Nga Mỵ

Chương 21: Thiên Tài Chu Chu




Bùi Cốc cười khan hai tiếng nói: “Tiểu nha đầu tay nghề quá tốt, sư huynh ta nhất thời không nhịn được, hì hì! Chân nhân bất lộ tướng a, tiểu nha đầu, ngươi trước đây đã từng lấy chồn trắng làm món ăn? “

Chu Chu lắc đầu nói: “Lần đầu tiên, ta trước kia chưa từng thấy chồn trắng. “

” Vậy ngươi làm sao đoán định độ lửa, phối liệu nhiều hay ít vân vân? Trên Bách Vị Thiên của ta nửa chữ cũng không có nói tới a? ” Bùi Cốc vô cùng giật mình.

Thực đơn hắn viết trên Bách Vị Thiên, chẳng qua là căn cứ từ kinh nghiệm mình tích lũy cộng thêm phán đoán của cá nhân tưởng tượng ra mà thành, bản thân hắn khi thực hành lúc thành lúc bại, hiển nhiên cũng không có khả năng đem chi tiết mấu chốt miêu tả ra ngoài.

Thời điểm Chu Chu làm món ăn này như lưu thủy hành vân, lưu loát không có nửa phần chần chờ, lần đầu tiên đã đạt tới trình độ này, nàng làm như thế nào?!

“Ta cảm giác được a. ” Chu Chu cảm thấy rất khó biểu đạt, từ lúc nàng có kí ức tới nay có thể dễ dàng phân biệt cảm giác trạng thái rất nhỏ của hoa cỏ cho tới một vài sinh vật, cho nên nàng cùng bà ngoại học nấu cơm, hầu như là một chút đã thông, không tới một tháng đã trò giỏi hơn thầy, bà ngoại dường như cho là việc này rất bình thường, chưa từng phát biểu ý kiến gì.

Bùi Cốc vẻ mặt cổ quái gãi gãi đầu, nắm lên một nắm quả ô tô khô thả vào trên thớt gỗ hỏi Chu Chu: “Ngươi cảm thấy chỗ này quả nào tốt nhất?”

Chu Chu tiện tay từ trong đó lấy ra một quả không thu hút lắm đưa cho Bùi Cốc, Bùi Cốc vê cho vỏ quả khô bung ra rồi để qua một bên, lại bóp nát tất cả chỗ còn lại, cẩn thận so sánh, quả nhiên cái Chu Chu lựa ra chất thịt đầy đặn tươi mới nhất.

Bùi Cốc hai mắt sáng lên nhìn Chu Chu, giơ ngón cái lên nói: “Thiên tài! Thiên tài! Ta nói Trịnh trưởng lão làm sao lại chọn một tiểu nha đầu không có linh căn lại là phế mạch làm đệ tử nhập thất, quả nhiên là con mắt tinh đời a! “

Chu Chu trong lòng mơ hồ cảm thấy nguyên nhân đằng sau việc Trịnh Quyền muốn mình làm đệ tử của hắn cũng không đơn giản, có điều đối mặt với sự ca ngợi chân thành của Bùi Cốc vẫn rất vui vẻ, cười tủm tỉm nói: “Ta cũng cảm thấy hắn thật tinh mắt! “

Mặc dù rất nhiều người thích khinh thường khinh bỉ gây khó dễ thậm chí ánh mắt chán ghét đánh giá nàng, nhưng Chu Chu chưa từng vì thế mà tự ti hối tiếc, trước đây bà ngoại thường xuyên nói với nàng, trời sanh ta tất có chỗ hữu dụng, chỉ có điều sở trường của mỗi người không giống nhau mà thôi, tìm ra sở trường của mình, cố gắng làm tốt sẽ không uổng công một lần xuất hiện trên nhân thế.

Những người như Liêu Vịnh Kỳ, Tô Lăng, nếu như tỷ thí pháp lực, nàng phải thua không thể nghi ngờ, nhưng nếu như so việc nấu cơm, các nàng ấy ngay cả một đầu ngón tay cũng chẳng bằng nàng.

Bùi Cốc nghe nàng nói khoác mà không biết ngượng, sửng sốt một chút mới khôi phục đồng thời cười lớn lên, xoa xoa tay nói: “Sư muội a, món ăn mới vừa rồi, ngươi làm thêm cho ta một nồi được không? “

“Ngươi còn chưa ăn no?! ” Chu Chu kinh hãi, hắn là đói bụng mấy năm mới có thể ăn như vậy a!

Bùi Cốc rung đùi đắc ý nói: “Không phải là ta muốn ăn, ta là muốn cầm đến vách đá Nhân Mẫn cho Bảo Pháp Hổ Bảo sư đệ mở mang kiến thức, hừ! Tên đần độn này cười ta mấy thập niên, nói Bách Vị Thiên của ta viển vông nhàm chán cực độ, ta hôm nay sẽ làm cho hắn đem lời này nuốt trở về! “

Vách đá Nhân Mẫn? Bảo Pháp Hổ? Đây không phải là người chưởng môn Phù Ngọc từng đề cập tới sao? Hình như là kêu Doãn Tử Chương có nghi vấn thì đi thỉnh giáo hắn. Nàng làm đồ ăn ngon cho Bảo Pháp Hổ, hẳn là hắn sẽ chỉ điểm tận tâm hơn một chút cho Doãn Tử Chương chứ?!

Chu Chu nhớ hôm nay Doãn Tử Chương muốn bế quan, đã từng dặn không cần chuẩn bị cơm trưa cho hắn, ở lại chỗ này thêm một lúc cũng không có vấn đề gì. Bùi Cốc thấy nàng gật đầu đáp ứng, vội vàng hoan hoan hỉ hỉ lấy ra một con chồn trắng đi chuẩn bị.

