Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 76-2: Nỗi đau âm ỉ (2)




Editor: Phong_Tử_Yên

Lần nữa thấy Lăng Tố Dung đứng trước cửa phòng, chân mày Thích Nghi nhíu chặt lại.

“Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, chẳng lẽ tôi thích thấy cô sao?” Nhìn thấy vẻ mặt không hoan nghênh của Thích Nghi, Lăng Tố Dung nhẹ nhàng nói một câu: “Lần này tôi tới đây là muốn thương lượng với cô một chuyện.”

Thích Nghi ngay lập tức từ chối: “Tôi nghĩ rằng chúng ta chẳng có đề tài chung nào cả.”

Lăng Tố Dung chắn ngang đường của cô: “Tôi muốn cô không được qua lại với Đông Phương TÍn nữa!”

Nghe được lời nói của cô ta, Thích Nghi dừng lại: “Cô thừa biết tôi với Đông Phương Tín hiện tại là quan hệ hợp tác, co yêu cầu như vậy không thấy quá đáng sao? Còn nữa, tại sao tôi lại phải nghe lời cô?”

“Cô không muốn nghe cũng phải nghe, nếu không thì thì tự mà gánh lấy hậu quả!”

“Hậu quả?” Thích Nghi nhíu mày: “Nghe giống uy hiếp vậy!”

“Trần Thích Nghi, cô vốn dĩ không phải là người cùng thế giới với chúng tôi, nên biết thức thời mới đúng!”

“Gì chứ?”

Lăng Tố Dung ngẩng cằm lên: “Tôi thừa biết lá bài tẩy của cô rồi, hiện giờ cô mang danh là tiểu thư nhà họ Trần, nhưng không ai biết là nhà họ Trần của cô đã sụp đổ. Ngoại trừ việc là người đại diện của Lam Thiên Nhiên, cô chẳng còn cái gì hết!”

Thích Nghi cười nhạt: “Nhưng mà một người không còn gì như tôi đây, lại có thể là mộ mối uy hiếp lớn của cô đấy!”

“Trần Thích Nghi!” Cô ta nói một câu, Thích Nghi lập tức phản bác lại một câu, cuối cùng cũng làm Lăng Tố Dung tức điên: “Đừng tưởng mình ghê gớm! Hiện tại Đông Phương Tín chỉ là tạm thời hứng thú với sự mới mẻ mà thôi, cơ bản là anh ấy chẳng có tình cảm gì với cô cả!”

“Đông Phương Tín có tình cảm với tôi?” Thích Nghi nhíu chân mày, khóe miệng nhẹ nhếch lên cười như không cười: “Tại sao tôi không hề biết chuyện này vậy chứ?”

Cô được lợi lại còn khoe mẽ?

Lăng Tố Dung giận quá hóa cười: “Cô cứ ở đó mà vui mừng đi, chúng ta cứ chờ xem!”

Nói xong, không hề để ý Thích Nghi nữa, xoay người đi thẳng.

Thích Nghi nghiêng người, nhìn bóng dáng biến mất đằng sau cánh cửa thang máy, đầu ngón tay tự chọc vào trán, nghĩ thầm: “Đông Phương Tín có tình cảm với mình? Đúng là nhảm nhí! Bình thường anh ta còn không muốn nhìn thấy mình ấy chứ……”

Sau khi cô vừa lẩm bẩm vừa bước vào trong, một thân hình thon dài lại chầm chậm từ một khúc quanh đi ra.

Gương mặt xuất hiện đầy vẻ lo lắng, ánh mắt xanh biếc như biển, sự âm trầm lại càng hiện lên rõ ràng.

--- ------ ------ ------ ------ ---------

“Ông chủ, có điện thoại.” Nhận được điện thoại của một cô gái, Lý Húc nhìn Minh Thiếu Viễn một cái: “Là Lăng tiểu thư gọi tới.”

“Đưa cho tôi.” Minh Thiếu Viễn nhếch miệng, cầm lấy điện thoại: “Tôi Minh Thiếu Viễn đây.”

“Chào tổng giám đốc Minh.” Tuy giọng nói truyền qua điện thoại, nhưng vẫn cảm nhận được cô ta đang tức giận: “Tôi đồng ý với anh.”

Ánh mắt Minh Thiếu Viễn âm trầm: “Lăng tiểu thư đúng là người thông minh.”

“Bớt nói nhảm đi!” Lăng Tố Dung cười lạnh: “Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”

“Đừng nóng vội.” Minh Thiếu Viễn nhẹ nhàng nói: “Đợi thời cơ chín muồi, lúc đó cô sẽ biết.”

“Được.” Lăng Tố Dung cúp điện thoại.

Minh Thiếu Viễn để điện thoại xuống, ánh mắt để lộ ra sự thoải mái.

Đúng là càng ngày chơi càng vui!

--- ------ ------ ------ ------ --------

Thích Nghi nói với Thiên Nhiên chuyện chỗ ở, Thiên Nhiên không có phản đối gì, mà còn rất ủng hộ, còn nói để cô xử lý là được rồi, cô ấy tin tưởng ánh mắt của cô.

