Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 238: Đát Kỷ đích hận ý (Thù hận của Đát Kỷ)




Đát Kỷ vội hỏi Phương Mạt có diệu kế gì, Phương Mạt liền đem mưu đồ của bản thân đầu đuôi gốc ngọn nói rõ ra.

Phương Mạt xuất thân từ người tu đạo, từng quen biết không ít đạo hữu là tiên nhân núi nọ núi kia, mỗi người đều thân hoài kỳ thuật, trong đó có một Thiên Độc Tiên (tiên nhân nghìn độc) tinh thông độc thuật huyền diệu, có thể vô thanh vô tức hạ độc lên kẻ khác, cho dù là thân thể của tiên nhân cũng vô phương chống lại. Độc dược của Thiên Độc Tiên có cấp tính, mãn tính hai loại thủ đoạn: cấp tính, trông mặt mà bắt hình dong (nghe tên liền biết nghĩa), trong một đoạn thời gian ngắn làm người trúng độc mất mạng; mãn tính, lại còn không lộ vết tích khiến người nhiễm phải càng lúc càng ốm yếu, cuối cùng do không chữa được mà chết.

Đát Kỷ nghe Phương Mạt muốn để Thiên Độc Tiên thi hành độc thuật mãn tính đối với Thương Thanh Quân, không khỏi rơi vào trầm tư. Nàng biết rõ năng lực của Thiên tử, lần trước Việt Vương nổi loạn gây tai họa ôn dịch ở Triều Ca, cả nàng cũng trúng độc nhưng cuối cùng Thiên tử vẫn có thể chuyển nguy thành an, trừ đi dịch bệnh, dù trong chuyện đó có công quốc sư Tiêu Dao Tử tìm thuốc, nhưng y thuật của vị Thiên tử này tuyệt không thể xem nhẹ, huống chi hắn còn viết ra cuốn y thư kỳ diệu "Bách Thảo kinh".

Nếu theo như kế hoạch của Phương Mạt, sử dụng độc thuật mãn tính, lấy việc Thiên tử và Thương Thanh Quân gần đây thường xuyên gặp mặt chỉ sợ sẽ bị Thiên tử nhìn ra manh mối, lúc đó không chỉ không thành công mà còn lo lợn lành thành lợn què, mang hoạ vào thân.

Đát Kỷ thận trọng cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định để Thiên Độc Tiên kia sử dụng độc thuật cấp tính, trước tiên khiến Thương Thanh Quân trúng độc đã rồi tính tiếp. Theo như Phương Mạt nói, Thiên Độc Tiên này chuyên tâm nghiên cứu độc thuật đã ngàn năm, thủ đoạn cao minh, có thể khiến bộ dạng người bị độc chết xuất hiện các loại hiện tượng giả không giống nhau như bệnh tật phát tác, hoặc giống như tâm ma cắn trả. Hôm nay vừa vặn mang đến đối phó Thương Thanh Quân, lại có thể không để Thiên tử nhận ra.

Phương Mạt nhận lệnh, không dám chậm trễ, lập tức rời đi.

Hai ngày sau, Phương Mạt lại đến Thọ Tiên Cung thông qua Cổn Quyên báo với Đát Kỷ một tin xấu: vị Thiên Độc Tiên kia đã thành công lẻn vào Thanh Vân cung hạ độc, nếu như trúng độc thì trong chốc lát liền độc phát thân vong, nào ngờ đúng lúc đó quốc sư Tiêu Dao Tử đến truyền thụ tiêu thuật cho Duệ phi, Thiên Độc Tiên trốn đi không kịp, bị quốc sư phát hiện, dùng thần thông giết chết khiến cho việc sắp thành lại hỏng, không chỉ Thiên Độc Tiên chết mà kế hoạch cũng hoàn toàn sụp đổ.

