Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 27: Tìm người




Hoàng sau khi ra khỏi Đấu Trường, việc đầu tiên là tức tốc đón xe về nhà, tuy rất muốn ghé qua thăm Thera nhưng trước hết phải về nhà, toàn bộ đồ chơi đa dùng sạch ở trận đấu lúc nãy, hắn cần cấp tốc bổ sung trang bị cũng như chế ra vài thứ khác nữa. Cũng qua lần thử nghiệm vừa rồi. Hoàng nhận ra một điều: hắn cần thêm khả năng chạy trốn,càng nhiều càng tốt. Nếu là người ở thế giới này có đánh nhau, chỉ cần cấp độ hoặc kĩ năng không quá chênh lệch, việc một đòn chết luôn gần như là chuyện viển vông. Nhưng với hắn thì khác, Hoàng không có nguyên lực phòng vệ, đồng nghĩa bất cứ đòn tấn công nào từ cấp năm trở lên cũng đủ tiễn bản thân lên nóc tủ ngay tức khắc, rủi ro quá lớn thành ra nếu không phải bất khả kháng, tốt nhất vẫn nên thủ sẵn đường chuồn từ đầu, an toàn là trên hết.

Nguyên mấy ngày tiếp theo, Hoàng dùng tất cả số tiền còn lại, cùng với Milenia đi mua nguyên liệu, do đồ vật cần nhiều nhưng kinh phí có hạn nên việc này rất tốn thời gian, cuối cùng hắn cũng đành tạm hài lòng với những gì hiện có, chờ sau này có điều kiện thì nâng cấp. Việc tiếp theo là tuyển chọn trang bị và đồ dùng theo người, khi nhu cầu sử dụng lớn mà khả năng mang vác có hạn, các Giả Kim Thuật Sư cũng có rất nhiều cách giải quyết, thông dụng nhất là giảm kích thước hoặc tăng chất lượng những thứ đang dùng. Tuy nhiên cách này hiện tại không làm được, để làm ra một lọ hồi phục sơ cấp nhỏ bằng phân nửa bình thường sẽ phải tốn tiền gấp mấy lần, mấy thứ cấp cao hơn càng miễn bàn, vì vậy Hoàng quyết định lựa chọn con đường khác – đó là khiến không gian chứa to hơn.

Trong Ngai Vàng Của Hoàng Đế, khả năng mang vác của nhân vật được quyết định bằng số điểm trạng thái, tất nhiên số điểm khi lên cấp có hạn nên việc này rất cần tính toán. Có vài dụng cụ giúp tăng số trang bị mang theo nhưng lại không đòi hỏi quá nhiều, Hoàng hiện tại đang muốn chế một thứ như vậy, tốt nhất phải là mấy vật dụng luôn đi theo người, suy tính một hồi hắn quyết định làm áo choàng khoác ngoài. Công việc này cũng không khó lắm, chỉ tốn chưa tới nửa buổi đã xong, Hoàng thiết kế theo kiểu áo choàng quân đội, trên bề mặt tẩm keo đổi màu, có thể chuyển đổi mẫu mã cũng như hình dáng bên ngoài chỉ trong vài giây. Thậm chí hắn còn chế thêm một chiếc mặt nạ, ghi nhớ vài khuôn mặt quen thuộc, đảm bảo thuận lợi cắt đuôi nếu bị truy đuổi.

Cơ chế hoạt động của chiếc áo choàng giống như trong game, có thể chứa được bao nhiêu tùy theo số “ô” còn trống, tính toán sơ bộ thì nó giúp Hoàng mang vác được nhiều hơn gấp ba lần, và ngoại trừ hắn thì không ai có thể lấy đồ bên trong ra được, an toàn tuyệt đối. Đáng tiếc nhất là vật này không có công năng phòng thủ, việc này cũng đành chịu, ít tiền quá mà. Sau cùng hắn bỏ thêm hai ngày nữa để lựa chọn cũng như chết tạo đồ chơi, dụng cụ nhét đầy người, xong xuôi tất cả mới đón xe đến khu thành Tây.

Hoàng đi thẳng tới phố đèn đỏ, chỉ vừa bước chân tới trước căn viện của Thera thì đã có người sốt sắng tiến ra chào:

- Thiếu chủ, ngài đến tìm người ạ.

