Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Chương 50




Liễu Tử Tu đón Ngải Mễ từ sân bay về thành phố C rồi giao cô cho một người Trung Quốc khác ở khoa tiếng Anh, đó là Nhiếp Hoa Minh đến từ Hồng Kông, tên tiếng Anh là Eric. Chỗ ở của Ngải Mễ là nhờ Eric tìm được, anh còn mua giúp cô một số đồ dùng nhà bếp và đồ gia dụng nhỏ. Hiện tại Eric đã sẵn sàng chở cô và đồ đạc đến chỗ ở của cô.

Hiện khoa tiếng Anh trường Đại học C có ba người Trung Quốc đó, nhưng lại đại diện cho ba khu vực: Đại lục, Hồng Kông và Đài Loan. Đại diện cho phía Hồng Kông là Eric, nói tiếng phổ thông đặc giọng Quảng Đông, khá mềm mại, véo von, chỉ tiếc là Ngải Mễ không biết tiếng Quảng Đông nên không thể tái hiện ưu điểm đó. “Trước đây khoa mình cũng có sinh viên từ đại lục đến đấy, nhưng sau đó lại chuyển sang khoa khác. Em sẽ không chuyển đi ngay chứ?”

Ngải Mễ dự định sẽ cố gắng học nhanh cho xong bằng tiến sĩ rồi về nước nên trả lời rất kiên định: “Em sẽ không chuyển đi đâu.”

Eric vui mừng nói: “Anh và Liễu Tử Tu đều không muốn em chuyển đi đâu, em nói lời phải giữ lấy lời nhé, đừng có vài ngày đã thay đổi.” Rồi Eric mở tủ lạnh ra, hỏi Ngải Mễ muốn uống gì.

“Em không uống gì cả, em muốn đến chỗ ở của em xem tình hình thế nào.”

Eric nhìn đồng hồ rồi nói: “À, bạn ở cùng em nửa tiếng nữa mới đến, cô ấy làm thực tập sinh ở thành phố B, hẹn là hôm nay sẽ về, giờ chắc đang trên đường. Em nghỉ một lát đi đã, nửa tiếng nữa anh sẽ chở em về.”

Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, Eric thấy Ngải Mễ cứ đứng ngồi không yên, bèn đề nghị: “Bọn mình đưa hết đồ lên xe, rồi anh đưa em đến khoa ngó qua, sau đó đến chỗ ở của em, có thể cũng vừa đủ thời gian đấy. Hôm nay là cuối tuần, có thể đỗ xe ngay trong trường, rất tiện.”

Eric vừa lái xe vừa giới thiệu cảnh vật bên đường với Ngải Mễ. Khi xe chạy đến gần mấy khu nhà màu đỏ, Eric liền bảo cô đây là khu nhà của những người đã có gia đình, có rất nhiều sinh viên đại lục bên cạnh có sân tennis, cô có thể đến đây chơi tennis.

Ngải Mễ liếc quanh sân tennis, bất ngờ phát hiện thấy có một bóng người chơi tennis rất giống Allan, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thì xe của Eric đã chạy vụt qua.

“Thế nào?” Eric hỏi.

Ngải Mễ phát hiện ra Eric luôn hỏi “sao vậy” thành “thế nào”, có lẽ đây là đặc điểm của người Hồng Kông chăng. “À, hình như là một người quen.”

“Có cần quay lại ngó không?” Eric hỏi rất quan tâm.

“Thôi, không thể là anh ấy đâu, chắc em hoa mắt nên nhìn nhầm.”

Ngải Mễ ở số 1137 đường Holywood Drive, lúc đầu cô lại tưởng là Hollywood, sau đó mới nhìn kỹ thấy chỉ có một chữ “l”. Cô nhớ đến việc mọi người thường viết thiếu một chữ “l” trong tên Allan, vì tên của người Anh, Mỹ thường chỉ có một chữ “l”, nếu hai chữ “l” thì lại là “Allen” rồi.

