Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 56: Duyến phân a! Hựu thị Phi Liêm gia đích




Trương Tử Tinh có chủ tâm dùng cái mà đối phương am hiểu nhất là lực lượng mà đánh bại hắn, lập tức cũng một quyền nghênh đón. Chỉ nghe bụp một tiếng, Trương Tử Tinh vẫn như thái sơn, vẫn bất động, mà tráng hán nọ thân hình không yên, liên tiếp lui về phía sau bốn, năm bước, mỗi bước đều lưu lại vết chân sâu hoắm. Có thể thấy được phải thừa nhận lực lượng to đến thế nào.

"Tiểu tặc, thật có bản lĩnh!" Đặng Thiền Ngọc thấy Trương Tử Tinh đại phát thần uy, nhất thời hoan hô, mọi người chung quanh không ngờ nam tử tuấn tú nọ lại có thể đánh lui cự hán hung ác nọ, cũng đều ủng hộ.

Tráng hán cảm giác sau khi va chạm với đối phương tay phải tê dại, sắc mặt biến đổi: "Khí lực thật lớn!"

Trương Tử Tinh không có nói gì, chỉ là lộ ra thần sắc khinh thường, đưa ngón trỏ hướng về hắn ngoắc ngoắc, ý bảo tráng hán trở lại. Tráng hán cảm nhận được sự khinh miệt của hắn, tức giận lôi đình, giương nanh múa vuốt lại công tới. Trương Tử Tinh không chút úy kỵ, sử dụng chiêu thức không có hoa xảo gì, dĩ nhiên tất cả đều là cứng đối cứng, thật đánh thật.

"Bùng, bùng, bùng" Tráng hán từng bước tập tễnh lại bị đánh lui ra, trên mặt đất ở giữa hai người có vô sổ tảng đá không chịu được lực lượng đáng sợ của hai người mà bể tan tành ra.

Tráng hán hai tay tê dại, cố gắng ổn định đôi tay đang run rẩy, trong mắt đấu chí thiêu đốt càng ngày càng cháy bỏng, bật thốt lên: "Thống khoái! Nghĩ không ra có thể gặp được đối thủ như thế! Xem ra phải hoạt động một chút gân cốt mới được… Tiểu tử, bổn đại gia kính trọng ngươi là nhân vật, đợi lát nữa có thể tha cho ngươi một mạng, bất quá phụ nữ của ngươi ta nhất định lấy!"

Trương Tử Tinh nghe được lời này của tráng hán, trên mặt hàn ý càng thịnh, lạnh lùng đáp một câu: "Mạng của ngươi ta cũng muốn lấy".

"Không biết chết sống là gì, bản lãnh chân chính của đại gia còn chưa có sử ra!" Tráng hán hai mắt tinh quang bạo xạ, hét lớn một tiếng, râu tóc đột nhiên dựng đứng lên, Trương Tử Tinh ngày nay linh giác tương đối nhạy cảm, lập tức cảm giác được một cổ khí tức cường đại từ trên người đối phương tản mát ra, cổ khí tức này tuyệt đối không phải người thường có khả năng phát ra, trong lòng không khỏi có chút rùng mình.

Người bên ngoài chỉ thấy cơ thể tráng hán đột nhiên xảy ra sự bành trướng kinh người, cả thân thể lại lớn thêm một vòng, hình dạng tựa hồ hung ác không ít. Đặng Thiền Ngọc cảm giác hơn xa thường nhân, cũng phát hiện khí tức khác thường của tráng hán, không khỏi lo lắng cho Trương Tử Tinh.