Thái độ của nhân viên giữ cửa y như nô bộc đón chủ nhân, Hoàng lạnh nhạt nói:

- Tôi muốn gặp Thera.

- Vâng, phiền ngài vào trong đợi một chút, tôi sẽ đi thông báo ngay.

Vừa nói người này vừa làm động tác mời, Hoàng cũng không thắc mắc làm gì cho mệt, những thứ này là hoàn toàn tự nhiên, chỉ cần có một tí não, ai cũng muốn làm thân với một Đại Dược Sư, chắc chắn mẹ cả đã căn dặn mấy người này rồi. Hắn rất thoải mái ngồi chờ, mẹ cả không có mặt nên một nhân viên khác dẫn hắn lên phòng, Thera đang ngồi nghịch mấy món đồ trang điểm trên bàn, thấy cửa mở thì gắt gỏng:

- Còn chưa đến giờ, vào đây làm gì thế?

- Sao, cả tôi cô cũng không tiếp à?

Thera nghe thấy giọng nói quen thuộc, mừng rỡ chạy ra, sau khi thấy Hoàng thì nhảy tới ôm chầm lấy, thủ thỉ:

- Lâu quá không tới, tưởng ngài quên em luôn rồi chứ.

Hắn xoa đầu cô ta, trả lời:

- Đừng làm nũng nữa, mấy việc tôi nhờ cô làm tới đâu rồi.

- Hứ, lần nào ngài đến cũng hỏi mấy chuyện này, chẳng lãng mạn gì cả.

- Được rồi, vào trong kia đã rồi nói tiếp.

Sau khi an vị, Thera tính đùa giỡn thêm một chút nhưng nhìn qua Hoàng mặt lạnh như tiền, đành nói:

- Hội đấu giá sẽ diễn ra trong hai tuần tới, chậm hơn mọi khi, hình như có mấy mặt hàng mới sắp chuyển về. Nếu muốn tham gia thì có hai cách: một là nhờ quý tộc trong thành dẫn vào hoặc trực tiếp bỏ tiền mua vé, giá cụ thể thì em không nắm rõ lắm nhưng chắc chắn không ít hơn một trăm ngàn Kron.

- Ừm, tốt lắm, còn cô gái kia thì sao?

- Có tất cả ba cô gái có tên Lea được mang tới đấu giá lần này, trong đó có một người là thú tộc. Em chỉ biết họ sẽ được đưa lên vào ngày thứ ba, còn cụ thể ra sao thì thiếu chủ phải tự mình tham gia thôi.

Hoàng vừa ngồi nghe Thera báo lại vừa tính toán, việc vé vào cửa có thể nhờ mẹ cả lo giùm, tốt nhất là nên đánh tiếng luôn với bà ta mình cần người tại hội đấu giá. Hắn không lo lắng lắm vấn đề tiền bạc, mấy lọ hồi phục sơ cấp đó dư sức lo liệu được, vấn đề là mặt mũi của cô gái đó thế nào lại hoàn toàn mù tịt, không thể mua tất cả được, quá phiền phức. Hoàng trầm ngâm một lúc, trong lòng đã có dự tính riêng. Thera thấy thiếu chủ suy nghĩ đến thất thần chả để ý gì tới mình, hơi tủi thân, cao giọng:

- Đó là toàn bộ những gì em biết. Thiếu chủ, ngài còn cần gì nữa không?

- Đủ rồi, cám ơn cô.

Hoàng nói xong dợm đứng dậy chuẩn bị đi luôn, lượng thông tin này là vừa đủ những gì hắn cần, tuy vẫn còn vài thứ phải giải quyết nhưng mọi việc vẫn đang đi đúng hướng. Thấy hắn chuẩn bị bước ra cửa, Thera liền hỏi:

- Thiếu chủ, ngài... sẽ không đến tìm em nữa sao?

Hoàng đứng lại, nhìn xoáy thẳng vào cô bé, Thera bị ánh mắt của hắn dọa cho phát sợ, không dám ngẩng đầu lên. Một lúc lâu sau, Hoàng mới nói:

- Cô là một người con gái tốt, đừng tự khiến bản thân khó xử.

