Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 78-1: Anh đùa bỡn tôi? (1)




Đề nghị của George chẳng những không lấy được ủng hộ của Thích Nghi, ngược lại đổi lấy một cái đánh hung ác của cô vào cái ót của cậu.

“Chị, chị đánh em để làm gì?” Lòng bàn tay khẽ vuốt cái ót, George không vui cau mày.

“Thua thiệt xuất thân của cậu chính là hoàng tử của hoàng gia quý tộc, lại có thể làm chuyện không có lễ phép như thế. Nhìn lén việc riêng tư của người khác, rất thất đức! Đưa điện thoại di động cho tôi!” Thích Nghi lườm cậu một cái, đoạt lại điện thoại di động của Thiên Nhiên: “Về sau không được có những suy nghĩ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~không đứng đắn này cho tôi.”

“Nếu không chẳng lẽ chị theo dõi Nara đi ra ngoài sao?” George bị cô đoạt điện thoại, hậm hực nói: “Như vậy cũng không thất đức?”

“Ai nói tôi muốn đi theo cô ấy đi ra ngoài?” Ánh mắt Thích Nghi thoáng nhìn qua gian phòng của Thiên Nhiên, nhưng thấy cô ấy đã thay quần áo xong đi ra, cô liền đưa cho Thiên Nhiên điện thoại di động: “Mang theo di động, có chuyện lập tức gọi điện cho mình.”

Thiên Nhiên gật đầu, đi tới nhận lấy điện thoại di động: “Mình chỉ đi đến quảng trường, hẳn sẽ không rước lấy phiền toái.”

“Đi đi!” Thích Nghi biết Thiên Nhiên cũng không phải là người tùy hứng, nếu không phải bất đắc dĩ, nhất định sẽ không làm cho cô lo lắng. Hơn nữa, cô cũng không hy vọng tạo áp lực cho Thiên Nhiên: “Bất luận như thế nào, mình cuối cùng cũng ủng hộ cậu.”

“Mình biết rồi.” Thiên Nhiên bĩu môi một cái, nở nụ cười nhàn nhạt.

Đợi cô ấy rời đi, Thích Nghi xoay mặt nhìn George: “Bây giờ vẫn còn sớm, cậu muốn ra ngoài một chút hay không?”

“Cái gì?” George nhíu mày.

“Sao?” Thích Nghi khẽ ngẩng cằm, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía.

George hơi vểnh môi: “Chị, chị thật là xấu!”

“Không đi sao?” Thích Nghi lạnh nhạt nói.

“Đi!” George lập tức từ ghế salon nhảy bắn lên, để Ipad vào trong ngực Thích Nghi, rồi phất tay với cô một cái, nở nụ cười vui vẻ nói: “Chị, em sẽ không để cho chị thất vọng.”

Thích Nghi hất tay với cậu, trong đôi mắt giống như sẽ nói.

Ý bảo cậu hãy bớt sàm ngôn đi, hành động~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~thực tế nhất.

——————

Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Thích Nghi đi qua mở bộ đàm ra.

Cô vốn tưởng rằng khách tới là người mà cô đã hẹn, nào có thể đoán được trên màn hình lại là người đàn ông kia, không phải là người mà cô hẹn.

Nhấn chốt mở cửa, nhìn người đàn ông đang mỉm cười với cô, cô khoanh tay trước ngực, hơi híp mắt lại nói: “Đông Phương Tín, anh tìm đến tôi?”

“Ừ.” Đông Phương Tín tự nhiên thanh thản mà nói: “Không mời tôi vào ngồi một chút sao?”

“Có chuyện gì mà không để đến lúc đi làm rồi mới nói?” Thích Nghi dựa vào cánh cửa bên cạnh, khẽ hừ một tiếng: “Mặc dù anh là ông chủ của tôi, nhưng dù sao anh cũng nên để cho tôi nghĩ ngơi một chút chứ?”

“Ai nói tôi không để cho cô nghỉ ngơi?” Đông Phương Tín cười, ánh mắt liếc vào bên trong một cái: “Bất tiện sao?”

“Ừ. . . . .”

“Tôi thấy trong phòng yên tĩnh, đoán chừng cô rất nhàm chán, tôi đi vào uống ly cà phê, thuận tiện làm bạn với cô.” Đông Phương Tín sải bước, không để ý đến vẻ mặt thối của Thích Nghi, tựa như quen thuộc đi tới ghế salon ngồi xuống: “Cho tôi cà phê Blue Mountain.”

