Ngắm Một Trời Xuân

Chương 4




Truyền thuyết kể rằng, các ngày lễ hội dưới nhân gian, thần tiên trên trời sẽ lén trốn xuống trần để xem thu nguyệt tao nhã, nhân gian buồn vui.

Ta ngơ ngác nhìn người tiêu sai đứng trên xà nhà, một thân áo trắng, tóc đen như mây, mày kiếm nhập tấn, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng mũi thẳng, thanh cao thoát tục, đường cong mềm mại mà lộ ra anh khí. Vị khách không mời mà đến này tuy là dung nhan xinh đẹp thanh tú, nhưng mà dáng người thon dài, khí thế nghiêm nghị, ánh mắt tinh anh, đều không thể liên hệ hắn với một kẻ ẻo lả. Một nam tử nho nhã anh tuấn như vậy, ta lại nghĩ đó là một vị thần tiên phóng khoáng ngỗ ngược qua đường ghé chơi...

Thần tiên a~ Người là đến cứu ta thoát khỏi số kiếp chết đói trong hoàng cung sung túc giàu có này phải không~~

" Cho ta... "  Ta mắt lóe tinh quang, phóng thẳng về cái bạch ngọc tô đã bị cắn mất một miếng trên tay mĩ nam tử áo trắng. Hít sâu một hơi, ta cuối cùng vẫn không lộ cái sự tham lam của mình ra, uổng công cha mẹ ban cho ta một bộ dáng xinh đẹp. Nếu người kia có khả năng đi đến tận đây, hẳn không phải người trần mắt thịt, cùng với thần tiên thì vội vàng nỗi gì? Cùng lắm khi nào về đốt cho vài nén nhang cảm tạ là được rồi.

" Ý, cái này... Tại hạ đã cắn một miếng mất rồi " Gương mặt tuấn mĩ ngượng ngùng nhìn ta cười cười, nhìn ta rồi lại nhìn cái bạch ngọc tô trên tay hắn, không biết phải làm sao cho phải.

" Ai gia không ngại chuyện đó, đưa đây! " Mặt hắn tối sầm lại, đưa mắt liếc liếc ta, lộ ra cái bản mặt ngờ vực không tin nổi. Làm sao hả, mĩ nữ thì cũng là người, cũng phải đấu tranh mà sinh tồn chớ. Ngươi ngàn vạn lần không nên giữa yến hội xa hoa lại chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này mà khua khua đồ ăn ngon lành như vậy. Ngay lúc ta còn đang đấu tranh xem có nên nhảy lên cướp bạch ngọc tô rồi bỏ chạy ôm cả người cả của theo hay không thì sau lưng vang lên tiếng cái người nào đó ta không mong nhất…

" Xạ Nguyệt, sao không ở lại yến hội, lại một mình chạy ra đây?… Ô, nương nương người cũng ở đây sao? " Chắp hai tay sau lưng tao nhã bước vào đình, Mai Tố Tân cười đến vô tội. Phi! Phi! Phi! Hắn rõ ràng là cố ý! Theo như hướng ta và mĩ nam áo trắng kia ngồi-đứng nói chuyện, hăn rõ ràng phải nhìn thấy ta trước. Đằng này lại chào người kia rồi ra vẻ như " thuận tiện " nhìn thấy ta rồi mới chào, lại còn làm như là cái gì kinh thiên động địa lắm. Hừ hừ~

" Tướng quân… " Mĩ nam áo trắng thấy người đến thì vô thức lộ ra một nụ cười, ngây ngốc nhìn dáng người cao lớn của Mai Tố Tân nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt. Giờ phút đó hắn tựa như thần tiên, vô sắc vô dục, lại khiến người nhìn thấy không khỏi mê mẩn đắm say, gương mặt chẳng chút đổi sắc như vừa bước ra trong cung điện từ chín tầng mây, như mây bay lại như núi tuyết cô độc… Đích thị tình nhân của Hoàng đế a~

Trâu bò lợn gà gì đó đều nhìn rõ rành rành mĩ nam tử kia thầm thích hắn, ta đương nhiên không thể kém cỏi hơn chúng nó.

Trong lòng ta vẫn có chút ý thức nghĩ đến " phu quân " của mình, vậy nên tình nguyện hi sinh làm kì đà cản mũi, cũng không quên đi sát sát vào mĩ nam áo trắng, lấy việc công làm việc tư, trộm lấy bạch ngọc tô cắn một miếng.

