Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 23




Ngải Mễ đạp xe đến ký túc xá số 1 của nghiên cứu sinh và dừng dưới sân. Nhớ cảnh lần trước đến tìm Allan mà lòng vô cùng cảm khái. Khi ấy mặc dù hiểu lầm và giận, nhưng cũng chỉ là cơn giận trong môi trường bình thường, bây giờ lại là chuyện hoàn toàn khác liên quan đến sự sinh tử tồn vong.

Cô lên phòng 405, trước khi gõ cửa, đột nhiên cô nhớ đến điển tích Vụ mưu sát phòng 405, chẳng lẽ phòng 405 thật sự có vấn đề ư? Lần này mặc dù vụ mưu sát không xảy ra tại phòng 405 nhưng lại liên quan đến Allan phòng 405. Cô chợt rùng mình, cứ có cảm giác rằng lát nữa đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét, thầm nghĩ xem ra làm trinh thám không ổn lắm.

Cô lấy hết can đảm gõ cửa, lão Đinh mở cửa ngay. Nhìn thấy Ngải Mễ, dường như lão có vẻ hơi sửng sốt nhưng không chặn cô ở cửa như lần trước mà lặng lẽ để cô vào phòng.

Trong phòng còn hai người nữa, một người là anh chàng nhận ra cô là “con gái ông Ngải”, lão Đinh giới thiệu là lão Dương khoa tiếng Anh, người còn lại cô chưa gặp bao giờ, lão Đinh giới thiệu là lão Tằng khoa Luật.

“Em biết chuyện của Thành Cương rồi hả?” Lão Đinh hỏi.

“Em có biết một chút.” Ngải Mễ không biết tên lão Đinh nên đành gọi theo mọi người: “Lão Đinh, hôm đó anh đi với Allan đúng không?”

“Ý em là thứ Sáu tuần trước hả?” Lão Đinh đáp: “Đúng rồi, anh đi với cậu ấy.”

“Mấy giờ bọn anh gặp gỡ, rồi mấy giờ chia tay?”

“Anh từ ký túc xá đến nhà hàng Toàn Tụ Đức, cậu ấy về nhà trước, nói là lấy ít tiền, sau đó cậu ấy cũng đến nhà hàng Toàn Tụ Đức, khoảng hơn sáu giờ gì đó. Từ lúc đó trở đi bọn anh ngồi với nhau, có cả ông chủ Trương từ Thâm Quyến đến và hai người trong công ty ông ấy nữa. Bọn anh ăn uống xong còn đi hát karaoke, chơi đến hơn mười hai giờ mới tan cuộc. Anh chia tay Thành Cương ở cổng trường, anh về ký túc xá, còn cậu ấy đi đâu thì anh không biết.”

“Anh có biết cô họ Giản đó bị thế từ lúc nào không?” Dường như câu hỏi này Ngải Mễ hỏi không chuyên nghiệp cho lắm, làm sao lão Đinh biết được?

“Hình như là hơn chín giờ.”

“Như thế có nghĩa là Allan không thể gây án được, anh ấy có bằng chứng cho thấy không có mặt ở hiện trường, anh chính là nhân chứng của anh ấy.” Ngải Mễ khẩn khoản năn nỉ: “Anh cố gắng đến đồn công an nói rõ những điều này được không? Em tin là chỉ có anh chịu đứng ra chứng minh, họ sẽ biết Allan vô tội thôi.”

Lão Đinh rầu rĩ nói: “Anh đã nói hết với họ rồi…”

“Sao có thể như thế được?” Ngải Mễ không tin. “Nếu anh đã khai hết với họ rồi thì tại sao họ không thả Allan? Lão Đinh, anh là bạn cùng phòng với Allan, anh…”

“Sao em lại không tin anh? Anh với thằng Thành không những là bạn cùng phòng mà còn là bạn thân của nhau, lần này mời ông Trương ăn cơm là vì Thành muốn giúp anh, vì anh cũng muốn vào công ty đó. Vì giúp anh mà Thành phải vừa bỏ tiền, vừa bỏ công, em bảo anh nỡ lòng thấy bạn hoạn nạn mà trơ ếch đứng nhìn ư? Thật sự anh đã nói hết với bọn họ rồi, không phải anh tự động đến tìm bọn họ mà là họ gọi anh đến, nếu không anh đã chẳng biết Thành gặp chuyện lớn như vậy.”