Tên tiếng Anh của Ngải Mễ vốn là Amy, nhưng hiện tại cô quyết định sửa thành Emmey (tên do Ngải Mễ tự tạo), cô không quan tâm đến việc người Anh, Mỹ có kiểu tên này hay không, cô muốn tên mình và tên Allan có sự tương ứng với nhau. Lỗ Tấn đã nói: “Thế gian vốn làm gì có đường, người ta đi lại sẽ thành đường thôi.” Ngải Mễ nghĩ: “Thế gian vốn không có Emmey, tôi cứ ghép như vậy, anh làm gì được tôi.”

Eric lái xe dọc đường Holywood Drive, vừa đi vừa tìm số 1137. Kết quả xe chạy đến cuối đường cũng không thấy đâu, đành phải quay lại tìm từ đầu. Lần này Ngải Mễ cũng cố mở mắt thật to để tìm số 1137, cô phát hiện ra nhà cửa hai bên đường đều rất đẹp, chủ yếu là nhà hai, ba tầng, tường đỏ cửa sổ trắng, rất nhiều nhà có hiên trần trước nhà, cột trụ trắng, rất quý tộc, phía trên mái hiên trần thường có mấy chữ cái không phải là tiếng Anh. Cô nghĩ mình cũng được ở trong ngôi nhà đẹp thế này thì tuyệt vời biết bao, trong bụng đã sắp xếp nên chụp ảnh thế nào để gửi về nhà.

Cuối cùng cũng tìm ra số 1137, nguyên nhân khiến ban nãy bỏ lỡ là do biển ghi số nhà không nổi bật lắm, và căn nhà rất cũ, hoàn toàn không giống với các ngôi nhà khác ở hai bên đường, gần như là ngôi nhà cũ kĩ, xấu xí duy nhất trên con đường này, Ngải Mễ vô cùng thất vọng.

Eric vòng ra đằng sau ngôi nhà và dừng xe. Bạn cùng phòng tương lai của Ngải Mễ tên là Chân Thao, một cô gái Thượng Hải hơn hai mươi tuổi. Chân Thao nhiệt tình ra đón và tự giới thiệu: “Tớ là Chân Thao, chữ Thao trong thành ngữ “tội ác thao thiên (tội ác tày trời)” chứ không phải chữ Thao trong từ “ba thao (sóng cả)” đâu.”

Ba người chuyển đồ đạc của Ngải Mễ vào phòng, nói chuyện một lúc rồi Eric cáo từ ra về. Trước khi đi, anh nói: “Hai em mới đến, chắc là chưa mua đồ ăn gì, tối nay anh mời hai em đi ăn nhé?”

Ngải Mễ đang định từ chối thì Chân Thao đã vui vẻ nhận lời, sau đó sôi nổi thảo luận với Eric là ăn gì. “Ăn đồ Thượng Hải hay đồ Hồ Nam, Tứ Xuyên? Thôi, hôm nay đừng ăn đồ Trung Quốc nữa, ăn đồ của nước khác đi. Đồ Ý hay Hy Lạp? Hay là Ấn Độ?” Cuối cùng hai người quyết định ăn đồ Thái, Chân Thao hỏi Ngải Mễ: “Ăn món Thái có được không?”

Ngải Mễ liền bật cười. “Mình đã ăn đồ Thái bao giờ đâu, ok thôi.”

Sau khi Eric đi, Chân Thao liền giới thiệu tình hình phòng ốc cho Ngải Mễ nghe: “Đây là căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, tớ đã ở phòng ngủ rồi, cậu ở phòng khách, cậu phải trả ít đô la Mỹ hơn. Cái sofa này kéo ra là làm giường ngủ được, cậu có thể dùng, chủ nhà không cho hai người ở chung một căn hộ, thế nên ban ngày cậu phải gấp ghế sofa lại như cũ, để chủ nhà đến bất ngờ cũng không phát hiện ra vấn đề. Nếu có người đến thì cậu cứ nói là bạn tớ, sẽ đi ngay. Cậu ở thử mấy ngày, nếu không thích thì cậu cứ chuyển đi chỗ khác.”