Lại là Tiêu Dao Tử làm hỏng việc! Đát Kỷ vừa nghe thấy thế tức giận nghiến răng kèn kẹt, lại nghe Cổn Quyên nói: "Phương tướng quân có lời, mời nương nương bớt lo lắng, hắn đã liên lạc với vài tiên nhân là bạn tốt của Thiên Độc Tiên bị giết chết kia, muốn hợp lực đối phó với quốc sư Tiêu Dao Tử, thề báo thù này. Chỉ cần quốc sư chết đi, về sau đối phó Duệ phi sẽ dẽ dàng hơn nhiều."

Đát Kỷ vừa nghe quần tiên định hợp lực đối phó cừu nhân Tiêu Dao Tử, đáng lẽ ra phải vui mừng nhưng không biết tại sao trong tim lại cảm thấy hết sức bất an. Mấy ngày sau, Đát Kỷ trong cuộc sống hàng ngày đều cảm thấy không yên, trong lòng luôn tưởng nhớ đến sự việc này. Cũng không biết rốt cuộc là lo lắng việc không thành hay là lo lắng cho an toàn của Tiêu Dao Tử.

Lại thêm mấy ngày nữa qua đi, Phương Mạt không hề vào cung mà mua chuộc cung nữ đem một bức thư nhờ Cổn Quyên giao cho Đát Kỷ. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn thất bại rồi, không còn mặt mũi nào đến gặp nương nương.

Đát Kỷ từ trong thư biết được Tiêu Dao Tử thực lực sâu không thể lường, lại có thể lấy sức một người độc chiến với tám vị tiên nhân tu đạo cuối cùng tiêu diệt tất cả kẻ địch, bản thân chỉ chịu một chút thương tích. Đát Kỷ vừa nghe Tiêu Dao Tử không sao, nàng đầu tiên như bỏ được tảng đá trong lòng, tiếp đó hận ý đối với hắn lại dâng cao, nhất là nghe được câu nói tiếp theo của Cổn Quyên: "Gần đây Duệ phi muốn dùng âm nhạc lấy lòng Thiên tử nên nỗ lực học tiêu cùng quốc sư, quả nhiên có tiến bộ lớn, Thiên tử rất là tán thưởng."

Đát Kỷ hận Tiêu Dao Tử không phải chỉ là vì việc phá hỏng âm mưu hãm hại Thương Thanh Quân, cũng không chỉ là Tiêu Dao Tử truyền thụ cho Thương Thanh Quân tiêu thuật hoặc vì những oán hận cũ mà lại là một loại thù hận đặc biệt, nếu phân tích kỹ càng, xét rõ ra thì đó có thể gọi là ghen tuông.

Loại tâm lý này làm cho Đát Kỷ không thể ngồi yên trong Thọ Tiên Cung đợi đến lúc Phương Mạt hoặc Phí Trọng có kế hoạch mới. Chính xác mà nói, là không thể nhẫn nại trước sự "thông đồng" của Tiêu Dao Tử và Thương Thanh Quân. Mà cuối thư Phương Mạt cũng nêu ra một cách nghĩ, chính là lợi dụng quan hệ giữa quốc sư và Duệ phi làm bằng chứng, có thể triệt để khiến hai người này rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chủ ý này khiến trong lòng Đát Kỷ tràn đầy mâu thuẫn.