Ngải Mễ vẫn thắc mắc với vẻ không tin: “Anh đến rồi ư? Thế bọn họ…”

Lão Đinh bắt đầu kích động, nói cũng lắp bắp hơn: “Anh… anh là người cũng rất trọng… nghĩa… nghĩa khí chứ có phải không đâu, trong những chuyện như thế này anh không bao giờ nói… nói dối. Nếu không đi thì làm sao anh biết… biết đứa con gái đó… chết vào lúc hơn chín giờ? Bọn… bọn họ không nói thì làm sao anh biết được? Còn nữa…” Lão Đinh kéo ống quần lên, chỉ vết tím bầm ở mắt cá chân trái và bắp đùi cho Ngải Mễ xem. “Bọn họ đá đây này, em bảo anh… đi chưa?”

“Ai đá vậy?” Ngải Mễ hoảng hốt hỏi.

Lão Dương ngồi bên nói: “Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là đám cớm – công an kia thôi.”

“Lão Đinh, tại sao bọn họ lại đá anh?”

Lão Dương liền trả lời thay cho lão Đinh: “Bọn công an em còn không biết à? Bắt được ai, thích đánh là đánh, thích chửi là chửi, rơi vào tay bọn đó thì xấu số rồi.”

Ngải Mễ hoảng quá, nước mắt liền trào ra, cô cũng không còn quan tâm đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nữa mà túm chặt cánh tay lão Đinh lắc liên hồi. “Tại sao bọn họ lại đá anh? Liệu bọn họ có đá… Allan không? Chắc chắn bọn họ sẽ đánh anh ấy, hôm đưa anh ấy đi bọn họ đã đánh… Tại sao bọn họ lại như thế? Tại sao… không có ai quản ư? Tại sao anh không kiện bọn họ? Anh…”

Lão Dương liền hỏi: “Kiện ai? Ai nhìn thấy bọn họ đánh anh? Tại mình xui xẻo rơi xuống hố đó thôi? Không tố cáo anh say rượu gây rối loạn trị an là tốt lắm rồi…”

Lão Đinh vội ngắt lời lão Dương: “Ông đừng nói linh tinh, bọn họ đá tôi là vì kiểu nói chuyện của tôi hơi khó chịu, bọn họ bực quá nên mới đá. Chắc chắn là bọn họ không chịu được vẻ ngạo mạn của tôi, nói mày đừng tưởng mày có cái bằng đại học là biến thành con cưng của trời, ông mày không ngày đêm miệt mài truy bắt tội phạm, bảo vệ chúng mày cho chúng mày học được mấy câu trong sách vở, thế mà còn quay lại coi thường ông mày ư? Ngải… Tiểu Ngải, em đừng lo lắng, thằng Thành nói chuyện ôn hòa, lịch sự với mọi người, vô duyên vô cớ bọn họ đánh nó làm gì? Có mà điên à?”

Ngải Mễ vẫn khóc như mưa. “Bọn họ sẽ đánh, bọn họ đã đánh từ hôm trước rồi… chắc chắn bọn họ sẽ đánh anh ấy, chắc chắn sẽ đánh…”

Ba người thi nhau an ủi cô, đều nói bình thường lão Đinh ăn nói rất khó chịu, lần trước còn cãi nhau với một cậu ở nhà ăn của trường, nếu bọn họ không can nhanh thì đã lao vào đánh nhau rồi. Nhưng Thành Cương không bao giờ gây gổ với ai, mặt mũi lúc nào cũng hòa nhã, tươi tỉnh, muốn bực cũng không bực được, chắc chắn công an sẽ không đánh cậu ta.