Hai con mắt như chuông đồng của tráng hán xuất ra hung quang như dã thú, từng bước từng bước hướng về phía Trương Tử Tinh đi tới, những người vây xem cảm giác được mỗi một bước phảng phất như đạp vào trong lòng mình, có một loại cảm giác cực kỳ áp bức, đều lui về phía sau. Tráng hán khí thế kinh người nhằm vào mình nhưng Trương Tử Tinh sắc mặt vẫn như thường, khóe miệng còn lộ vẻ cười lạnh khinh thường. Từ khi hắn tu thành Hóa anh kỳ tới nay, lại lĩnh ngộ ra một vài diệu dụng của Chân vũ linh huyền quyết, khí tức lộ ra trước kia dần dần nội liễm, Huyền vũ chân thân cũng không dễ dàng xuất hiện, giống như đặc tính của thần thú Huyền Vũ, ẩn tàng khí tức, bên ngoài không người nào thấy được bên trong, cũng không bị khí thế bên ngoài quấy nhiễu, chỉ là an bình như bàn thạch, rất đúng như ý của vũ hiệp đời sau "Tha cường nhâm tha cường, thanh phong phất sơn cương (Hắn mạnh thì mặc hắn mạnh, gió mát vẫn thổi qua non)".

Tráng hán không nghĩ tới hôm nay đã thể hiện ra uy thế như vậy, mà vẫn bị đối phương khinh thị, lửa giận càng thịnh, hai tay hướng về Trương Tử Tinh chộp tới, Trương Tử Tinh không tránh, cũng vươn tay ra, cùng gìm lấy tại chỗ.

Đá vụn trên mặt đất không có gió vẫn tự động, tại không trung chậm rãi bay múa, những người chung quanh xem náo nhiệt chỉ cảm thấy một cổ lực lượng vô hình truyền đến, không tự chủ được bị đẩy lùi về phía sau, trong lúc nhất thời không ít người bị ngã, vòng vây cũng dãn ra rất nhiều, Đặng Thiền Ngọc thất kinh khi thấy hai người biểu hiện ra lực lượng đáng sợ, che chở cho Thanh nhi lui về phía sau tới một vị trí an toàn.

Tráng hán gìm chặt lấy tay của Trương Tử Tinh, muốn phát lực bóp nát tay hắn, vậy mà vô luận dùng sức như thế nào, cũng không thể rung chuyển đối phương một chút nào, cố tới mức vẻ mặt đỏ bừng lên.

"Đây là bản lĩnh chan chính của ngươi?" Trương Tử Tinh thản nhiên hỏi một câu, trên tay từ từ tăng lực, "Bất quá cũng chỉ như thế mà thôi!"

Tráng hán không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là sự khinh miệt của đối phương, chịu đựng sự đau đớn truyền đến trên tay, đột nhiên nói một câu: "Lão nhân, hôm nay thật con mẹ nó xui xẻo! Không thể nhịn nữa rồi! Đừng trách ta phá cấm!"

Dứt lời, tráng hán rít gào một tiếng, khí thế đột nhiên tăng vọt, thân thể lại sinh dị biến.

Cát đất đang bay lên chung quanh đột nhiên bắt đầu gia tốc, tạo thành một lơn lốc xóay lấy hai người làm tâm, đám người vây xem lại lập tức thối lui, chỉ có thể mơ hồ thấy được thân ảnh của hai người ở giữa.

Đặng Thiền Ngọc là người tu chân, cảm giác được khí tức bạo lệ trên người tráng hán càng ngày càng đậm, ngay cả không khí chung quanh cũng trở nên cuồng bạo bất an hẳn lên, loại lực lượng đáng sợ này vượt xa loài người thậm chí là cực hạn của người tu chân, ngay cả lực lượng của yêu thú cũng thua xa. Nàng từ khi xuất sư tới nay đây là lần đầu tiên gặp được kẻ địch mạnh đến như vậy, mặt không khỏi biến sắc, trong tay nắm chặt Ngũ quang thạch, chuẩn bị sẵn sàng trợ giúp Trương Tử Tinh.

"Thiền Ngọc, tiên sinh có thể gặp chuyện gì không?" Thanh nhi nhìn ra Đặng Thiền Ngọc thần sắc trầm trọng, trong tâm nhất thời lo lắng.

"Muội cũng không biết… hẳn là không có việc gì…" Đặng Thiền Ngọc hai mắt nhìn chằm chằm vào giữa sân, trong lòng bàn tay[đã thấm mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Tiểu tặc, ngươi nhất định phải chiến thắng!