Đến một ngày Đát Kỷ biết được hôm nay là ngày Tiêu Dao Tử đến dạy tiêu cho Duệ phi, liền lấy cớ mệt mỏi lệnh cho Cổn Quyên lui xuống, bản thân hóa thân thành một làn gió nhẹ bay về hướng Thanh Vân cung. Nàng do dung hợp hồn phách và thân thể của nhân loại nên tu luyện Thiên Yêu mị thuật tốc độ tiến cảnh không bằng với Tỳ Bà Tinh và Cửu Đầu Trĩ Kê Tinh lấy yêu thân để tu luyện, nhưng sau khi được Thiên tử dạy cho Hoàng Đế nội kinh, lợi dụng thuật song tu phụ trợ tu luyện Thiên Yêu mị thuật cũng đã tiểu thành, so với trong dự tính đã nhanh hơn rất nhiều rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trong Thanh Vân cung hầu như không có cung nữ, dường như đều bị điều đi khỏi nơi khác, vừa tiến lên phía trước liền nghe thấy một hồi âm thanh êm tai, đó là tiêu và cầm hợp tấu, diễn tấu chính là bản "Mai hoa tam lộng" mà ngày đó Đát Kỷ trên Trích Tinh lâu cũng phải tự nhận không bằng. Hai người phối hợp mười phần ăn ý, so với Thương Thanh Quân độc tấu càng tỏ ra lão luyện, ngoài ra còn có một dạng ý cảnh đặc biệt, nếu không Đát Kỷ trong lòng vốn có chấp niệm cực sâu khó mà tiếng nhạc bị thu hút

Đát Kỷ lấy pháp thuật che giấu thân hình tiến đến cửa Thanh Vân cung, vượt qua hai cung nữa trước cửa bí mật đi vào trong. Thanh Vân cung không có những loại bảo vật xa hoa lộng lẫy như trong Thọ Tiên Cung mà lại bày biện tương đối đơn giản, còn có những cái giá chất đầy sách mang một vẻ trái ngược với bầu không khí trong cung, ngược lại còn lộ ra vẻ thanh nhã mới mẻ.

Thứ xa xỉ phẩm duy nhất có thể cùng báu vật trong Thọ Tiên Cung so sánh chính là một tấm gương thạch anh cỡ lớn tinh mỹ vô bì, không thể tìm ra chút tác động nào của con người, so với Hiển Ảnh kính của Hỷ Mỵ còn rõ nét hơn nhiều, đám kính đồng kia càng không thể so sánh. Nghe nói đây là năm đó khi Duệ phi Thương Thanh Quân nhập cung Thiên tử ban cho bảo vật hiếm thấy, thiên hạ " chỉ có duy nhất một tấm".

Lúc này Đát Kỷ liền nhìn thấy Tiêu Dao Tử và Thương Thanh Quân, một người ngồi ngay ngắn gảy đàn, một người đang đứng bên thổi tiêu, cả hai đang phối hợp diễn tấu rất ăn ý. Tiêu Dao Tử hôm nay không mặc giáp trụ kim loại, cũng không che dấu diện mạo mà lại mặc đạo bào, mái tóc tùy ý tản mác, ngón tay lướt trên đàn tự nhiên như ý rất là tiêu sái, mặc dù tướng mạo đơn giản nhưng lại có một loại phong độ phi thường của bậc cao nhân ẩn sĩ. Thương Thanh Quân mặc cung trang bình thường, dung nhan thanh tú đẹp đẽ, thỉnh thoảng cùng Tiêu Dao Tử "liếc mắt đưa tình", hai người mặt lộ ra nét tươi vui, tiêu cầm ăn ý giống như tình nhân vậy, dáng vẻ vô cùng hài hòa.

Đát Kỷ đứng một bên nhìn trộm, tai không hề nghe thấy khúc nhạc đẹp đẽ kia mà chỉ xiết chặt đôi tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt. Nàng có thể nhìn ra dáng vẻ tươi cười của hai người là xuất phát từ chân tâm. Mà hắn, hắnchưa bao giờ cười với nàng! Một lần cũng chưa! Càng không nói đến vẻ hòa hợp như thế ...

Cho dù là lần trước khi Đát Kỷ muốn "học đàn", hắn cũng chỉ nhạt nhẽo tặng nàng một bản cầm phổ. Tuy rằng nàng cũng không phải thật lòng muốn học nhưng bản cầm phổ kia xác thực đã được nàng giữ gìn cẩn thận tại một nơi trong Thọ Tiên Cung. Trong tim nàng, đây mặc dù chỉ là bản cầm phổ bình thường nhưng so với những bảo vật Thiên tử ban cho còn trân quý hơn vô số lần. Ngoài thanh Hồng Vân song kiếm vốn là vật hoàn nguyên chủ, lúc này nó là vật duy nhất hắn lưu lại cho nàng.