Dần dần Ngải Mễ cũng bình tĩnh trở lại, tự an ủi mình rằng, có lẽ hôm đó công an đánh Allan là do anh nói tiếng Anh, bọn họ tưởng anh thích khoe khoang. Hôm đó anh nói tiếng Anh với cô, còn bây giờ chắc chắn sẽ không nói tiếng Anh với đám công an. Cô quệt nước mắt rồi hỏi: “Lão Đinh, anh có được… gặp anh ấy trong đó không?”

“Không, đời nào bọn họ cho gặp? Bọn họ sợ bọn anh thông đồng với nhau, chắc chắn là không cho gặp, không những hỏi cung riêng mà còn chơi bài nắn gân, bảo thằng họ Thành kia nhận tội rồi, mày còn định giấu cho nó à? Bọn tao có thể kết mày vào tội bao che, đồng mưu. Em xem như thế có phải là chơi bài nắn gân không?”

Ngải Mễ liền hỏi lão Tằng: “Anh học khoa Luật, có quen luật sư nào nổi tiếng không?”

Lão Tằng đáp: “Anh học Luật Quốc tế, không thạo lắm về luật của Trung Quốc. Nhưng theo anh được biết thì hiện tại mời luật sư cũng không giải quyết được gì, vì chưa ai bắt giữ thằng Thành cả, cũng chưa ai khởi tố nó, thế nên chưa phải biện hộ. Hiện tại chỉ đưa đi thẩm tra. Trước đây chỉ đưa dân lưu manh đi thẩm tra, bây giờ thì rộng hơn nhiều, cơ quan công an có quyền đưa những người họ coi là nghi phạm đi thẩm tra, tạm thời tước bỏ quyền tự do cá nhân, sau khi tình hình được làm rõ sẽ quyết định. Dự đoán một cách lạc quan thì Thành sẽ được thả sớm thôi, vì công an cũng không ngốc, rõ ràng có bằng chứng cho thấy không có mặt tại hiện trường thì sao họ thờ ơ cho qua được? Như thế chẳng không mang tiếng à?”

Cả đám đều phục sát đất sự phân tích của lão Tằng. “Đúng đấy, đúng đấy, em không phải sốt ruột đâu, chỉ một, hai ngày nữa thôi.”

Lão Đinh nói: “Bọn anh đang tìm bằng chứng chứng minh cho nhân cách của thằng Thành, lão Tằng, phải là chứng minh tư cách đạo đức đúng không?”

“Nhân cách với tư cách đạo đức là một, tức là chứng minh cho tính cách, đặc điểm của con người cậu ta.”

“Đúng rồi, tức là mọi người cùng viết một cái gì đó, chứng minh Thành Cương là người chính trực, tốt bụng, không thể gây ra chuyện này. Nghe nói nước ngoài hay làm như thế, có lúc luật sư sẽ mời mấy nhân chứng, không phải chứng minh bị cáo không có mặt ở hiện trường hay gì đó, mà là cung cấp những bằng chứng chứng minh tư cách đạo đức của bị cáo, để bồi thẩm đoàn hiểu được con người của bị cáo. Không biết nước mình có sính trò này không, có thể cũng có một chút tác dụng, dù gì thì cũng là tiếng nói của quần chúng mà. Thành Cương được mọi người quý mến, bọn anh đã thu thập được rất nhiều chữ ký rồi, làm xong sẽ tìm cách chuyển đi.”

Ngải Mễ vội ký tên, cảm ơn mọi người rồi rời phòng 405. Xuống sân, đang định lên xe thì lão Dương chạy theo, nói: “Lão Đinh đau chân, bảo anh đưa em về. Em đợi chút nhé, anh ra lấy xe.”

“Không cần đâu anh, còn sớm mà, anh không phải đưa về đâu, em đi xe.” Cô nghĩ một lát lại hỏi tiếp: “Hôm ấy anh nói Thành Cương đang đi tán gái là đùa hay thật?”