Vì vậy, Thích Nghi tìm vài người quản lý của mấy công ty địa ốc để xem nhà, chạy tới chạy lui liên tục hai ngày, cảm thất không còn chút sức lực nào cả. Cũng may là, có mấy chỗ cô cũng khá hợp ý cô. Sau khi về thương lượng lại với Thiên Nhiên, hai người chọn một căn biệt thự trong khu Phượng Hoàng Sơn Trang ở vùng ngoại ô phía Tây Thành.

“Để tôi gọi điện qua phía công ty địa ốc, chúng ta hẹn thời gian đi xem nhà ha.” Thích Nghi cầm di động lên bấm số gọi bên bất động sản, một lúc sau, cô cúp điện thoại, nở một nụ cười vui vẻ nhìn về phía Thiên Nhiên nói: “Thiên Nhiên, người quản lý bên đó nói sẽ đến đón chúng ta đi Phượng Hoàng Sơn Trang ngay đấy.”

“Bây giờ?” Thiên Nhiên hơi bất ngờ: “Chẳng lẽ đặc biệt phục vụ cho cậu à?”

“Làm gì có, đúng lúc bây giờ cô ấy rãnh thôi.” Thích Nghi chắp miệng một cái: “Vào thay đồ đi, chúng ta cùng đi.”

Thiên Nhiên gật gật đầu, đi vào trong phòng thay quần áo.

Thích Nghi đưa di động lên, ngón tay chạm mấy cái lên màn hình, suy tư nhìn vào một cái tên, sau cùng cũng bấm nút gọi.

--- ------ ------ ------ ------ -----

Sau khi anh nhận được một cú điện thoại, hình như tâm trạng trở nên rất vui vẻ, điều này làm Lâm Chiếu thấy tò mò: “Ai gọi điện cho anh vậy, hình như anh rất vui thì phải.”

“Có mấy chuyện gặp khó khăn đã giải quyết xong, đương nhiên tâm trạng phải tốt rồi.” Đông Phương Tín mỉm cười một cái, mắt liếc cổ tay một cái: “Bây giờ anh phải về.”

“Cực khổ lắm em mới sắp sếp được thời gian rãnh, anh lại bận đến tối mắt tối mũi.” Lâm Chiếu cười khổ: “A Tín, anh có thể…..”

“Tiểu Chiếu, chuyện công việc làm sao có thể chậm trễ được?” Đông Phương Tín nhàn nhạt cắt lời, thân hình cao lớn đứng lên: “Để anh bảo Lý Tốc đưa em về.”

“Không cần đâu.” Lâm Chiếu lắc đầu: “Anh đi trước đi, em muốn ngồi lại thêm một lát.”

“Cũng được.” Đông Phương Tín gật đầu: “Vậy anh đi trước.”

“Ừ.” Lâm Chiếu mỉm cười.

Đông Phương Tín cầm áo khoát lên, liếc nhìn cô một cái, sau đó bước đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Lâm Chiếu lập tức rút đi động trong túi ra bấm số. Nghe được tiếng trả lời của người kia, cô nhẹ nhàng nói: “Thư ký Lạc Ưu, tôi là Lâm Chiếu, lịch trình tổng giám đốc của cô hôm nay như thế nào vậy?”

“Lâm tiểu thư, lịch trình của tổng giám đốc hôm nay đầy rồi, có cần tôi chuyển lời lại là cô tìm không?”

“Không cần đâu, tôi sẽ tự gọi cho anh ấy. Cô chỉ cần nói cho tôi biết, hôm nay lúc nào thì anh ấy rãnh.”

“Ngay bây giờ ạ, tổng giám đốc ra ngoài dùng cơm.”

“Sau khi ăn xong anh ấy đi chỗ nào?”

“Đi Thành Đông, hẹn gặp với tổng giám đốc Hà công ty điện ảnh Kỳ Tập.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Lâm Chiếu cúp điện thoại, thân hình thon dài từ từ đứng lên, bước đến cạnh cửa sổ.

Từ chỗ cô nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy xe của anh từ bãi đậu xe đi ra. Cô nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe chạy đi không phải là hướng Thành Đông, trong không khỏi trầm xuống.

Cô cúi đầu, ngón tay chạm mấy cái vào màn hình điện thoại, nhìn định vị GPS trên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

--- ------ ------ ------ ------ ---------

“Lam tiểu thư, Trần tiểu thư, xin mời.” Trương Lan mở cửa xe, đợi Thích Nghi và Thiên Nhiên xuống xe, lập tức chỉ về hướng một tòa nhà sang trọng, mỉm cười nói: “Chính là ở đây.”

Đó là một căn biệt thự Châu Âu mang phong cách Ý, nhìn tương đối tao nhã sang trọng. Nhất là, có mấy gốc bạch lan làm hàng rào bao xung quanh khu vườn, trước cửa có một bãi cỏ xanh biếc, còn có mấy gốc nhãn xanh mát, dưới gốc cây có trang trí một bộ bàn đá, ghế đá, còn có một cái xích đu, bên cạnh là một hồ nước nhỏ, bên trong trang trí núi giả vầ một cái vòi phun nước nhỏ, vừa thanh lịch vừa xinh đẹp.

