Ngã Dục Phong Thiên

Chương 751: Bát mạch liên minh




– Phường thị như vậy chính là nơi chúng ta cần, có lẽ ở nơi đó có thể mua được pháp bảo phi hành cự hình? Hoặc là vật cần thiết khi di chuyển từ những bộ lạc khác.

– Thậm chí ta từng nghe nói, có đại bộ lạc phường thị, còn mua bán một vài đồ đằng Thánh Tổ của những bộ lạc đã bị tiêu diệt ……

– Như vậy, đối với cái liên minh phường thị này, chúng ta là giao dịch với họ, hay là … đoạt nó!

Nói chuyện vẫn là vị Tôn trưởng lão kia, lời nói của lão vừa ra, hai mắt người bốn phía lập tức lộ ra ánh sao, đồn loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, chờ sự lựa chọn của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, thản nhiên mở miệng.

– Liên minh nếu lựa chọn giao dịch, chúng ta liền giao dịch, bọn họ nếu lựa chọn chiến tranh, chúng ta liền chiến tranh!

Lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, tu sĩ Nguyên Anh của Ô Thần ngũ bộ ở bốn phía, đầu tiên là trầm mặc, sau đó trong mắt ai nấy đều lộ ra tia sáng, mơ hồ mang theo sát khí. Nhất là vị Tôn trưởng lão kia, còn liếm liếm môi, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tay phải nâng lên điểm trên mặt đất, yêu khí trên bình nguyên này lập tức gào thét mà đến, nháy mắt ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành một ảo ảnh, ngưng tụ một yêu thân lâm thời thuộc về Mạnh Hạo.

Thân này hư ảo, ẩn chứa linh thức của Mạnh Hạo, thân thể nhoáng lên một cái, áo bào đen bao phủ, hóa thành một người mặc áo bào đen.

– Tộc nhân bộ lạc nghỉ ngơi và chỉnh đốn, bản tôn ta bất động ở chỗ này, sẽ phái ra phân thân này, đi tới liên minh.

Thân thể người mặc áo bào đen trôi nổi, thấy không rõ gương mặt trong áo bào đen, nhưng từ bên trong áo bào đen này, lại truyền ra thanh âm Mạnh Hạo.

Tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía đều gật đầu, đối với thần thông kỳ dị của Mạnh Hạo, bọn họ đều tập mãi thành thói quen, thậm chí có loại cảm giác vốn nên như thế.

– Tôn trưởng lão, nếu ngươi đã từng tới khu vực này, như vậy lúc này ngươi đồng hành cùng ta.

Hắc bào nhân do Mạnh Hạo hóa thành liếc mắt nhìn Tôn trưởng lão một cái.

Tôn trưởng lão thở sâu, đứng dậy cúi đầu.

Tộc công Ô Thần ngũ bộ, giờ phút này cũng đứng dậy, đem một cái túi trữ vật đưa cho Mạnh Hạo, trong túi trữ vật này có một phần linh thạch và vật tư của bộ lạc.

Hắc bào nhân do yêu thân của Mạnh Hạo biến thành nhoáng lên một cái, chớp mắt bay thẳng đến không trung, Tôn trưởng lão lập tức đi theo. Hai người một trước một sau, ở giữa không trung chớp động vài cái, hóa thành cầu vồng nháy mắt đi xa.

Sau khi yêu thân đi xa, bản tôn Mạnh Hạo đang đả tọa ở đây, lúc này mới mở mắt ra.

– Nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đoạn thời gian, chờ đợi kết quả. Là mua bán hay là chiến tranh, tất cả đều trong một ý niệm của bộ lạc này.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, lấy địa vị và thân phận của hắn ở Ô Thần ngũ bộ, lời của hắn, chính là tiếng nói của cả Ô Thần ngũ bộ.

Lúc này mấy tu sĩ Nguyên Anh bên người hắn gật đầu, Ô Thần ngũ bộ, bắt đầu chân chính đóng quân ở nơi đây. Bắt đầu một lần nghỉ ngơi và chỉnh đốn có thời gian dài nhất trong quá trình di chuyển.

Cùng lúc đó, trên không trung khu trung tâm Tây Mạc, hắc bào nhân do yêu thân của Mạnh Hạo hóa thành, và Tôn trưởng lão của Ô Thần ngũ bộ, đang gào thét mà đi.

Hai người tốc độ đều là cực nhanh, thi thoảng lại thuấn di, bay thẳng đến liên minh ở nơi xa.

– Tôn trưởng lão ở nơi đây có bạn cũ không?

Mấy ngày sau, Mạnh Hạo giữa không trung thản nhiên mở miệng. Mấy ngày qua, hắn phát hiện vị Tôn trưởng lão này, có dáng vẻ rất là quen thuộc đối với nơi này, thi thoảng vẻ mặt khi nhìn về phía mặt đất, còn có thể hiển ra một ít cảm thán.

