Ngân Hồ Lãng Ngữ

Chương 7




Tiệc mừng thọ đầu tháng làm quả thật tương đối long trọng, Bạch Lãng Ngữ mang theo ta cùng cháu của sư thúc tổ cũng chính là tiểu sư đệ của ta, người đáp ứng lời mời xuống núi, cùng vào hoàng cung, đương nhiên, tiểu sư đệ còn đến hóa làm chồn bạc.

Đợi đến lúc hoàng thượng triệu kiến thương nhân kinh thành, Bạch Lãng Ngữ dắt tiểu sư đệ vào điện, ta cùng tiểu thành tử ở bên nhau chờ hắn, chờ lúc đi ra, hắn nhưng lại hai tay trống trơn, nói thẳng hoàng thượng một ánh mắt chọn trúng tiểu sư đệ biến hồ ly, đành phải tặng hắn làm thọ lễ, còn khiến hắn đầy vui sướng.

Tiểu thành tử vừa nghe, lập tức hiểu ra, nói thẳng lãng ngữ thông minh, tuy rằng ta vẫn là không hiểu lắm.

Tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc, lãng ngữ liền vội vàng mang theo ta trở về, nói là nhiều người nhiều mắt, sợ ta bị nhìn nhiều rơi thịt, ta nghe trong lòng vui, bởi vì lãng ngữ vẫn là quan tâm ta như vậy, ai biết trong miệng hắn không ngừng nhắc tới vẫn chính là trên giường làm thoải mái một chút, thật là tức chết người.

Không bao lâu nghe thấy hoàng thượng đặc biệt ngầm cho phép tiểu thành tử cùng sư đệ, tiểu thành tử lập tức vui vẻ sai người đưa hai bảng vàng đến bạch phủ, nói là tạ lễ.

Bạch Lãng Ngữ xốc một góc nhìn nhìn, bỗng nhiên cười nói, “Cũng không biết ngươi tiểu sư đệ cùng hoàng thượng, ai là thụ, ai là công “Sau đó hướng bảng hiệu nói, “Vẫn là lễ vật này hợp ý ta.”Liền sai người treo một mặt ở cửa viện nhà mình, mặt khác, thì đặt ở trong phòng ngủ, cũng không vén lên.

Ta mỗi lần đi ngang qua cửa trông thấy bảng hiệu kia luôn là năn nỉ hắn đọc cho ta nghe, bởi vì mấy nghìn năm không tiếp xúc với người khác, thân là hồ ly ta nào biết những chữ thường này, nhưng hắn luôn là cười mà không nói, còn không cho người khác nói cho ta, có một lần, thừa dịp không có hắn, ta kéo tiểu tam tử lấy sự việc hắn cùng bạch thất thúc tam công tử uy hiếp, ép hắn nói cho ta.

Tiểu tam tử bất đắc dĩ, đành phải đọc ra từng cái, “Ngân hồ lãng ngữ.”

Đó cũng không phải chữ gì kì quái a, trước đây mỗi lần đứng ở tiệm thuốc bạch ký đều có thể nghe dưới lầu có người nói, đây là danh hiệu của ta cùng Bạch Lãng Ngữ.

Thế là thừa dịp ban đêm Bạch Lãng Ngữ làm việc trên người ta hỏi hắn, rốt cuộc vì sao thần bí như vậy.

Bạch Lãng Ngữ ngậm điểm mẫn cảm của ta, xấu xa cười, nói sở dĩ không nói với ta là sợ ta hỏi một biển chữ khác.

Ta bỗng chốc gợi lên lòng hiếu kỳ, một mực kêu gào phải biết, nếu không từ chối hợp tác chuyện phòng the.

Bạch Lãng Ngữ đành phải ôm ta lên, đi tới góc tường đặt biển, một tay vén lên vải đỏ, đọc cho ta nghe, “Ngân hồ lãng ngữ.”

Cũng không có gì khác biệt a, ta nghi hoặc.

Hắn liền ôm lấy thân thể ta, đặt ở trên bàn sách, đem nóng rực dục vọng đưa vào thân thể ta, một chút lại một chút tiến vào linh hồn của ta.

Hắn nói, “Có khác nhau a, “Lại dùng lực, “Là d*m trong d*m đãng a.”

Ta lại giữa cao trào không tức giận được.

Vẫn là sư thúc tổ nói rất đúng, chúng ta hồ ly tinh, cuối cùng muốn ngã ở trên tay nam nhân loài người. . . Thật đau ~~~

Hai năm sau, trên núi bồng lai. . .

“. . . Sư huynh các ngươi, còn có hồng sư huynh hắc sư huynh, liền là phạm vào sai lầm này, tuy rằng sai lầm này cũng là khiến ta đầy hạnh phúc, chẳng qua, thành tiên, cũng có điểm tốt của thành tiên a, sư thúc tổ của các ngươi nói như vậy, những lời này ta lại nói cho các ngươi biết, nhưng lựa chọn thế nào vẫn là chuyện của mình, ta phải đi, nhớ chuyên tâm tu luyện a. . .”

Ta cẩn thận căn dặn các sư đệ bên trong động, bọn họ là cỡ nào đáng yêu a, sau đó phất tay một cái, nhìn về phía Bạch Lãng Ngữ chờ không kiên nhẫn ở cửa động, hạnh phúc cười cười, chạy về phía hắn. . .