" Mai tướng quân, hai ngươi quen biết sao? " Mồm miệng không hiểu sao lại phun ra mấy lời vô nghĩa, ta cố ý chuyển đề tài, bỏ quên luôn cái người đến đầu tiên đang nhìn mình đầy cảm kích.

Mai Tố Tân hiểu ý theo sau ta chắp tay thi lễ, giải thích một chút sự tình " Khởi bẩm nương nương, trước kia có vị chủ tướng tài giỏi xuất sắc, chức quan nhị phẩm, là công thần khai quắc, võ tông hoàng đế đặc biệt ban thưởng cho nhiều đời cầm binh khiển tướng. Thành quách bảo vệ Trường Giang và Hoàng Hà của ta là do đời thứ chín Tư Không Diễm tiếp quản. Nam kinh suốt bao đời này đều do các thiếu chủ quản sự, người này là Tư Không Xạ 

" Ha? " Nói không giật mình khiếp sợ chính là giả bộ đó ~ Nữ nhân khắp kinh thành có ai không biết đến đại danh của Tư Không Xạ Nguyệt chớ ~ Đối với chàng trai trong truyền thuyết này không ai không mê mẩn, không thầm thương trộm nhớ thì cũng sẽ là công khai yêu thích. Chính ta cũng không nghĩ đến người phiêu dật nho nhã đang đứng sau mình lúc này chính là thiếu niên vương đầy mình khói lửa chiến tranh. Dùng trí mà chiếm được mười lăm thành, lấy ba ngàn kị binh đấu với tám ngàn binh mã của Thiền Vu, am hiểu binh pháp, lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ siêu phàm. Hắn còn từng đấu với " võ lâm minh chủ ", đại chiến ba ngày ba đêm, đối phương cũng phải thẳng thắn nhận 

Có điều… Coi cái vẻ mặt hắn nhìn Mai Tố Tân thế kia, các tiểu thư thiếu nữ cứ phải gọi là mộng xuân tan nát, cõi lòng nát tan, thầm lặng mà gặm nhấm nỗi đau đi 

" Nương nương, thần đối đãi với Xạ Nguyệt như người một nhà, khiết đệ trời sinh tính tình ngang ngạnh ương bướng, nếu có lúc nào vô ý mạo phạm nương nương, mong ngài nể mặt thần mà bỏ quá cho " Thấy ta im lặng không nói gì, Mai Tố Tân là xổ một tràng đủ các trường hợp khiến ta không có đường thoát thân. Tôn trọng liếc mắt nhìn hắn một cái, âm thầm đánh giá cái tên Mai tướng quân Mai hồ ly tinh đã sớm đắc đạo kia, ta nhún vai, quyết định không xen vào chuyện tình tay ba lằng nhằng của bọn họ nữa. Dù sao, mấy chuyện đó nữ nhân như ta cũng quản không được 

" Phải rồi, Xạ Nguyệt, mùng 8 tháng Chạp yến hội rất hỗn loạn a, ta còn phải đi bảo hộ Hoàng Thượng. Ngươi nếu không đi thì ở lại nói chuyện với nương nương cũng được. " Nhưng mà ta quên rằng cái tên " người mốc " kia rất là tinh tuý của những kẻ gian xảo đó a~ chỉ hai câu của hắn mà đã đem gánh nặng quẳng hết lên đầu cái kẻ vẫn đang á khẩu là ta đây, xong đầu đấy xoay người chạy mất hút chẳng thấy tăm hơi. Mai Tố Tân!… Ngươi có phong hoa bên ngoài, Hoàng Thượng nhiều lắm cũng chỉ là giận dỗi rồi quăng ngươi đi vài ngày thôi a~ Ta vượt rào sẽ bị chém đầu rồi thì tru di cửu tộc đó~~ Ngươi thật không biết yêu thương đồng 

" Ầyyy~ " Ta ai oán nhìn mĩ nam áo trắng còn đang mải dõi theo bóng Mai Tố Tân. Hắn nhìn thế nào cũng so với ta đây mười bảy tuổi lớn hơn một chút, nhưng mà ta lúc này còn tỏ ra là người từng trải, ung dung tự tại, việc tiêu huỷ chứng cớ " vụ bạch ngọc tô " để sau, ta vỗ vỗ vai hắn " Người đều đã đi rồi, đừng có nhìn nữa. ‘Mệnh trung hữu thì trung tu hữu, mệnh lí vô thì mạc cưỡng cầu’. Vốn chẳng phải của mình, cầu cũng chẳng thể có. Mai tướng quân cùng hoàng thượng là tình cảm son sắt, thề non hẹn biển, nếu người có tình với hắn, chẳng bằng rộng rãi một chút mà chúc phúc hắn 