Trương Tử Tinh nhíu mày, cảm giác từ hai tay truyền đến lực ép càng lúc càng lớn, cũng khá khó khăn để khống chế, phải biết rằng thân thể bản thân rất mạnh cho dù gặp người tu chân lấy lực nhập đạo, cũng không thể hơn được, không ngờ tráng hán này lại có thể gây cho hắn áp lực lớn như vậy. Mà càng làm cho Trương Tử Tinh giật mình chính là, thân thể tráng hán này cũng xảy ra biến hóa kinh khủng, hai con ngươi biến thành màu đỏ như máu, trên đầu xuất hiện hai đoạn sừng nhỏ, trong miệng răng nhọn ẩn hiện, diện mạo trở nên càng thêm hung ác dữ tợn, thân thể vốn cao lớn lại càng bành trướng, cả áo khóac cũng bị phá tung ra, lộ ra cánh tay và bộ ngực ẩn hiện vảy màu xanh, bàn tay lúc trước là của loài người cũng biến thành móng vuốt kinh khủng, hiện tại tráng hán này đã không thể dùng từ "người" để xưng hô nữa, phải goi là một ác ma đáng sợ. Tầm mắt của người ở bên ngoài đều bị lực lượng kinh người của hai người làm tung cát bụi che mất, thấy không rõ bộ dáng của tráng hán, nếu không sớm đã bị dọa cho chạy trốn sạch.

"Tiểu tử, đã sợ rồi sao, vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng ngươi đã biết bí mật của ta, bất kể ngươi là đệ tử tu chân của phái nào, hôm nay cũng chỉ có đường chết! Xem cực diễm yêu lực của ta!" Ác ma phát ra tiếng cười của kẻ chuyển bại thành thắng, trên người bộc phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, hai tay lực lượng chợt tăng cường mấy lần, đem toàn bộ lực lượng của Trương Tử Tinh áp chế xuống, ngay sau đó hai tay toàn lực rung lên, cái này nếu ai mà chịu trúng, tất toàn thân gân cốt đứt gãy mà chết.

Ngoài dự liệu của ác ma chính là, cú rung này cứ như là chuồn chuồn lay cột đá, không chút động đậy, hắn khó có thể tin lại một lần phát lực, rồi lại phát lực, đối phương thủy chung vẫn yên ổn như thái sơn. Ác ma chấn động, trước hình thái ma hóa, cho dù là thân thể tiên nhân bình thường, về phương diện lực lượng, cũng so ra kém mình, mà nam tử này trước mắt, mặc dù nhìn không ra tu vi cụ thể, nhưng tựa hồ cũng không quá mạnh, vậy mà chínhbản thân lại không cách nào xê dịch được hắn chút nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lúc này, Trương Tử Tinh cười lạnh mở miệng: "Chỉ với loại trình độ lực lượng này, mà muốn cái mạng của ta, quả thực là nói mế sảng!"

Ác ma thanh âm bình thản như thế, trong lòng không hiểu sao thấy lạnh cả người, đột nhiên áp lực trên tay tăng mạnh thêm gấp chục lần, toàn thân bị một loại lực lượng cực lớn áp bức cơ hồ không cách nào nhúc nhích. Trương Tử Tinh hét lớn một tiếng, học theo phương thức ác ma đối phó hắn, phát lực rung lên, ác ma nọ nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết rung trời, hai tay xuất hiện sự vặn vẹo khác thường, lảo đảo lui lại mấy bước, rốt cục té ngã ra trên mặt đất, thân thể cũng từ từ khôi phục thành bộ dáng loài người.

Cát đá mịt mù dần dần hạ xuống, mọi người chỉ thấy Trương Tử Tinh vẫn đứng ở đấy, mà ác hán nọ đã nằm trên mặt đất, vẻ mặt thật là khó coi, tựa hồ đã không cách nào nhúc nhích được.