“Em không cãi nhau với thằng Thành vì chuyện đó chứ?” Lão Dương hỏi.

“Sao lại không cãi, cãi to ấy chứ.”

Lão Dương ngại ngùng hỏi: “Cãi nhau thật à? Nghe như thế còn không biết là nói đùa sao? Nếu có chuyện đó thật thì ai lại nói ra? Tự chuốc vạ vào thân, ăn no rửng mỡ à?” Lão Dương ngần ngừ một lát rồi ngập ngừng nói. “Em… hay nhỉ, đến lúc này rồi mà vẫn còn đầu óc quan tâm đến… cái này.”

Ngải Mễ cũng chẳng buồn hỏi “đến lúc này” là lúc nào, “quan tâm cái này” là quan tâm cái gì, tóm lại là lão Dương phủ nhận chuyện Allan đi tán gái là ổn rồi. Cô nói: “Cảm ơn anh, thôi em về đây”, rồi lên xe đạp đạp đi.

Cô về đến nhà thì không thấy bố mẹ đâu, cô không biết họ đi đâu, và cũng không biết bao giờ họ về, đành tìm ít đồ ăn tạm, quyết tâm đợi họ về cho bằng được để còn bàn chuyện của Allan.

Gần mười giờ mới thấy bố mẹ về, thấy cô có mặt ở nhà, hai người đều rất sửng sốt. Mẹ hỏi: “Hôm nay sao lại mò về đây? Ăn uống gì chưa?”

“Con ăn rồi.” Ngải Mễ sốt sắng hỏi: “Bố mẹ có biết là thế nào không? Bạn cùng phòng với Allan là lão Đinh nói bên công an đã gọi anh ấy đến rồi, anh ấy cũng đã làm chứng cho việc Allan không có mặt tại hiện trường, sao họ vẫn chưa thả anh ấy ra nhỉ?”

Bố liền cau mày, nạt với vẻ không vui: “Bố không hiểu mày có liên quan gì đến chuyện này mà tích cực thế? Chuyện của Thành Cương để bố quan tâm là đủ rồi, trẻ con thì biết cái gì?”

“Con trẻ con không biết gì? Ít nhất là con còn biết đi tìm nhân chứng chứng minh cho việc Thành Cương không có mặt tại hiện trường…” Ngải Mễ thanh minh.

“Việc này không đơn giản như con nghĩ đâu.” Mẹ vừa dỗ vừa đẩy cô vào phòng ngủ. “Đến con còn biết tìm bạn cùng phòng nó để điều tra thì có lý nào bên công an không biết? Người ta sống bằng nghề đó, mình là dân ngoại đạo làm sao múa rìu qua mắt thợ được? Đưa ra bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường thì nói lên được điều gì? Làm sao con biết giữa chừng cậu ta không rời khỏi chỗ đó? Làm sao con biết cậu ta không bỏ tiền thuê người làm việc đó? Hôm bị bắt, cậu ta mang rất nhiều tiền trong túi…”

“Đó là vì anh ấy phải mời khách đấy chứ?”

“Khách thì mời xong rồi mà sao trong túi vẫn còn nhiều tiền thế?” Mẹ giải thích: “Đây không phải ý của mẹ mà là mẹ nghe từ Bí thư Ủy ban kỷ luật Vương. Hiện tại cơ bản đã loại trừ được khả năng hung thủ từ ngoài vào, vì ban công nhà họ Giản được rào bằng dây thép, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị phá. Những người bị bắt từ mấy hôm trước đã được loại khỏi đối tượng tình nghi, vì nhà họ Giản không quen mấy người đó, thế nên nếu bọn họ gọi cửa thì cô con gái nhà họ Giản sẽ không ra mở cửa đâu. Hiện tại cơ quan công an đã khẳng định hung thủ chỉ có thể là người có chìa khóa nhà…”

“Chẳng lẽ không đánh được chìa khóa cửa à? Nếu nhà họ làm mất chìa khóa thì sao?” Ngải Mễ bực bội nói. “Nếu người ta mang chìa khóa nhà họ đi đánh chìa khác thì sao?”