Anh ta coi nơi này là quán cà phê sao? Mà cô là đối tượng phục vụ cho anh ta?

Thích Nghi đang muốn nói chuyện, lại thấy Đông Phương Tín cầm lấy điều khiển TV chuyển kênh giải trí thành kênh tin tức trực tiếp, cô không khỏi trợn trắng mắt. Người đàn ông này, đoán chừng đã thật sự coi nơi này là nhà~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~của anh ta , lấy vẻ mặt dày của anh ta, cho dù cô đuổi anh ta cũng sẽ không đi. Dù sao người mà cô đợi nói chuyện anh ta cũng đã nhúng tay vào, anh ta ở trong này cũng không sao, vì thế nói: “Thưa ngài, nơi này không phải là quán cà phê, tôi không có cà phê Blue Mountain mà anh chọn. Chỉ là, cho anh một ly cà phê hòa tan thì có thể.”

“Quá hẹp hòi!”

“Không muốn thì thôi!”

“Muốn!”

Nghe Đông Phương Tín vội vã trả lời, Thích Nghi vểnh môi cười một cái, sau đó đi lấy cà phê.

Nhìn bóng lưng của cô, khóe môi của Đông Phương Tín khẽ cong lên.

Thích Nghi rất nhanh bưng hai ly cà phê đến, cô đưa một ly cho anh: “Anh với Long Vu Hành thật là tâm ý tương thông nha, cư nhiên cùng đi tìm tôi.”

“Ồ?” Đông Phương Tín nhận lấy cà phê, sâu kín nhìn cô.

“Chẳng lẽ là anh ta thông báo cho anh?”

“Tôi không biết cậu ta hẹn cô.”

“Thật sao?” Thích Nghi có chút kỳ quái: “Tôi còn tưởng rằng là anh ta theo lời anh nói tối nay muốn tới gặp mặt tôi đấy.”

Đông Phương Tín nhún nhún vai, tỏ vẻ anh cũng không biết chuyện này.

Thích Nghi cũng không nhiều lời, ánh mắt nhìn vào màn hình TV.

Người đàn ông lại đột nhiên hỏi, “Cậu ta muốn nói chuyện về Nhã Xá với cô sao?”

Thích Nghi “Ừ” một tiếng.

“Cô không tính phải về Nhã Xá?”

“Tôi muốn thì như thế nào, đó cũng phải là chuyện tôi muốn thì sẽ có thể.” Thích Nghi nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn gò má của người đàn ông: “Long Vu Hành nói với tôi là muốn Thiên Nhiên, lấy cái này để đổi Nhã Xá.”

Trước kia Đông Phương Tín có hỏi qua Long Vu Hành về chuyện của Lam Thiên Nhiên, lúc ấy anh ta cũng không trả lời, hôm nay nghe lời Thích Nghi nói, lông mày giương lên: “Quan hệ của cô và cô ấy tốt đến mức ngay cả nhà họ Liên cũng không cần?”

“Anh sẽ không hiểu.” Hồi tưởng lại những chuyện mà mình và Thiên Nhiên trải qua, ánh mắt Thích Nghi có chút mơ màng: “Đôi với tôi mà nói, Thiên Nhiên chính là người nhà.”

“Ồ?”

“Chính là cảm giác của người nhà.”

Vẻ mặt Đông Phương Tín âm trầm, sáng tối trong ánh mắt lần lượt thay đổi, cũng không nói chuyện, những vẫn nhìn chằm chằm Thích Nghi.

Bị anh ta nhìn chăm chú quá lâu, Thích Nghi ~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~hơi mất tự nhiên. Cô nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông: “Anh nhìn cái gì?”

“Cô rất đẹp.” Khóe miệng Đông Phương Tín nhếch lên, ánh sáng trong mắt ngổn ngang.

Được người khác ca ngợi, Thích Nghi đương nhiên vui vẻ. Nhưng mà, cô lại mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt của người đàn ông có gì đó làm cô kinh sợ. Cô nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Anh muốn nói gì?”

“Cô cho rằng tôi muốn nói gì?”

Cảm thấy lúc nói chuyện thân thể của anh ta khẽ hướng về cô một chút, thân thể Thích Nghi ngửa ra sau: “Làm sao tôi biết?”