Hôm nay hắn lại có thể đối với Thương Thanh Quân như thế ...... đúng là đáng hận đến cực điểm!

Đát Kỷ đột nhiên thấy kinh hãi: bản thân từ bao giờ lại để ý tên cừu nhân này như thế? Không phải là cần đem hắn chém ngàn đao vạn đao để báo thù cho con cháu mả Hiên Viên sao? Lẽ nào đây chính là điều Hỉ Mị từng nói "ái tình càng hận càng sâu"? Phải làm thế nào đây?

Chính vào lúc Đát Kỷ đang tâm phiền ý loạn, Tiêu Dao Tử đột nhiên ánh mắt như điện quét về phía nàng đang đứng. Đát Kỷ biết Tiêu Dao Tử ngày nay đã không thể so sánh với tu chân giả mới chân ướt chân ráo ra đời năm đó, đến cả Hỉ Mị là Kim tiên cũng thua trong tay hắn, ngay lập tức vội hóa thành làn gió bỏ chạy.

Vừa rời Thanh Vân cung chưa lâu, đi đến một nơi không có bóng người trước mắt ánh sáng đỏ lóe lên liền bị chặn lại, kẻ đến chính là tên Tiêu Dao Tử đáng ghét kia.

Trương Tử Tinh lạnh lùng hỏi: "Ngươi vụng trộm đến như thế này là có ý đồ gì?"

Đát Kỷ thấy vẻ mặt của hắn đối với mình hoàn toàn chuyển đổi không kìm được bốc lên một cơn tức giận: "Ta là phi tần của hậu cung, ở trong cung tất nhiên là có thể ra vào thoải mái. Ngược lại ngươi vì cớ gì mà ở trong Thanh Vân cung?"

"Phụng chỉ truyền thụ tiêu thuật cho Duệ phi."

Đát Kỷ hừ lạnh nói: "Truyền thụ tiêu thuật? Ngươi vừa rồi cùng Thương Thanh Quân phải là thân mật gắn bó mới đúng!"

"Im miệng! Ta chỉ là phụng lệnh Thiên tử hành sự mà thôi!" Trương Tử Tinh quát lên một câu, nhìn ánh mắt phẫn nộ của nàng tròng lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, ngữ khí lại càng thêm lạnh lẽo: "Đạo nhân lần đó hạ độc với Duệ phi là do ngươi sai khiến phải không?"

Đát Kỷ lạnh nhạt đáp: "Là ta thì làm sao? Mà không phải thì thế nào? Đây chính là nội cung, phi tần tranh sủng ám toán nhau cũng là chuyện thường. Ngươi là người tu luyện, cho dù là quốc sư cũng chỉ là thân phận ngoại thần, dựa vào cái gì mà đến can thiệp vào chuyện nhà của Thiên tử!"

"Khương Hậu tam phi đều bị Cửu Đầu Trĩ Kê Tinh hại chết, hôm nay trong cung chỉ còn lại Duệ phi, há lại để ngươi gia hại lần nữa! Ta không so đo ngươi phái người vây đánh ta, nhưng nếu còn dám gây bất lợi cho Duệ phi thì đừng trách ta ra tay độc ác!"

Đát Kỷ vừa nghe thế dường như mất đi vẻ lạnh lùng buột miệng nói ra: "Ả ta tâm tư cẩn mật đến ta còn phải kiêng dè, vốn cũng chẳng phải là kẻ lương thiện gì. Ta thấy ngươi bị sắc đẹp của ả làm cho hoa mắt rồi! Nếu không thì chính là ngươi lấy việc công làm việc tư, đối với Thương Thanh Quân là có mưu đồ khác!"