Quẳng lại một câu không đầu không đuôi xong Hoàng bước đi luôn, bỏ lại Thera vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu. Hắn tất nhiên không phải một thằng ngu, rất tự nhiên nhìn ra cô bé này muốn gì, các cô gái tại đây tuy nhìn bên ngoài có vẻ sung sướng thực chất đang bị giam lỏng, cách duy nhất để thoát đi là tới tuổi bị thải ra hoặc có ai đó vừa mắt rồi bỏ tiền mua về, nếu may mắn có thể làm vợ bé của một tên nhà giàu nào đó, sống hết cuộc đời trong yên lặng, nhưng hầu hết là bị bỏ rơi khi sắc đẹp lụi tàn. Thera cũng hiểu được điều này, cô ta mong có ai đó mang mình đi và Hoàng hiển nhiên là người thích hợp nhất. Nếu sau khi xong việc ở hội đấu giá, Hoàng có thể cân nhắc mua Thera ra ngoài rồi cho cô bé này một cuộc sống tự do, hắn không muốn vác thêm một cục nợ khác vào người.

- “Dính tới phụ nữ chỉ có phiền phức.”

Hoàng vừa lẩm nhẩm vừa bước xuống lầu, Amon đã đứng đợi sẵn, vừa thấy hắn liền nói:

- Thiếu chủ, ngài về luôn ạ?

- Mẹ cả đang ở đây đúng không, nói với bà ấy tôi có chuyện muốn bàn.

Amon nghe vậy liền lập tức đi thông báo luôn, chỉ một lát sau đã đi ra và dẫn Hoàng vào phòng chuyên dùng tiếp khách đặc biệt, mẹ cả đang dở tay viết mấy thứ, thấy hắn tới liền dừng lại:

- Sao, Thera làm gì khiến cậu không vui à, sao xuống sớm vậy.

Hoàng ngồi xuống đối diện bà ta, liếc xung quanh vài lần rồi nói:

- Chúng ta nói luôn vào chuyện chính nhé, kì đấu giá sắp tới tôi có vài thứ quan trọng cần mua, mong bà chị giúp dùm.

- Chà sao thiếu chủ lại nói chuyện khách sáo vậy, chuyện cậu nhờ tôi nào dám không đồng ý, nếu cậu muốn thứ gì cứ trực tiếp nói ra, đâu cần phải đích thân đi mua làm gì.

- Cám ơn, nhưng việc này tôi phải tự mình làm.

- Vậy cũng được, ta còn mấy vé mời còn sót lại từ lần trước, lát nữa sẽ cho người mang cho cậu. Mấy lọ thuốc cũng đã được gửi đi rồi, tuy ta không biết giá sàn sẽ là bao nhiêu nhưng chắc chắn là rất cao, cái này... coi như tiền đặt cọc đi.

Xelia lấy ra mấy tấm thẻ vàng đặt lên bàn, ước chừng khoảng gần hai triệu Kron, tiền đặt cọc này coi bộ quá nặng, tuy vậy Hoàng vẫn không do dự thu lấy, đi đấu giá mà không có bạc dắt túi không xong. Mẹ cả cũng hơi tò mò đánh giá tên “học trò của Đại Dược Sư” trước mặt, kẻ này không chê tiền, lại muốn đi đấu giá, thực sự quá quái đản, nhưng nếu chỉ phải dùng tiền để giải quyết thì mọi chuyện lại rất đơn giản.

- Không biết cậu có ý định ở lại thành Roc này lâu dài không?

Đây là một câu hỏi rất bâng quơ nhưng Hoàng hiểu mẹ cả đang thăm dò xem còn có thể kiếm mối hời từ mình hay không, hắn đáp:

- Tôi chưa có ý định di chuyển, ít nhất là trong mấy tháng tới.

- Ồ, vậy sao, chẳng biết tòa thánh bé nhỏ này có gì hấp dẫn một Đại Dược Sư được nhỉ.

- Chuyện này hình như không liên quan lắm thì phải, đúng không?

Hoàng thẳng thừng chặn đứng đề tài này làm mẹ cả hơi mất hứng, không nghĩ tên này lại kín kẽ như vậy, nhưng dù sao vẫn là người lão luyện, bà ta không tỏ vẻ khó chịu gì mà vẫn tươi cười:

- Sao chứ, chẳng qua chỉ là một chút quan tâm của ta đối với cậu thôi mà.