Ngải Mễ có chỗ ở này đã mừng lắm rồi, làm gì còn muốn chuyển đi đâu nên vội nói: “Thế này là tốt lắm rồi, không phải ở thử nữa, cứ thế quyết định thôi.”

Chân Thao vừa làm thực tập sinh ở thành phố B về, đang thu dọn phòng ốc, thế là hai người vừa dọn dẹp vừa nói chuyện, mới được một lúc đã trở thành bạn thân. Chân Thao hơn Ngải Mễ mấy tuổi, trước đây học Y trong nước, học chưa đầy hai năm lại đi du học và đổi sang ngành dinh dưỡng học, học ba năm đại học, hiện đang học thạc sĩ.

Thấy cách giờ hẹn chỉ còn hơn một tiếng đồng hộ, Chân Thao nói: “Bọn mình trang điểm đi!”

Ngải Mễ liền thắc mắc: “Đi ăn bắt buộc phải trang điểm à?”

“Cũng không hẳn là bắt buộc. Cậu có hứng thú gì với Eric không?”

Ngải Mễ hoàn toàn không để tâm đến vấn đề này, cô vẫn đang nghĩ về bóng dáng anh chàng nhìn thấy ở sân tennis đó. Hiện tại Chân Thao hỏi đến, cô mới nghĩ lại và tổng kết nhanh về Eric, chắc là cao khoảng 1m7, trắng trẻo, thư sinh, đối xử với mọi người có vẻ khá ổn, chỉ có như vậy, không còn ấn tượng gì nữa. Cô liền đáp: “Tớ không có hứng thú với anh ấy, sao vậy?”

“Cậu không có hứng thú thì để lão Chân vậy.” Chân Thao cười khúc khích, nói. “Trông anh chàng có nét giống ngôi sao Ngô Khởi Hoa của Hồng Kông, nếu là trước đây thì anh chàng chỉ được diễn vai thiếu gia đa tình thôi, nhưng hiện tại đều đóng vai kẻ si tình, để lão Chân xem rốt cuộc kẻ si tình Hồng Kông này có hấp dẫn hơn kẻ mù tình đại lục không.”

Ngải Mễ biết mình đang gặp một cô bạn còn coi trời bằng vung hơn cả cô, lập tức cũng hào hứng hẳn lên, đứng bên tích cực tham mưu cho Chân Thao, lông mày có nên kẻ đậm không, môi nên tô son thế nào cho gợi cảm?… Mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Chân Thao cũng đã trang điểm xong. Cô thay một chiếc váy liền khá sexy, đứng trước gương tạo dáng hồi lâu rồi bĩu môi dè bỉu: “Xí, chả khác gì gái bán hoa!” rồi đi rửa mặt sạch sẽ và trang điểm lại.

Ngải Mễ không biết nên mặc gì, cô sợ mình ăn mặc không hợp thời nên cũng không muốn trang điểm, nhưng kiểm tra lại số quần áo mang sang thì toàn là đồ bụi bụi. Trước kh sang Mỹ, mọi người nói với cô rằng bên Mỹ, mọi người đều mặc rất bụi, quần bò, áo phông được mặc nhiều nhất, không phải mang quần áo gì quá nghiêm túc đâu. Ai ngờ, ngày đầu tiên đặt chân đến đất Mỹ đã rơi vào hoàn cảnh phải trang điểm.

Thấy Ngải Mễ không xăm xắn chuẩn bị, Chân Thao liền mở tủ quần áo của mình ra, nói: “Cậu chọn đại đi. Cậu cao nhưng gầy hơn tớ, quần áo của tớ chắc cậu mặc được. Hôm nay nhất quyết không thể để cậu giản dị như thế này được, nếu không mọi người lại bảo cậu là cô sơn nữ chất phác, tớ lại biến thành kẻ đua đòi kệch cỡm à? Thay quần áo xong rồi để lão Chân tô son thoa phấn cho.”

Ngải Mễ nhìn thấy tủ quần áo của Chân Thao treo rất nhiều váy liền, váy rời, đồ Âu gì đó, bèn thốt lên: “Wow, cậu nhiều quần áo thế?”