– Không dối gạt Thánh Tổ đại nhân, năm đó ta ở nơi đây trêu chọc vài kẻ thù rất khó đối phó, từng bị đuổi giết mấy năm, cho nên đối với nơi này cũng hiểu rõ hơn một ít.

Tôn trưởng lão cười ha hả. Thân thể của lão rất gầy, trên mặt râu cá trê, duy chỉ có má trái có một vết sẹo. Vết sẹo này lan tràn xuống cả cổ, khiến cho toàn bộ dáng vẻ của lão, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Mạnh Hạo gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa, hai người hóa thành cầu vồng, lại đi xa.

Thời gian nhoáng một cái, trôi qua mười ngày. Tốc độ của hai người đều là cực nhanh, khiến cho lộ trình mà nếu dùng phi hành khí phải mất nửa tháng, thì bọn họ lại chỉ cần có mười ngày.

Trên thực tế nếu không có Tôn trưởng lão đi cùng, lấy trạng thái hiện giờ của yêu thân Mạnh Hạo, nhiều nhất năm ngày, thì có thể đi hết toàn bộ lộ trình.

Một ngày này, ở phía trước hai người, trên bình nguyên, xuất hiện một mảnh khu vực bị vô số lều trại vờn quanh. Hơn chục ngàn cái lều ở nơi này, cũng không phải dựng một cách lộn xộn, mà hợp thành một cái hình tròn, giống như trận pháp, có lực phòng hộ nhất định.

Trên những lều trại này, lần lượt có dấu vết của tám loại đồ án bất đồng, đại biểu nơi đây là liên minh do tám bộ lạc tạo thành.

Ở chính giữa, cũng chính là chỗ phường thị, giữa không trung, Mạnh Hạo nhìn thấy trong đó có không ít tu sĩ lui tới, rất là náo nhiệt.

Mạnh Hạo và Tôn trưởng lão vừa mới tới trong phạm vi nghìn trượng, lập tức có thanh âm của một lão già, bỗng nhiên từ trong đám liên minh bộ lạc dưới kia truyền ra.

– Hoan nghênh đi vào bát mạch liên minh, liên minh chúng ta, do tám bộ lạc tạo thành, ở nơi này tạm dừng năm tháng. Trong năm tháng này, phạm vi nghìn trượng nơi đây, cấm bay, đạo hữu ở phía trước, nếu muốn đến nơi này mua bán, chúng ta hoan nghênh.

Lời nói quanh quẩn, thân ảnh một lão giả bỗng nhiên từ hư vô hiện ra tại trước người Mạnh Hạo và Tôn trưởng lão. Trên mặt lão già này có chút nâu lấm tấm, khi xuất hiện, ánh mắt đảo qua Mạnh Hạo và Tôn trưởng lão.

– Lão phu Âu Vân Tử, nhị vị đạo hữu lạ mặt vô cùng, không biết từ nơi nào đến.

Lão già chậm rãi mở miệng, ánh mắt đảo qua Tôn trưởng lão xong, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, con ngươi hơi hơi co rụt lại.

Lấy tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của lão, thế mà lại nhìn không thấu tu vi của người mặc áo bào đen trước mắt này, khiến đáy lòng của lão dâng lên cảnh giác.

– Lão phu Tôn Đại Hải, cùng bộ lạc di chuyển từ bắc bộ Tây Mạc đến, đi ngang qua nơi đây, nghe nói bát mạch liên minh tạo thành phường thị lâm thời, cho nên tiến đến trao đổi vật tư cần thiết.

Tôn trưởng lão thấy Mạnh Hạo không có ý mở miệng, vì thế cười ha hả, ôm quyền nói.

Âu Vân Tử liếc mắt nhìn Tôn Đại Hải một cái, ánh mắt vừa nhìn về phía hư không phía sau hai người, vẻ mặt như thường, trên mặt lộ ra mỉm cười.

– Bát mạch liên minh, hoan nghênh tất cả đạo hữu tới đây mua bán, nhị vị, mời!

Âu Vân Tử tươi cười, nghiêng người dẫn đường, ba người không bay, mà là hạ xuống mặt đất, đi về phía bát mạch liên minh bộ lạc ở phía trước.

– Có thể từ bắc bộ Tây Mạc di chuyển ra, bộ lạc của Tôn đạo hữu, nhất định không đơn giản a.

– Ôi, đoạn đường này rất là trắc trở, đã trải qua không ít. Không nói chuyện này nữa, chỗ Âu đạo hữu, nơi bát mạch liên minh, nhìn khí tượng này, xem ra khả năng tiến vào Mặc Thổ thật lớn a, Tôn mỗ trước tiên chúc mừng.

– Mượn cát ngôn của Tôn đạo hữu, không biết đạo hữu lần này tới nơi này, là cần vật gì?