“Mẹ cũng mong Allan không phải là hung thủ, nếu cậu ấy là hung thủ thì nhà mình cũng bị dính líu. Hiện tại rất nhiều người trong khoa của bố đang chỉ trích bố con, nói ông ấy chỉ trọng tài mà không trọng đức, lúc nào cũng khen nó có tài, vấn đề là một người chỉ có tài không thôi thì chưa đủ, không có đức thì người càng có tài lại càng đáng sợ. Thế nên bố mẹ cũng muốn minh oan cho cậu ấy, mấy ngày hôm nay, ngoài thời gian lên lớp, bố mẹ chạy khắp nơi lo cho cậu ấy, nhưng…”

Ngải Mễ sốt sắng hỏi: “Mẹ bảo bên công an đã nắm được chứng cứ quan trọng, rốt cuộc là họ đã nắm được bằng chứng gì?”

Mẹ liền xòe hai tay ra. “Mẹ làm sao mà biết được? Hiện tại mọi thứ đều đang trong quá trình điều tra, làm sao người ta nói cho mình biết họ đang nắm được chứng cứ gì?”

“Thế bây giờ phải làm sao ạ?”

“Chẳng có cách nào khác, đành phải đợi công an điều tra thôi, con phải tin rằng cơ quan công an sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào, đồng thời cũng sẽ không đổ oan cho người tốt. Hôm nay, bố mẹ lại đi tìm Bí thư Ủy ban kỷ luật Vương và Vụ trưởng Trịnh của Ủy ban Giáo dục quốc gia[1].”

[1] Tiền thân của Bộ Giáo dục Trung Quốc hiện nay.

Ngải Mễ bực bội nói: “Bố mẹ đi tìm người của Ủy ban Kỷ luật và Ủy ban Giáo dục làm gì? Đây đâu phải là chuyện liên quan đến kỷ luật, tác phong của Đảng, cũng chẳng phải chuyện liên quan đến công tác giảng dạy, chẳng lẽ đến điều này mà bố mẹ cũng không biết sao?”

Dường như lòng tự trọng của mẹ đã bị tổn thương nên bà phản bác ngay: “Mày thì hiểu cái gì? Chuyện của Trung Quốc, có gì là liên quan với không liên quan, anh có người quen, có đường đi thì đều có liên quan. Anh không có đường đi, không có người quen thì chẳng có gì liên quan cả. Vụ trưởng Trịnh ở Ủy ban Giáo dục có cậu em con chú quen với một người ở đồn thu thẩm. Bí thư Vương thì trước có làm việc ở bên công an, có rất nhiều cấp dưới của bác ấy ngày trước còn đang làm việc trong đó. Không tìm bác ấy thì làm sao bố mẹ biết được những thông tin này? Bố mẹ làm giáo viên, cả đời ăn lương của ngành giáo dục, cũng chỉ quen mấy người này, biết mấy cửa này thôi. Mày giỏi thế thì nói thử xem nên tìm ai?”

Ngải Mễ sợ mẹ bực lên lại buông tay bỏ mặc, bèn hạ giọng: “Con không nói là con giỏi, con cũng không có cửa nào, con chỉ còn cách tìm mẹ và bố. Nhưng con thấy tìm người quen như thế này có vẻ như có tật giật mình. Nếu anh ấy đã không gây ra việc gì đó thì tại sao còn phải tìm người quen, tìm cửa?”

“Thế nên mới nói con là trẻ con, sao hiểu hết được, bác Trịnh nói những người bị giam ở đồn thẩm thu, ít nhất có bảy mươi phần trăm số người đến cuối cùng được chứng minh là vô tội, nhưng có đầy người bị giam đến bốn, năm năm không được thả và cũng không có lệnh bắt giữ chính thức.”