“Làm thực tập sinh ở bệnh viện, ngày nào cũng phải thay quần áo, tốt nhất là không được trùng lặp nên tớ phải mua khá nhiều. Nhưng số quần áo này đều không đắt, phần lớn được mua khi sale. Tớ dùng thẻ, mua đồ không thấy xót, cứ việc quẹt thôi, cũng chẳng quan tâm đến việc có trả được nợ không, Mỹ hóa rồi. Nghe nói sinh viên đại học Mỹ khi tốt nghiệp có ba thu hoạch lớn: Một bằng học vị, một người yêu và một rổ nợ. Hiện tại tớ chưa đủ một rổ nợ, nhưng cũng nửa rổ rồi.”

Chân Thao chọn một chiếc váy liền hoa nhí cho Ngải Mễ, màu sắc và kiểu dáng đều khá quê, rồi cười khúc khích, nói: “Cố tình chọn cho cậu cái này, hôm nay để cậu làm nền cho lão Chân nhé!” Sau đó, cô bạn cũng tô trát cho Ngải Mễ một hồi, cuối cùng cả hai cô nàng đã xong công đoạn má phấn môi son rồi hào hứng đến điểm hẹn.

Trên đường đi, Ngải Mễ nói: “Các cậu đã giúp tớ nhiều, hôm nay để tớ mời nhé?”

“Bữa này cậu không được giành trả tiền đâu đấy, bọn mình thử Eric xem sao, nếu hắn ta chủ động thanh toán thì lão Chân sẽ cưa hắn. Nếu hắn không trả, bọn mình không bao giờ thèm ngó ngàng đến hắn nữa.”

Ngải Mễ cảm thấy ở bên Chân Thao, mọi thứ đều trở nên vô cùng đơn giản và minh bạch, chẳng cần dò đoán gì hết. Cô khen rất chân thành: “Tớ rất thích tính cách của ckhông giả bộ, nghĩ gì nói nấy.”

Chân Thao cười hi hi, nói: “Lão Chân không thích làm thục nữ dỏm, không giả bộ thanh cao, sexy cũng phải sexy một cách quang minh chính đại, cưa cũng cưa rất thẳng thắn. Thời đại khác rồi, trai gái đều giống nhau, con trai cưa được con gái thì con gái cũng cưa được con trai chứ.” Sau đó lại tâm sự rất thật: “Chỉ muốn sống thoải mái một chút, con người sống mệt mỏi, phần lớn là do có rất nhiều chuyện muốn giấu người khác, sợ người ta phát hiện ra tâm tư của mình, sợ người ta nghĩ rằng mình không đứng đắn, nếu cậu không sợ người ta biết những điều này thì chẳng có gì phải quan tâm cả.”

Nhà hàng Thái Lan mà họ chọn có tên là Kim Tượng Viên, khung cảnh khá ổn, ánh đèn mờ ảo với tấm bích họa bí ẩn, trong nhà hàng còn tỏa ra hương thơm rất đặc biệt, cảm giác như có thể làm thực khách ngây ngất ngay khi bước vào. Các thực khách nữ đều ăn mặc khá gợi cảm, còn đàn ông thì chủ yếu mặc com lê, thắt ca vát. Eric cũng ăn mặc khá chỉnh tề, tóc chải rất mượt, mặc một chiếc áo sơ mi màu kem và thắt ca vát kẻ tối màu, khá hợp với khuôn mặt trắng trẻo của anh chàng, như lời bà nội Ngải Mễ nói là rất “ưa nhìn”. Điều đáng quý nhất là trước khi vào bàn, anh chàng đã lịch lãm kéo ghế cho hai cô nàng, có thể cộng thêm hai điểm.

Trong bữa ăn, chủ yếu là Eric và Chân Thao nói chuyện với nhau, những chuyện họ nói phần lớn là chuyện của trường Đại học C, Ngải Mễ không hiểu gì nên không xen vào. Sau đó họ nói đến buổi dạ hội Trung thu sắp tới, nói Hội sinh viên Đài Loan quyết định phối hợp với Hội sinh viên đại lục tổ chức buổi dạ hội này. Hội sinh viên Hồng Kông ít người nên vai trò không lớn.