Một già một trẻ hợp tác chặt chẽ, chỉ một lúc sau đã làm xong nồi chồn trắng chưng quả ô tô thứ hai.

Vách đá Nhân Mẫn ở phía tây Nguyên Thủy cốc, động phủ Bảo Pháp Hổ đang ở nằm dưới vách đá Nhân Mẫn, trước động phủ có một miệng linh tuyền, được xem là nơi linh khí nồng đậm nhất trong sơn cốc này.

Bùi Cốc cùng Chu Chu đi tới trước động phủ, bỗng nhiên nghe thấy bên trong chợt quát một tiếng: “Cút! ” Sau đó chỉ thấy hai gã nội môn đệ tử người mặc áo trắng vẻ mặt kinh hoàng từ bên trong chật vật té ra ngoài.

Nội môn đệ tử mặc áo trắng đều là Luyện Khí kỳ, mặc áo lam chính là Trúc Cơ kỳ, Chu Chu chỉ là một tay mơ, còn không có khả năng phân biệt hai người kia đến từ Phong nào, bất quá rất nhanh bọn họ đã tự giới thiệu.

Hai người nhất thời chưa phát hiện Chu Chu cùng Bùi Cốc, một người trong đó bò dậy lớn tiếng nói vào trong động: “Bảo sư thúc, sư tổ lão nhân gia hắn không so đo hiềm khích trước đây mời ngươi gia nhập Ngẫu Nguyên Phong chính là có ý tốt, ngươi không biết điều như thế, là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt phải không?”

” Mau trở về nói với lão thất phu Tô Kinh kia, Bảo Pháp Hổ ta cho dù cả đời này không cách nào Kết Đan, cũng tuyệt không làm bạn cùng loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như hắn, kêu hắn sớm chết tâm đi! ” Tiếng quát giống như sấm rền lại mang theo uy áp cường đại, chấn động khiến hoa cỏ cây cối ngoài động phủ xào xạc lay động, hai đệ tử áo lam kia trong lòng sợ hãi, oán hận dậm chân xoay người rời đi.

Bọn họ vừa quay đầu thì trông thấy Bùi Cốc cùng Chu Chu đứng ở dưới bóng cây, nét mặt vừa lúng túng vừa xấu hổ, miễn miễn cưỡng cưỡng hành lễ rồi vội vã đi.

Bùi Cốc mang theo Chu Chu bước vào động phủ của Bảo Pháp Hổ, vừa lớn tiếng cười nói: “Hỏa khí của Bảo sư đệ thật lớn, tới thử đồ ăn của lão phu, bảo đảm ngươi ăn vào, hỏa khí gì đó cũng tiêu mất. “

“Phi! Ăn vào mấy thứ ngươi làm, bảo đảm ta ngay cả ruột cũng phải tháo ra ngoài, lão tử đang phiền, đừng đến chọc cho……Ơ? Cái gì thơm thế? “Thanh âm Bảo Pháp Hổ cực vang, khiến lỗ tai người tê dại, chẳng qua lần này hắn nói chuyện hiển nhiên không có pháp lực uy áp, thanh âm cũng chỉ lớn chút ít mà thôi.

Chu Chu cảm giác được, hắn đối với bọn họ cũng không ác ý, thậm chí đối với sự xuất hiện của bọn họ có chút vui mừng.

Động phủ của Bảo Pháp Hổ thật là đơn sơ, bốn bề đều lót đá tương đối bằng phẳng, trên nóc khảm mấy viên nguyệt quang thạch nửa sáng nửa tối nhìn qua so với mộ phần cũng không khá hơn chút nào.

Chu Chu từ lúc mới đến Thánh Trí phái đến nay, nhìn thấy đều là động lót bạch ngọc, ngói bằng phỉ thúy, chỗ đơn sơ âm u như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.

Bảo Pháp Hổ an vị ở bàn đá duy nhất giữa đại sảnh, hắn vóc dáng cao lớn, ngày thường khỏe mạnh như tháp sắt, cho dù ngồi trên ghế cũng cao hơn chu chu một cái đầu, mày rậm mắt to trên khuôn mặt đen sì, giống như giang hồ hào hiệp trong tiểu thuyết thoại bản hơn là người tu tiên.

Bùi Cốc đang cầm nồi dương dương đắc ý đi tới trước bàn mở nắp nồi ra nói: “Chồn trắng chưng quả ô tô, thích hợp nhất với loại người có Thủy linh căn như ngươi ăn, ngươi ăn rồi cũng biết sự lợi hại của ta, đến lúc đó đừng quá sùng bái ta là được. Oa ha ha ha ha! “

“Chồn trắng chưng quả ô tô? Làm sao làm được ra cái hình dáng này? Ngươi làm?! ” Bảo Pháp Hổ bị mùi thơm kia dẫn đến nước miếng chảy ròng ròng, bất quá bị Bùi Cốc độc hại nhiều năm, thật không dám tin tưởng hắn mang đến lại không phải là “Thức ăn cho heo”, vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn Bùi Cốc.

Bùi Cốc bị hắn nhìn đến thẹn quá thành giận, không biết từ đâu lần ra một đôi đũa nhét vào trên tay hắn, nói: “Ăn thì ăn đi! Hỏi nhiều làm gì? “

Bảo Pháp Hổ kẹp một khối thịt chồn trắng lên dè dặt để vào dưới mũi hít hà, xác định mùi thơm kia không phải là ảo giác, sau đó từ từ hé miệng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm xuống, xác định không có mùi vị gì cổ quái, lúc này mới đem thịt bỏ vào trong miệng từ từ nhai kĩ.