Ngao Du Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 18




Thẳng tiến Thái Bạch sơn (tam)

Sáng sớm hôm sau mọi người bắt đầu cải trang thành dân thường Khiết Đan, như vậy lúc đi qua quan khẩu cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.

Tối trước Tiểu Man bị đau, sáng hôm sau lại sinh long hoạt hổ, sau khi biết mình không phải trúng phải độc mà là cổ thuật thì cũng không rên một tiếng. Gia Luật Cảnh vẫn sốt cao, cần phải có người cõng hắn, nhưng Liên Y thì cõng Tiểu Man, còn lại Trạch Tú và Căn Cổ, không ai muốn để ý đến hắn, Căn Cổ thậm chí còn ác độc nói: “Bỏ hắn ở lại trong núi là tốt nhất, mang theo rất vướng víu tay chân.”

Liên Y đáng thương mà nhìn Trạch Tú, hắn lại cố ý nghiêng đầu như không biết, nàng đành phải nhìn phía Căn Cổ, Căn Cổ sờ sờ mũi, thấp giọng nói: “Được… Được rồi, ta cõng!”

Đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

Trạch Tú nhìn Tiểu Man đờ đẫn nằm trên lưng Liên Y, vì bị chảy quá nhiều máu mà mặt mũi trắng bệch, trên lưng vẫn còn gánh vác cả một cái bọc to, vì thế trông nàng lại càng nhỏ bé, giống như một hài tử. Hắn đã thấy kỳ lạ từ trước, bình thường nàng cũng không có nhiều quần áo để thay đổi, các thứ nữ tử hay có như yên chi bột nước linh tinh gì đó nàng cũng không có, không hiểu trong bọc kia là cái gì mà lớn như vậy.

Hắn giơ tay gõ thử, vang lên tiếng của vật rỗng, hình như là đồ gỗ.

Tiểu Man ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không nói lời nào. Trạch Tú thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, dù cổ có lợi hại thế nào cũng có phương pháp phá giải, sẽ chữa khỏi thôi.”

Bất ngờ, lần này nàng không phản ứng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, đưa cái bọc trên lưng cho hắn: “Ngươi cầm đi, nặng quá!”

A, hóa ra là mượn cơ hội làm nũng. Trạch Tú nhận lấy cái bọc, thấy lộ ra một đầu gỗ đen như mực, thì ra là một cây đàn tỳ bà cũ.

“Ngươi mang theo thứ này làm gì?” Hắn đưa tay gảy một cái, âm thanh phát ra như châu như ngọc, không khỏi khen: “Âm sắc rất tốt!”

Tiểu Man trầm mặc thật lâu, mới nói: “Là di vật của mẫu thân ta.”

“Tiểu chủ đời trước?” Khó trách, tỳ bà nhìn qua rất cũ, rất cổ, âm sắc lại trong trẻo ngoài dự đoán, “Thương Nhai thành thật có nhiều thứ tốt.”

Tiểu Man hôm nay rõ ràng là không có hứng thú nói chuyện, chỉ “uh” hai tiếng rồi ghé vào lưng Liên Y giả chết, cách một hồi mới thấp giọng nói: “Đừng lúc nào cũng Thương Nhai thành Thương Nhai thành, chúng đã biến mất cả rồi.”

Trạch Tú run một chút, “Xin lỗi, ta vô ý làm ngươi nhớ lại những cái đó.”

Tiểu Man lắc đầu, nói nhỏ: “Từ trước tới giờ ngươi vẫn chưa gọi tên của ta, ngươi có biết ta tên gì không?”

“Tiểu Man!” Hắn trả lời thực lưu loát.

Tiểu Man đột nhiên cười, lộ ra hương vị ngọt ngào, đáp một tiếng.

Trạch Tú giật nảy, cũng mỉm cười, những lời định nói lúc nãy đã quên mất tự bao giờ.

******

Vài ngày sau đoàn người đi vào một tòa thành, trên đường vô cùng phồn hoa. Tiểu Man đã khôi phục tinh thần trước đây, ngồi trên lưng ngựa, ôm thắt lưng Liên Y, ngó trái ngó phải, một bên nho nhỏ nói: “Nhìn kìa, bên kia có cửa hàng tơ lụa, lát nữa chúng ta sẽ vào đó mua vải. Nhìn cái sạp kia kìa, có phải là bán trâm không?”