"Yêu nữ to gan!" Trương Tử Tinh trong mắt lóe lên một tia mãnh liệt, năng lượng mạnh mẽ của Kim tiên lập tức phát ra.

Đát Kỷ cảm thấy uy áp cuồn cuộn ập đến, chỉ thấy toàn thân thập phần khó chịu, cả đến mồ hôi lạnh cũng toát ra nhưng vẫn không chịu khuất phục, nghiến răng nói: "Không sai, ta chính là yêu nữ! Chính vì chữ "yêu" này mà ngươi diệt toàn bộ con cháu mả Hiên Viên của ta sao? Vì lẽ gì ngươi lại đối với ta như vậy?"

Trương Tử Tinh nhìn chăm chú nàng một lát, thu hồi sức mạnh lạnh nhạt nói một câu: "Nếu như ngươi không ngu ngốc bị người sai nhập cung loạn chính, có lẽ căn bản sẽ không có chuyện mả Hiên Viên."

Đát Kỷ mắt đều đỏ lên, những ngày tháng xinh tươi vui vẻ hoàn toàn kết thúc rồi, la lên: "Ngươi cho rằng ta vì cái gì mới nhập cung? Vốn dĩ ba chị em ta mặc dù tu vi hữu hạn nhưng vui vẻ tự tại, bây giờ người nhà, chị em đều không còn, ngươi tưởng chúng ta muốn vậy sao? Chẳng lẽ ta, một yêu nữ nhỏ bé lại có thể chống lại ý của vị thánh nhân kia sao?"

Thanh âm Đát Kỷ cũng có chút khàn đi, dường như muốn đem uất ức, oán hận chôn dấu từ lâu trong lòng trút hết ra.

Trương Tử Tinh im lặng một hồi, xác thực, đứng trên góc độ của Đát Kỷ mà xem xét, ả ta cũng là một người đáng thương, thân bất do kỷ. Nàng vì sinh tồn bảo mệnh mà tuân lệnh Nữ Oa, vốn không có gì đáng trách nhưng ả ta là mối nguy hại tiềm tàng, hắn vì muốn bảo vệ những thứ của mình nên không thể vì đồng tình một lúc mà chôn vùi đi toàn bộ nỗ lực và mục tiêu tranh đấu của bản thân, hại đến thê tử của mình, muốn trách chỉ có thể trách lập trường của hai bên không giống nhau mà thôi, có lẽ sau này khi ngửa bài với thánh nhân sẽ cố gắng hết sức để ả có một kết cục khác không giống với trường đoạn bi thảm trong sách, một kết cục tương đối toàn vẹn cũng có thể xem như không phụ với gương mặt khắc cốt ghi tâm ấy rồi.

Lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến câu nói mập mờ của Lão Tử trong "Đạo Đức kinh": "lời của ta rất dễ hiểu, rất dễ làm, thiên hạ chẳng ai hiểu, chẳng ai làm", lý tưởng là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác, tương lai như thế nào, chẳng ai có thể đoán trước được.

"Tùy duyên mà làm thôi." Hắn thở dài một tiếng, câu nói thầm này không biết là nói cho Đát Kỷ nghe hay cho bản thân nghe nữa.

Tiếp đó hắn cảnh cáo Đát Kỷ một phen, lệnh cho ả không được tiếp tục có tâm làm hại Thương Thanh Quân. Đát Kỷ nghe những lời cực kỳ bảo hộ Thương Thanh Quân của hắn thì trong lòng càng thêm đố kỵ, oán hận liếc hắn một cái, cuối cùng đành không cam lòng rời đi.

Đát Kỷ sau khi về đến Thọ Tiên Cung càng nghĩ càng hận, lập tức phái Cổn Quyên giao cho Phí Trọng một bức mật hàm, đem "ý tứ" mà Phương Mạt đã nói về việc lợi dụng quan hệ của quốc sư và Duệ phi nói ra, lệnh cho Phí Trọng tìm cách hãm hại Duệ phi.