Mẹ cả nói xong ngay lập tức phóng sát lại gần Hoàng, mùi hương từ cơ thể cũng như trên mái tóc làm hắn hơi choáng váng, dù sao hiện tại bản thân cũng chưa có kĩ năng trừ độc tốt nhất phải cẩn thận, Hoàng hơi lùi ra rồi nói:

- Nếu không còn gì nữa, tôi xin đi trước.

Liên tiếp hai mở lời rồi quyến rũ đều bị đối tác thô bạo từ chối, mẹ cả cũng không thể cứ mặt dày làm mãi, bà ta đành phải tươi cười tiễn hắn đi, trước khi rời khỏi, Hoàng nói:

- Còn một chuyện nữa, tôi không biết bà chị can đảm ra sao nhưng tốt nhất là đừng cho người giám sát một Đại Dược Sư.

Hoàng dứt lời lập tức vung tay lên, một luồng sáng bay thẳng vào vách tường đối diện khoét nó thành một lỗ tròn, có mấy tiếng kêu đau đớn phát ra bên trong. Mẹ cả vẫn không đổi sắc, nhưng trong lòng chấn động, hình như mình đã quá coi thường tên nhóc này rồi. Sau khi hắn tiến ra, liền có một nhân viên chạy lại đưa một bọc nhỏ, đây là vé mời cao cấp chuyên dành cho quý tộc, có thể tự do tham gia đấu giá mà không cần kiểm tra thân phận, Hoàng nhận lấy rồi nhanh chóng rời đi, vòng vèo một lúc chắc chắn không có ai bám theo mới dám thả lỏng người.

Từ lúc bắt đầu thương vụ mua bán này, Hoàng đã luôn đề phòng bên kia sẽ đâm lén mình nên đã chế ra một loại dụng cụ cảm ứng nhiệt, thứ này trong game được dùng để tìm những loài vật ẩn mình dưới lòng đất. Tại thế giới này hầu hết sinh vật đi bằng hai chân đều có thân nhiệt dao động không khác con người, việc của Hoàng chỉ đơn là đặt hạn mức thích hợp và để dụng cụ này tự làm phần còn lại. Tuy đây chỉ là hàng thứ cấp, tầm hoạt động gói gọn trong bán kính hai ba mươi mét đổ lại nhưng thế là đủ, từ lúc hắn bước vào phòng Thera đã có người bí mật theo dõi, bởi thế không muốn nói quá nhiều với cô ta.

Hoàng đi lòng vòng một hồi thành ra lạc tới một khu rất vắng vẻ, rất ít người qua lại, đang tính tìm đường ra ngoài thì bỗng nghe có tiếng người chửi bới rất to, hắn không quan tâm lắm nhưng chợt nhận ra một giọng nói quen thuộc:

- Thật mà, cho tôi thêm mấy ngày nữa nhất định tôi sẽ trả đủ.

Trong một góc hẻm nhỏ, năm sáu kẻ đang đứng lố nhố xung quanh, chính giữa là một người đang phải quỳ trên mặt đất liên tục xin xỏ. Hoàng nhận ra ngay khuôn mặt này, đó là anh chàng Thương Thủ Gon, nhân vật chính mà hắn đang muốn tìm, thằng nhãi này lại gặp chuyện gì nữa đây.

- Chờ, bọn ta đã cho ngươi hai ngày rồi, một xu cũng chưa có, ngươi còn dám nói là chờ thêm?

Một gã to con có vẻ là cầm đầu, hất hàm chửi mắng Gon, cái này trông rất giống khung cảnh xã hội đen đòi nợ ở Trái Đất:

- Kick, xin anh đấy, tôi thực sự có việc quan trọng nên không thể trả tiền cho anh ngay được, nhưng tôi hứa chắc chắn sẽ kiếm đủ.

- Hứa, lời hứa từ một thằng nhóc như ngươi chẳng đáng một xu. Ta cũng chỉ là người làm công thôi, ngươi không trả tiền, anh em bọn ta cũng chết đói, vậy mà còn dám già mồm nữa à.

Tên Kick này nói xong liền thu tay nện thẳng vào mặt Gon, cú đánh khá mạnh khiến anh ta văng cả một cái răng ra ngoài, lại có một kẻ khác thúc đầu gối xuống, Gon đau quá gập người lại, đến thở cũng khó khăn.