"Hừ, cũng tính là ngươi mạng lớn, cuối cùng vẫn liều mạng tung ra lực lượng như vậy, ta cũng không giết ngươi, nhanh cút đi!" Cũng không phải bởi vì Trương Tử Tinh nhân từ cho ác hán này một con đường sống, mà là đối với lai lịch của người này sinh lòng hiếu kỳ, từ trnag phục và cách ăn nói của ác hán xem ra, hẳn không phải là người tu luyện, ngược lại giống như gia đình quý tộc ác bá, đến tột cùng là người của gia tộc nào? Tại triều ca lại có nhân vật như vậy, tuyệt đối không thể buông tha, cần phải thả dây dài để câu cá lớn.

Ác hán này quả thật rất mạnh, sau khi biến thân lực lượng hết sức làm cho người ta sợ hãi, Trương Tử Tinh cơ hồ sử ra toàn lực mới đánh bại được hắn, vừa rồi chấn động như vậy mặc dù không có lấy được mạng hắn, nhưng cũng làm cho hai tay hắn chấn đến xương cốt gãy thành từng đoạn, nếu là người thường, đôi tay này chỉ sợ là phế đi, nhưng ác hán này dựa vào khả năng có thể biến thân thành yêu ma, chỉ sợ còn có phương pháp khác để phục hồi lại.

Ác hán được sự trợ giúp của đám tay chân đỡ dậy, mà hai tay đã bị tàn phế, toàn thân thoát lực, nhất thời ngay cả nói cũng không nên lời, chỉ dùng cặp mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh lại từ trong ánh mắt ra vẻ hung ác lại thấy vài phần sợ hãi, cũng không quan tâm bước chậm tới bên cạnh Thanh nhi và Đặng Thiền Ngọc.

"Tiểu tặc, nghĩ không ra ngươi lại có thần thông đến bực này, có thể đánh bại được ác nhân kia!" Đặng Thiền Ngọc kéo tay hắn hoan hô, đột nhiên nhớ tới cử chỉ này không ổn, mặt nhất thời hồng lên, nhanh chóng thu tay lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh thấy quả ớt nhỏ này ngày thường thích nhất là náo loạn lại có bộ dáng kinh ngạc này, trong lòng hô to thống khoái, Thanh nhi tiến lên, quan tâm hỏi: "Tiên sinh, người không bị thương chứ?"

Trương Tử Tinh lắc đầu tỏ vẻ không sao, đang muốn mở miệng, đột nhiên nhướng mày, hướng sang bên cạnh nhìn lại, Thanh nhi theo ánh mắt của hắn vừa nhìn, chỉ thấy xa xa một đội binh lính phụ trách an ninh đang rất nhanh chạy tới bên này.

Vị tướng quân cầm đầu thấy mặt đường bị phá hư, có vẻ thất kinh, ánh mắt rơi vào đám người tráng hán hình thể khôi ngô, quát hỏi: "Cuồng đồ lớn mật, dám ở trên đường mà hành hung ẩu đả, có biết phạm tội gì không!"

Theo người này phán đoán, đại hán hung ác này hẳn là phù hợp với ngoại hình người hành hung, mà ác hán nọ bởi vì thoát lực nên không cách nào trả lời, một gã gầy ốm trang phục quản gia vốn trốn ở sau lưng đại hán nọ đi ra, tiến lên ngạo nghễ hỏi: "Ngươi là người phương nào, dám quản chuyện của chúng ta!"

Tướng quân này thấy người gầy ốm này không sợ sệt, trong lòng đã thầm có sự tính toán, mặt ngoài làm ra bộ dáng tức giận nói: "Bổn quan là Thủ vệ Trường Hải Bình, chuyên chức trị an tại Triều ca, đám hung đồ các ngươi trong mắt dám không có vương pháp, nhanh bắt lại cho ta!"

Binh lính chung quanh thấy tướng quân lên tiếng, liền tiến lên bắt người, người gầy gò nọ vội vàng kêu lên: "Chậm động thủ! Thiếu gia ta là Ác Lai người nhà Thượng đại phu Phi Liêm, ngươi bất quá chỉ là một Thủ vệ trưởng nho nhỏ, dám làm càn như thế!"

Thượng đại phu Phi Liêm? Đó là nhân vật mình không thể động chạm đến! Hải Bình cả kinh, vội vàng cho binh lính lui ra.

Trương Tử Tinh cũng sửng sốt, lại là Phi Liêm sao?