Đông Phương Tín cười đến giảo hoạt: “Cô biết.”

Lời nói của anh vừa rơi ra, thân thể cao lớn cơ hồ dán lên người Thích Nghi. Thật may là, cô gái phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, trực tiếp nằm nghiêng trên ghế salon, tránh được anh.

Đông Phương Tín không cam lòng, hai tay khẽ chống lên phía trước, đem lòng bàn tay chống ở mép ghế salon, làm cho cô gái kẹp ở giữa ghế salon và anh, không có chỗ để trốn. Lưng của anh từ từ khom xuống, trong ánh mắt là ý vị sâu xa và ánh sáng rực rỡ: “Cô nên biết, Làng Giải Trí có rất nhiều quy tắc ngầm!”

“Quy tắc ngầm là cái gì?” Hơi thở của anh ta vòng quanh mình, không khí giống như bị điểm một chút lửa. Trong lòng Thích Nghi kinh sợ, nhanh chóng đưa hai tay chống lên ngực người đàn ông, cố gắng kéo ra khoảng cách với anh ta. Nhưng đối phương lại không cho cơ hội, thậm chí thoáng đè xuống dưới, đem khoảng cách kéo lại ngày càng gần hơn. Trong mắt, còn tràn đầy vẻ hả hê.

Thích Nghi khẩn trương, quát khẽ: “Đông Phương Tín, anh muốn làm gì?”

“Cô không nhớ rõ chuyện chúng ta từng phát sinh ở khe núi La Sơn sao?”

“Chúng ta rơi xuống đó, sau đó được cứu ra, có xảy ra qua chuyện gì sao?”

“Tôi đã nói những lời đó với cô!”

“Anh nói nhiều như vậy, làm sao tôi biết được anh đang nói đến câu nào?”

“Chính là nam hoan, nữ yêu các loại. . . . .”

“Câm miệng!” Thích Nghi trực tiếp đưa tay che miệng người đàn ông lại: “Đông Phương Tín, anh muốn tìm người để làm quy tắc ngầm với anh, anh có thể tìm trong đám ngôi sao kia. Tại sao phải hỏi tôi những lời không có ý nghĩa vậy? Làm ơn, anh hãy mau mau tránh xa tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí. . . . . .”

“Tôi muốn biết cô sẽ đối xử không khách khí với tôi như thế nào. . . . .”

Xem ra lần trước bọn họ đối chọi gay gắt, lúc đó giáo huấn cô dành cho anh ta còn chưa đủ, nếu không sao bây giờ anh ta lại lớn lối như thế?

Thích Nghi khẽ híp mắt: “Anh là thụ ngược cuồng?”

“Cái gì?” Đông Phương Tín khẽ nhíu mày lại đối với câu hỏi mà cô đặt ra.

Khóe miệng Thích Nghi nhếch lên, đột nhiên đưa tay sờ xuống sống lưng của người đàn ông, lúc trong con ngươi của người đàn ông ngưng lại cũng là lúc cô hung bạo đánh vào cái ót của anh ta: “Đi!”

Cô sử dụng lực không nhỏ, đột nhiên Đông Phương Tín trợn to mắt, ngây người hai giây, sau đó cả thân thể ngã sấp xuống.

Đúng lúc dán sát vào thân thể của cô gái.

Nhưng vẫn không nhúc nhích!

“Này, Đông Phương Tín, anh làm sao vậy?” Mặc dù cô dùng sức vỗ vào cái ót của anh ta, nhưng tại sao anh ta lại đột nhiên giống như ngất đi vậy? Thích Nghi kinh hãi liền thò tay đẩy Đông Phương Tín một cái, tiếc rằng đối phương quá nặng, cô căn bản đẩy không được. Cô không khỏi nóng nảy, đưa tay nâng đầu~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~ Đông Phương Tín lên, nhưng thấy mắt anh nhắm lại, cô vội vã lay động hai cái, khẩn trương nói: “Đông Phương Tín, tôi không phải cố ý, anh mau tỉnh a! Không được làm tôi sợ.”

Nhưng Đông Phương Tín lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Thích Nghi bưng mặt anh đong đưa vài cái, nhưng thấy hai mắt anh nhắm chặt vẫn không nhúc nhích, không khỏi sợ hãi. Cô đưa tay đặt ở trên bả vai của anh, cố gắng dùng sức đẩy anh ra, nhưng người đàn ông vẫn bất động như cũ. Cô vươn tay sờ vào ngực người đàn ông, trong lòng bàn tay cảm giác được nhiệt độ và nhịp của anh, mới thoáng chút an tâm.