- Ta cũng là người nhân từ, nếu người không có tiền thì cứ lấy thân thể ra mà trả, trông ngươi cũng trắng trẻo xinh trai, bán chắc cao giá đấy.

Kick nói xong liếc xuống Gon đang nằm co quắp dưới đất, nở một nụ cười vô cùng bần tiện. Hoàng tuy đứng xa nhưng vẫn nghe không sót một từ, chẳng biết thằng nhóc ngu ngốc này lại dính vào vụ gì có điều mình làm cả đống việc cũng vì nó, không thể cứ thế mà bỏ mặc được, hắn bước ra lên tiếng:

- Mấy vị đại ca này, em tôi nợ nần gì các vị à.

Mấy tên lưu manh thấy có người xuất hiện lập tức cảnh giác, chỗ này thường rất ít người qua lại, nếu có người thực sự giết người rồi giấu xác tại đây, có thánh mới tìm nổi. Khi thấy kẻ này mặc áo choàng trùm đầu kín mít, trông rất quái dị, Kick là kẻ cẩn thận, không muốn dính vào phiền phức vô ích, nói:

- Anh bạn, cậu có quen biết thằng khốn này?

- Ừm, cứ cho là vậy đi.

- Nó vay nóng tiền của chúng tôi mà cứ khất lần mãi không chịu trả, hôm nay là hẹn chót, cực chẳng đã mới phải làm thế này, nếu nó không kiếm được tiền thì đành phải bán thân mà bù nợ vậy.

- Có thứ gì xác nhận gì không?

Kick lấy ra một tờ giấy đã úa vàng, trên đó có ghi rõ dấu chứng thực của Gon, xem ra bọn này là kiểu cho vay nặng lãi. Hoàng hỏi tiếp:

- Thằng nhóc này nợ các anh bao nhiêu?

- Tính cả tiền lãi là mười hai ngàn Kron.

Hoàng nghe xong lẳng lặng lục trong người lấy ra đúng số tiền Gon đang thiếu, đưa cho Kick rồi nói:

- Đây là mười lăm ngàn Kron, coi như tôi thay nó trả cho anh.

Hoàng dúi tiền vào tay Kick rồi ngay lập tức xé nát tờ giấy ghi nợ, tiến lại gần xem xét tình hình của Gon. Mấy tên lưu manh xúm lại xăm soi đống tiền, một đàn em kín đáo giật tay Kick, ra dấu gì đó, cả bọn từ từ vây quanh hai người lại, ý đồ giết người cướp của rất rõ ràng, Hoàng vẫn đang quay lưng lại không hề hay biết gì. Kick là người lao lên đầu tiên, gã lôi ra một con dao dài nhắm thẳng vào đầu tên mặc áo choàng, ý đồ đâm chết tươi con mồi tức khắc.

Những tưởng như đây là một đòn đánh lén thành công thì bỗng nhiên, thân hình của Hoàng đột ngột biến mất, sau đó xuất hiện ngay kế bên Kick, nhẹ nhàng nói:

- Có một điều tôi rất không thích là con người có quá nhiều lòng tham.

Một tiếng “cục” vang lên, cánh tay cầm dao của Kick bị đánh gãy như bánh tráng, gã gào lên đau đớn. Đám đàn em sợ hãi lùi lại, tuy vậy vẫn có kẻ liều mạng lao lên, Hoàng lắc đầu phẩy tay về phía trước, một thứ gì đó nổ tung ngay trên ngực tên này, lột da để lộ phần thịt đỏ hỏn khiến hắn ngất xỉu tại chỗ. Tên mặc áo choàng lúc này trông như thần chết, Kick cực kì hối hận tại sao lại tham tiền mà chọc vào hắn. Hoàng bước tới, chậm rãi nói:

- Sao, vẫn còn muốn đánh tiếp à.

Bọn lưu manh nghe thấy câu đó, biết đối phương không muốn giết mình, lập tức ba chân bốn cẳng dắt díu nhau chạy biến. Trong chốc lát ngõ hẻm chỉ còn mỗi hai người, Hoàng đeo chiếc mặt nạ quen thuộc lên, ngoảnh sang Gon lúc này đã tỉnh lại, cất giọng:

- Nhà ngươi lại nợ ta một mạng nữa.