Chân Thao nói với Eric: “Đến lúc đó anh nhớ tới sân khấu của sinh viên đại lục cổ vũ cho bọn em nhé!”

Eric nói: “Nhất định rồi. Nghe nói lần này Hội sinh viên Đài Loan định biểu diễn trang phục dân tộc. Còn mời người của Hội liên hiệp người Hoa ở thành phố B đến múa sư tử, chắc là có ý định dìm hội đại lục bọn em đấy.”

Chân Thao nói với vẻ không thèm chấp: “Mời bao nhiêu người cũng chẳng ăn thua, tổng cộng bọn họ cũng chỉ có từng đấy người, chỉ cần người của bên đại lục bọn em không đào tẩu sang Đài Loan thì chắc chắn bọn em sẽ áp đảo bọn họ. Năm nay Hội sinh viên đại lục bọn em cũng có độc chiêu, đến lúc đó sẽ bán đấu giá các chàng Don Juan và các nàng Tây Thi, chắc chắn là sẽ thu hút đông đảo mọi người đến xem. Hiện đang đề cử các ứng cử viên được bán đấu giá đấy.” Rồi cô đùa: “Anh đẹp trai thế này, em nominate (đề cử) anh nhé?”

“Oái, không được, không được.” Eric khua tay liên hồi. “Người như anh sao dám nhận là đẹp trai được? Hơn nữa, anh đâu có phải sinh viên đại lục, không đủ tư cách.”

“Ngại gì chứ? Hồng Kông bọn anh đã trở về Trung Quốc đại lục rồi.” Nghe giọng Chân Thao nói “Hồng Kông trở về Trung Quốc” cứ như một ông già có tiền đang nói chuyện chọn một a hoàn nào đó làm lẽ cho mình, Ngải Mễ chỉ muốn phì cười.

Chân Thao thấy Eric có vẻ vô cùng căng thẳng, bèn cười, nói: “Anh có vẻ sợ quá nhỉ, em sẽ không đề cử anh đâu, mỗi người chỉ được đề cử một người, em đã đề cử Don Juan số một của trường C bọn em là anh Jason rồi.” Rồi Chân Thao thanh minh ngay với Eric: “Em nói là tính trong đội sinh viên đại lục ấy, không bao gồm Hồng Kông bọn anh, trong số các sinh viên Hồng Kông, anh là Don Juan số một.”

Eric liền nhắc cô nàng: “Về Trung Quốc rồi mà.” Thấy Chân Thao có vẻ ngại ngùng, Eric liền đề nghị: “Để anh nominate hai người đẹp nhé?”

Ngải Mễ và Chân Thao đều phản đối ngay lập tức vì sợ. “Đừng nominate bọn em, đến lúc đó đấu giá chẳng ai mua thì mất mặt chết đi được, còn mặt mũi nào để sống nữa?”

Hôm đó Eric chủ động thanh toán, anh bảo đã mời thì phải trả tiền chứ.

Trên đường về nhà, Chân Thao nói: “Này, anh chàng Eric cũng ổn đó nhỉ, đã lọt qua vòng thử thách của lão Chân, có thể cưa được đấy. Nhưng quả thực là anh chàng chỉ được coi là number one trong đám sinh viên Hồng Kông thôi, so với number oner của đại lục bọn mình thì còn thua xa lắm.”

“Number one của đại lục bọn mình đẹp trai đến mức độ nào?” Ngải Mễ tò mò hỏi.

“Đến buổi dạ hội Trung thu, gặp chàng cậu sẽ biết.”

“Thế cậu còn mất thời gian vào anh chàng Eric này làm gì? Sao không trực tiếp theo đuổi anh đại lục kia đi?”

Chân Thao cười hi hi, nói: “Sao không theo? Theo đuổi miệt mài như cảnh sát đuổi kẻ cắp ấy chứ.”