Quay mặt sang, nhìn thấy điện thoại di động để không xa, cô liền thò tay lấy.

“Cô muốn giúp tôi gọi điện thoại cho xe cứu thương sao?”

Bên tai đột nhiên truyền đến hơi thở ấm ấp và giọng nói của người đàn ông, làm cho lòng của Thích Nghi chấn động. Cô quay mặt lại, mắt thấy mặt mũi của người đàn ông phóng đại ở trong mắt, bộ dáng cười như không cười của đối phương giống như đang giễu cợt cô, trong lòng cô không khỏi sinh ra tức giận: “Anh đùa bỡn tôi?”

“Không phải đùa bỡn, chỉ là đùa với cô một chút thôi!” Đầu ngón tay Đông Phương Tín khẽ điểm lên giữa mi tâm của Thích Nghi: “Cô khẩn trương như vậy, sợ tôi gặp chuyện không may sao?”

“Thối lắm!” Thích Nghi cắn răng nghiến lợi, vung quả đấm đấm khỏe miệng của anh.

Lần này, Đông Phương Tín như có dự cảm biết cô sẽ đánh anh, nhanh tay lẹ mắt cản lại quả đấm của cô.

Quả đấm bị lòng bàn tay của anh bọc lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Nghi đỏ lên. Lửa giận trong mắt cô thiêu đốt hừng hực: “Buông tôi ra!”

“Không muốn buông!”

“Buông hay không buông?”

“Không. . . . . Chi. . . .” Chữ “Không” của người đàn ông chưa ngừng, chính là âm thanh hít khí lạnh trong không khí.

Anh từ từ nhìn xuống, nhưng thấy cô gái chẳng biết lúc nào đã đưa tay cầm dao gọt trái cây ở khay trà và để xuống ngay quần của anh.

Cô gái này, thế nhưng lại ngoan độc như vậy. . . . . .

“Cút!” Thích Nghi rống giận.

Đông Phương Tín trước tiên bay nhanh từ trên người cô rời đi, nhìn cô cầm dao gọt trái cây, không khỏi cau mày: “Chỉ đùa một chút thôi, cô có cần chân đao chân thương như vậy không?”

Thích Nghi cười lạnh: “Đừng tưởng rằng phụ nữ chúng tôi là dễ khi dễ.”

“Trước kia gặp đều là dễ khi dễ.”

“Anh còn dám khi dễ tôi thì hãy thử một chút!” Thích Nghi đong đưa dao gọt trái cây trong tay.

Đông Phương Tín giơ hai tay lên: “OK, tôi không chọc cô nữa, cô đừng tức giận, dao găm không có mắt, cô trước tiên thu nó lại.”

Thích Nghi cự tuyệt: “Đừng mơ tưởng!”

“Cô như vậy, chúng ta rất khó nói chuyện.”

“Anh căn bản chính là tới trêu chọc tôi.”

“Tôi có chuyện đứng đắn muốn nói với cô.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của người đàn ông, Thích Nghi suy nghĩ một chút, nhưng vẫn đem cây dao cất đi. Nhưng trước khi cất dao, cô còn đong đưa trước mặt người đàn ông mấy lần, giống như nói cho anh biết, chớ chọc cô.

Đông Phương Tín nhún nhún vai, nghĩ đến vừa rồi nếu như cô dùng lực một chút, có thể sẽ thật sự cắt nát quần của anh, không khỏi~TìnhTìnhl;e.q’uyd=on~ có chút rợn tóc gáy.

Có câu gọi là gì ấy nhỉ? À: Độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Cô có thể có khả năng sẽ đối phó được anh!

Thích Nghi chỉ vào góc ghế salon cách xa vị trí của cô nhất: “Ngồi ở đó.”

Đông Phương Tín vểnh môi cười, làm như lời cô nói, ngồi xuống chỗ cô chỉ.

Thích Nghi khoanh tay trước ngực: “Nói đi, là chuyện gì?”

“Tôi sắp tới. . . . . .” Người đàn ông dừng một chút, trong con ngươi sâu xa có mơ hồ bất định, đến tiếp sau là lời nói thanh thúy có lực: “Sẽ thu mua truyền thông Trung Thiên.”