẽ quay đầu, hai mắt nheo lại, cẩn thận ngắm nhìn thân ảnh tám người đuổi theo phía sau. Hắn nhìn thấy tám người này thường thường chính là bước ra từng bước, trong nháy mắt lại ở khoảng cách xa vô tận.

Giống như tinh không bị bọn họ đặt dưới chân, không ngừng mà thu nhỏ lại.

- Thu nhỏ lại... Thu nhỏ lại...

Mạnh Hạo thì thào trong lòng, hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc rời đi Nam Thiên Tinh thì ở bầu trời nhìn thấy mặt đất thu nhỏ lại. Nếu như vị trí độ cao của bản thân lúc ấy cùng kích cỡ của bản thân, chính là nhìn bằng mắt thường, mặt đất khắp nơi bị thu nhỏ đến nỗi dường như chính mình chỉ cần từng bước bước đi, là có thể qua sông bình thường.

Khoảnh khắc khi tám người kia đuổi kịp, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, nổ vang, một cỗ lực hút khổng lồ từ Tiên Kiều thạch hắn đang cầm lấy tràn ra, lập tức hút Mạnh Hạo vào trong đó.

Những người khác cũng là như thế, toàn bộ tộc nhân của các bộ lạc trong Tây Mạc đến từ Nam Thiên Tinh, trong phút chốc, biến mất trong tinh không, chân chính tiến vào bên trong Khư Kiều giới.

Tám vị tiên kia, khoảnh khắc tiến đến, xuất hiện ở chỗ mọi người biến mất, gắt gao nhìn chằm chằm khu vực đá vụn kia, nhưng cũng không dám bước vào một chút.

- Lại để nàng chạy thoát, yêu nữ này giảo hoạt đa đoan, nhưng mà lần này nàng bỏ qua thân thể, bỏ ra đại giới vô cùng nghiêm trọng, không biết ẩn tại trên người nào trong mấy cái con kiến Nam Thiên kia.

- Khư Kiều giới, từ lúc ban sơ bị Quý tổ diệt, sau đó có sức mạnh to lớn buông xuống canh giữ, ngàn năm hiện lên một lần, tinh không không thể làm trái, Quý tiên không thể đi vào. Nơi này chúng ta không thể đi vào, nhưng mà nàng chung quy sẽ ra ngoài, chúng ta ở trong này chờ đợi là được!

Tám người lại nhìn về phía Khư Kiều giới, xoay người nhoáng lên một cái, biến mất vô ảnh.

Mạnh Hạo thấy hoa mắt, khi tất cả đều rõ ràng thì hắn lập tức tản ra linh thức, tâm thần trong khoảnh khắc cảnh giác lên, ngưng trọng nhìn bốn phía.

- Nơi này, chính là Khư Kiều giới?

Mạnh Hạo chần chờ một chút, cúi đầu nhìn Tiên Kiều thạch trong tay phải, chính là vật này, mang hắn đến nơi đây.

Đây là một thế giới đổ nát, bầu trời phát ra các loại màu sắc, khi thì đỏ đậm, khi thì tối đen, có một đường tia chớp gào thét mà qua, nơi nó đi qua, giống như muốn xé rách tất cả.

Trên mặt đất có hài cốt, có thể nhìn ra hài cốt đã mục nát không biết bao nhiêu năm rồi, lại có chỗ là di tích đã trải qua năm tháng tang thương, giống như thật lâu lúc trước, nơi này đã từng là một thành trì.

Phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một mảnh tử khí tràn ngập, toàn bộ thế giới này giống như một cái nhà giam, bị vây ở chỗ này, chỉ có thể chết cùng tử khí.

Lông mày Mạnh Hạo hơi hơi nhăn lại, đem Tiên Kiều thạch cất đi, cẩn thận hồi tưởng quá trình bước vào nơi này, sau một lúc lâu, hai mắt Mạnh Hạo chớp chớp. Hắn nghĩ tới chỗ mình đã thấy khi ở thế giới bên ngoài lúc trước, nơi tám vị tiên kia đến mà quay lại.

Trầm ngâm một lát, Mạnh Hạo cẩn thận đi về phía trước, nơi đây làm suy yếu linh thức, hắn rất khó để nhìn được quá xa, chỉ có thể phát hiện phạm vi năm trăm mét xung quanh. Về phần bầu trời, sau khi nhìn thấy những tia chớp kia, thì Mạnh Hạo đã bỏ qua ý niệm phi hành trong đầu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần trôi qua một tháng. Một tháng này, Mạnh Hạo đã đi hết nửa vùng này, hắn không phát hiện bất kỳ sinh mệnh nào, tu sĩ Tây Mạc cùng hắn đến chỗ này, cũng không gặp được một ai cả.

Mảnh thế giới này rất nhỏ, hình dạng không theo quy tắc nào cả, bốn phía xung quanh mảnh thế giới này, tồn tại hư vô như bị cắt xén. Giờ phút này Mạnh Hạo chính là đứng ở một cạnh của nơi này.

Trước mặt hắn là một mảnh tối đen, mảnh tối đen này dày đặc, giống như có thể cắn nuốt toàn bộ vật chất, vờn quanh mặt đất này. Mạnh Hạo trầm mặc, tay phải nâng lên bắt một cái trong hư không, một khối núi đá ở nơi này bay vào tay hắn, lao thẳng vào hư vô tối đen phía trước, chỉ đụng chạm trong khoảnh khắc, liền lập tức trở về, một lần nữa nằm ở Mạnh Hạo trong tay. Hắn nhìn mặt hòn đá đã đụng chạm với hư vô tối đen, như bị đao gọt, cực kỳ bằng phẳng.

Lông mày Mạnh Hạo nhíu lại càng chặt, chậm rãi lui về phía sau, tấm hư vô tối đen này, làm cho Mạnh Hạo cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Hắn có thể tưởng tượng được, nếu chính mình đụng vào đó, thân thể nhất định sẽ bị chém đứt.