Mấy phút sau, bức mật hàm này liền xuất hiện trước mắt Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh xem xong nội dung trong thư, quay sang Thương Thanh Quân than: "Thanh Quân, nàng quả là hiểu rõ lòng người. Nàng làm sao biết được ta càng cảnh cáo Đát Kỷ thì ả ta càng có thể sử dụng độc kế đối phó với nàng?"

Thương Thanh Quân dịu dàng cười: "Phu quân lẽ nào còn không hiểu tâm ý phụ nữ? Xem ra Đát Kỷ đối với vị quốc sư này thực sự có chút chân tình. Chàng trước mặt nàng ta bằng mọi cách bảo vệ thiếp, lại lạnh lùng cảnh cáo khiến nàng ấy từ trong tim vô cùng đố kỵ. Theo như thiếp thấy hận ý của nàng ta đối với chàng còn lớn hơn so với thiếp. Đối với thiếp đó chỉ là sự ghen ghét và việc phong hoàng hậu mà thôi còn đối với chàng lại là yêu càng lúc càng đậm, hận càng lúc càng sâu."

Trương Tử Tinh lắc đầu nói: "Thanh Quân đừng lấy chuyện này ra cười phu quân nữa, nàng cũng biết ta và ả ta vốn đi trên con đường không giống nhau chẳng thể làm gì được, cho dù ả ta có nguyện ý ở bên ta cũng chỉ uổng công. Hơn nữa trước đây nàng ta đã nhận lệnh của Nữ Oa đến làm loạn triều cương của Đại Thương ta, vốn dĩ là đại địch của ta. Loại tình cảm hư huyễn này chỉ là cảm nghĩ nhất thời, vì ân sinh tình mà thôi. Hơn nữa trải qua mấy lần khảo nghiệm ả ta tự mình cũng hiểu rõ điểm này, ả ta hẳn không thể không quan tâm đến tính mạng, chỉ vì một đoạn tình cảm khó có kết quả mà chống lại mệnh lệnh của thánh nhân? Người không vì mình, trời tru đất diệt, ả ta vì giữ mạng mà hành sự vốn không có gì đáng trách nhưng ta và ả ta chẳng thể có kết quả được."

Thương Thanh Quân than thở: "Phu quân cũng là người có tìn,h vì sao lại xem nhẹ sức mạnh của tình cảm như vậy? Thiếp mặc dù không biết chân tâm của Đát Kỷ như thế nào nhưng thiếp vẫn luôn có một loại cảm giác, cuối cùng sẽ có một ngày nàng ấy sẽ vì chàng mà vứt bỏ tất cả ......"

Trương Tử Tinh nhíu mày hỏi: "Sao nàng lại có cảm giác như thế?"

Thương Thanh Quân tinh nghịch nháy mắt với hắn, nói một câu thời thượng của hậu thế vừa mới học: "Quốc sư đại nhân, đây là trực giác của phụ nữ!"

Trương Tử Tinh nghe nàng xưng hô như thế, trong lòng không khỏi nóng rực, cảm xúc rừng rực lộ ra vẻ cười hèn hạ: "Nương nương thiên tuế, vừa rồi nàng thổi tiêu thật là thần diệu, hôm nay lại vì hạ thần "thổi" thêm một lần nữa có được không?"

Thương Thanh Quân mặt mày đỏ rực quay sang làm mặt xấu với hắn, vừa muốn bỏ chạy liền bị túm chặt. Tiếp đó tất nhiên là một màn tràn đầy xuân sắc, đẳng cấp đương nhiên là không thích hợp với trẻ em.

Ngày thứ hai, Đát Kỷ cuối cùng cũng nhận được thư hồi đáp của Phí Trọng, bên trong đề xuất một "diệu kế", nàng vừa xem vừa gật đầu, xem đến một chỗ bỗng nhiên trán nhăn lại, ánh mắt trở nên phức tạp, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.