Thích Nghi cùng Thiên Nhiên nhìn nhau, hai người đều khá thích biệt thự này. Chắc chắn bên trong biệt thự cũng sẽ không làm họ thất vọng.

Sau khi bước vào bên trong biệt thự, Trương Lan lại dắt hai người tham quan kiến trúc bên trong: vách tường phía bên trái làm bằng thủy tinh, có thể nhìn ra phong cảnh ngoài vườn, phía bên trái thông xuống phòng ăn và bếp, còn có một gian phòng để tập thể dục. Bên trong trang trí đơn giản mà gọn gàng, tất cả thiết bị đều đã đầy đủ, rất có cảm giác gia đình, làm người ta vừa nhìn là thích ngay.

“Nhà này được đấy.” Thích Nghi cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn cầu thang lên lầu hai: “Thiết kế rất tốt.”

“Đương nhiên ạ, Phượng Hoàng Sơn Trang là khu biệt thự chúng tôi mới hoàn tất trong năm nay, vị trí, môi trường, thiết kế, trang trí, thiết bị phương tiện, hệ thống an ninh, tất cả đều là tốt nhất.” Trương Lan nói: “Nếu chọn chỗ này, nhất định hai người ở rất thoải mái.”

“Chúng tôi lên lầu hai coi một chút.” Thiên Nhiên cũng rất hài lòng: “Phía trên toàn bộ là phòng riêng hết đúng không?”

“Vâng đúng vậy, mời đi theo tôi.” Trương Lan cười một tiếng, đi tới cạnh thang máy nhấn nút mở khóa: “Biệt thự này ngoài cầu thang ra, còn có thang máy, lúc nào công việc mệt mỏi quá, có thể chọn đi thang máy.”

“Thật sự rất thân thiết gần gũi.”

Lầu hai có một phòng khách lớn, nối với ban công, còn lại là mấy căn phòng, bên trong trang trí cũng khá sang trọng, chỉ cần nhìn đã biết lúc ở định vô cùng thoải mái.

Thích Nghi với Thiên Nhiên tham quan lầu hai xong, khá hài lòng với căn biệt thự này. Họ nhất trí quyết định mua căn nhà này!

Trương Lan hết sức vui mừng, cười không ngớt dẫn họ xuống lầu. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô ấy đi ra trước, vừa thấy hai bóng dáng thon dài đứng trong phòng khách, giật mình “A” lên một tiếng: “Tổng giám đốc!”

Thích Nghi và Thiên Nhiên đi phía sau cô ấy, cũng vừa nhìn thấy hai người đàn ông này. Phản ứng của hai người lại bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù Thiên Nhiên hơi giật mình, nhưng không có kêu thành tiếng, Thích Nghi lại nhíu chân mày, mắt lạnh lùng nhìn về hướng hai người đàn ông đang đi tới, bình tĩnh hỏi: “Tại sao hai người lại ở đây?”

Hai người này, là Đông Phương Tín và Trình Kiêu.

Đông Phương Tín không trả lời mà hỏi lại: “Có thích chỗ này không?”

Thích Nghi gật đầu: “Thích.”

“Còn Nara thì sao?” Đông Phương Tín nhìn về phía Thiên Nhiên.

Thiên Nhiên và Trình Kiêu đứng đối diện đang nhìn nhau, ánh mắt anh ta âm trầm, không nhìn ra cảm xúc, trong lòng cô ấy vô cùng đau, cảm thấy ruột gan như bị xé ra, nhưng lại không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể khổ sở nhịn xuống. Lúc này nghe câu hỏi của Đông Phương Tín, mạnh sẽ dời đi ánh mắt, hơi mím môi nhìn Đông Phương Tín: “Nơi này vô cùng tốt.”

“Trình Kiêu, vậy tôi muốn chỗ này.” Đông Phương Tín nghiêng người liếc nhìn Trình Kiêu: “Cám ơn cậu, hôm nay coi như tôi thiếu cậu một cái ân tình.”

“Anh nên nói sớm cho tôi biết là phòng này anh cấp cho hai người họ.” Mặt Trình Kiêu không chút thay đổi, phất tay áo bỏ đi.

Trương Lan hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn qua lại giữa họ, trong mắt thể hiện nghi ngờ.

Bình thường tổng giám đốc khá ôn tồn, nhã nhặn, hôm nay dáng vẻ trông như tâm trạng không vui thì phải-------

“Cô về làm tốt thủ tục cho tôi.” Đông Phương Tín cầm tài liệu trong tay đưa cho cô ấy: “Tốc độ nhanh chóng một chút!”

“À….” Trương Lan nhận lấy, liếc nhìn tiêu đề trên tài liệu, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Đó là chứng từ bất động sản của căn biệt thự này, đã lấy được chữ ký của chính tổng giám đốc------

Cô ấy vội vàng gật đầu: “Dạ, tôi hiểu rồi!”

Đông Phương Tín phất phất tay với cô ta, cô ta liền lập tức đi.