" … Ta….. " Quay đầu nhìn ta thật lâu, đại khái là bị ta nói trúng tim đen rồi, mà tình cảm chôn giấu bao năm qua giờ giấu chẳng nổi nữa, Tư Không Xạ Nguyệt do dự một lát rồi thản nhiên kể lại, ngữ điệu mềm nhẹ, không rõ là muốn ta nghe hay muốn nhớ lại " Ta… Lúc mười một tuổi gặp Mai tướng quân, đã đem lòng thích hắn… Chín năm, ta vẫn luôn đuổi theo phía sau hắn. Mới đó mà đã chín năm rồi. Ta liều mạng luyện tập võ nghệ, mất ăn mất ngủ diễn tập binh pháp, mười lăm tuổi tự nguyện xin ra trận giết giặc, theo chân hắn nghênh chiến với Hung Nô. Khi ấy máu huyết sôi trào, hăng hái chiến đấu, chỉ vì mong được nghe một lời khen ngợi của hắn. Ta biết rõ chính hắn là người đưa ta lên vị trí người thừa kế của họ Tư Không. Ta càng biết rõ hơn, hắn đối tốt với ta chỉ vì giao tình bao đời nay giữa hai dòng họ. Nhưng mà người thử nói xem… Nếu là người… Nếu người ở vị trí của ta, người có thể không đem lòng yêu nam nhân xuất sắc đến thế hay không? Đến cuối cùng, ta vì sao lại kém hơn so với hoàng đế, chẳng thể khiến Mai đại ca động 

" Tư Không tướng quân, ai gia có một câu này, đơn giản là thẳng thắn nói chuyện " Ta bất đắc dĩ bước đến bên hắn, kiễng chân lên, khó khăn vỗ vỗ đầu hắn an ủi. Thật không hiểu, yêu thương đến tận xương tuỷ, vững vàng không đổi… Yêu cũng chỉ có một đời này thôi, tương tư hết để rồi hóa tro bụi. Nhất đinh phải như vậy sao? Nhân sinh ngắn ngủi, sớm nở đêm tàn, cuộc đời này có được bao nhiêu cái ‘chín 

" Ngươi nếu thực lòng yêu Mai tướng quân thì đừng để tình cảm của mình trở thành gánh nặng của hắn. Nếu chỉ là nghĩ phải đem vị đại ca xuất sắc ấy giữ mãi bên mình, đừng để thứ khao khát của trẻ nhỏ thăng hoa thành ‘tình yêu chân thành’ mà đem đi lừa mình dối người. Tình nồng rồi tình cũng bạc, yêu sâu vô cùng rồi cũng không dưng giận nhau….. Ngươi so với Hoàng Thượng không hẳn là thua kém, mà là do Mai tướng quân, hắn không cần kẻ hoàn mĩ giống hắn là ngươi… hắn cần người kia. Dù cho thân phận một trời một vực, cũng nguyện cùng nhau sai 

Nói về yêu hay thích, nam nữ si tình ta gặp qua tuyệt đối không thể nói là ít. Từ nhỏ đã có vô số ánh mắt đong đầy nước trông mong chờ đợi trước của nhà ta. Một nửa là vì mẫu thân, một nửa là vì phụ thân, còn có một tiểu bộ phận là vì một kẻ khi ấy còn-nhỏ-chưa-hiểu-chuyện chính là 

Ta từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã thấy có kẻ năm lần bảy lượt trèo lên nóc nhà mình, nửa đêm hát tình ca ông ổng như động vật gọi bạn tình. Không thì cũng là những kẻ mặc gió gió cuốn, mặc mưa mưa rơi đứng chờ, người đi đâu thì sẽ chờ ở đó. Còn chưa nói đến ánh mắt nhìn như muốn ăn cha mẹ mình, khiến ta lạnh cả sống lưng, rồi thì mấy lời lan truyền kiểu như nhà này mới có người nào nào nào đó vì người nào nào đó mà tự 

Tóm lại, nếu ngươi là ta, lâu ngày sẽ không nảy sinh tình cảm yêu đương nữa, đã nhìn thấu ngàn dặm hồng trần 

Ta say sưa kể kể nói nói một hồi, Xạ Nguyệt một thân áo trắng cũng trở nên cứng ngắc, hồi lâu hắn mới chậm rãi xoay người, đau khổ cười, rồi lại thở dài, tóc đen tung bay trong gió, đôi mắt như nhìn ra sông núi mênh mông. Ta biết hắn đã thông suốt, cũng biệt thật ra những điều này từ lâu hắn đã hiểu, còn thiếu chính là một cú đá thật mạnh, cho miệng vết thương mãi không chịu khép của hắn rách toạc ra để rồi từ từ lành 

Vết thương lâu năm sớm đã mưng mủ, giờ chỉ xẹt nhẹ qua thôi cũng đã chảy máu, ta cũng chẳng ngại đóng vai phản diện, coi như vì khối bạch ngọc tô mà giúp hắn lần này đi: " Tư Không tướng quân, ngươi còn trẻ, năm tháng hào hoa phong nhã trong cuộc đời mỗi con người trôi qua nhanh lắm. Chín năm, cuộc đời này còn bao nhiêu chín năm để ngươi tiếp tục sai lầm đây? Chẳng bằng bây giờ ngươi phục hồi tinh thần, dùng khoảng thời gian đẹp nhất đời người này, tìm lấy mối tình đẹp nhất, nhân lúc ngươi đang ở tuổi đẹp nhất, tìm lấy người đáng để yêu nhất " Ai nói rằng cuộc đời trước khổ sau sướng? Vì sao người già lại chẳng thể trẻ lại? Giữ thật nhiều tiền, đến khi chết rồi để lại cho 

" Nương nương… " Tựa như vừa thức tỉnh, Tư Không Xạ Nguyệt chấn động, đôi mắt sáng rực nhìn ta… Xong~ Ta không cẩn thận làm hắn tức giận gì rồi sao… Nhưng ta còn chưa kịp lùi tới ‘vị trí an toàn’, người trước mặt đã vươn tay, tóm lấy hai vai ta. Hai cánh tay như gông cùm xiềng xích, lúc này mà giãy dụa thoát ra thì khác gì càng tô càng đen, mà không giãy ra thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng gột rửa không 

Cái hành vi này… Các cụ gọi là lấy oán báo ơn 

Tư Không tướng quân~ Ngươi không cần hại ta. Ta cùng lắm chỉ là ăn mất cái bạch ngọc tô đã bị ngươi cắn một miếng thôi mà~ Ngươi muốn lấy mấy chục mạng nhà ta ra bồi thường thì thật là quá đáng 

" Đáng tiếc… Nương nương xuất sắc như thế, dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, huệ khiết lan tâm, ngươi nếu làm nam tử, ta nhất định sẽ….. " Lúc ta còn đang bận suy nghĩ trong bụng coi làm sao để xoa dịu mĩ nam tử đang phát điên vì thất tình này thì một câu nói dịu dàng như gió thoảng cộng thêm tiếng thở dài ai oán của Tư Không Xạ Nguyệt đã một phát đập nát tâm hồn mong manh yếu đuối của ta~~ Người thứ hai rồi a a a a a a a a 

" Ầy, thật là ngại quá, nhưng ai gia cả người đều là nữ nhân hàng thật giá thật nha " Tức chết được! Ta gây ai chọc ai a?! Đã có triều nào đại nào có một giai nhân như ta không? Thời bình hay thời loạn, các chị em đều lợi dụng phát huy hết mực ưu thế giới tính, để rồi lưu danh sử sách. Riêng ta một thân một mình, rõ là mĩ nữ khuynh quốc đang chờ đợi thời cơ…. Thế mà nam nhân lại đều đi thích nàm nhân a

Thật là câm lặng khóc than ông trời 

" Nếu vậy nương nương với Hoàng thưởng hẳn là chăn đơn gối chiếc, phòng ốc lẻ loi ư….Vậy mà ta còn nói với người nhiều chuyện buồn như vậy, thật là….. " Không phát hiện ta đang tỏ ra tươi cười, Tư Không Xạ Nguyệt còn tao nhã bổ sung thêm mấy cậu, sợ đả kích còn chưa đủ trí mạng. Ngay lúc ta định lắc đầu, ra tay giải cứu chính mình, thì đột nhiên, từ hội Noãn Hương Các cách hội Nguyệt đình không xa, vang lên một thanh âm nho nhỏ giống như là… 

" A a a ~ Vương gia! Ng… Ngài… Ngài… Xin hãy tự trọng! Không cần… Đừng có tới đây!! "