Liên Y chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn đại khái, miệng đáp ứng lung tung, bỗng nhiên thở dài: “Chủ tử, mắt ta hình như càng ngày càng kém. Ngươi ở gần như vậy ta mới thấy rõ mặt ngươi, hơi xa chút là giống như cách một tầng sương mù vậy. Sau này liệu ta có biến thành người mù không?”

Tiểu Man thuận miệng đáp: “Lát nữa chúng ta tìm đại phu cho ngươi, có lẽ châm cứu có thể khỏi.”

Đang nói chuyện, chợt thấy Trạch Tú giục ngựa đi tới một bố cáo đài, mặt trên có dán bức họa một phạm nhân bị truy nã, hắn nhìn một lúc liền đưa tay bóc xuống, nhét vào ngực áo, quay đầu lại nói: “Trước tiên đi tìm khách điếm, hai ngày sau sẽ tiếp tục lên đường.”

Liên Y khẽ nói: “Chủ tử, Trạch Tú đại thúc là bộ khoái à?”

Tiểu Man lắc đầu. Trạch Tú rốt cuộc làm nghề gì, từ đâu đến, thân phận như thế nào, nàng hoàn toàn không rõ, hắn cũng chưa bao giờ nói. Nói đến chuyện chơi trò thần bí, hắn còn giỏi hơn cả khối mặt băng Thiên Quyền.

Sau khi tới khách điếm, Gia Luật Cảnh sống chết không hài lòng: “Loại địa phương rách nát này sao có thể để cho người ở. Ngay cả ao nuôi cá vàng cũng không có, trong phòng không có hương thơm, trên giường lại bò không biết bao nhiêu rệp, đi, đi tìm chỗ khác!”

Liên Y do dự nói: “Nhưng… Ngươi đã đòi đổi ba nhà rồi, nơi đây chính là khách điếm tốt nhất trong thành…”

Trạch Tú cười lạnh nói: “Không cần phí thời gian với hắn. Không hài lòng thì tự ra ngoài mà ở, cho dù muốn ở cũng phải tự bỏ tiền, ở đây không có ai trả tiền cho hắn hết.”

Gia Luật Cảnh cười nói: “Hảo huynh đệ, ngươi cũng quá vô tình. Như vậy đi, nếu buổi tối có thể ở chung phòng với ngươi, cho dù là sơn động nhà tranh ta cũng có thể ở được.”

Trạch Tú giơ tay định đánh, hắn sợ tới mức chạy vội đến sau lưng Liên Y, nắm lấy bả vai nàng, phả khí vào cổ nàng mà nói: “Tiểu Liên Y phải bảo vệ ta nha!”

Liên Y vội vàng lấy trong tay áo ra hai đồng tiền: “Ta, ta đi ra kia!”

Ông chủ đang tươi cười, nhìn thấy hai đồng tiền thì nụ cười trở nên cứng ngắc, gượng gạo: “Khách quan chút tiền ấy chỉ đủ mua vài chén trà thôi.”

Liên Y buồn bã vuốt túi tiền của mình, nó thực gầy gò khô héo, không có chút khí thế nào.

Căn Cổ thở dài một hơi, lấy ra một thỏi bạc vụn, đặt lên bàn: “Cho bốn gian phòng sạch sẽ hảo hạng, nếu có bất cứ con rệp hay con chuột nào, chúng ta sẽ phá hủy điếm của ngươi.”

Ông chủ vội vàng vui vẻ dẫn bọn họ lên lầu, phân phó tiểu nhị mau mau đem lên nước ấm và trà nóng.

Trạch Tú đưa bọn Tiểu Man vào phòng, nói: “Các ngươi ở đây vài ngày, không có việc gì thì đừng ra ngoài chạy loạn. Ta có chút việc muốn làm, nhanh thì một ngày, lâu thì ba ngày sẽ về.”

Nói xong liền xoay người bước đi, Tiểu Man vội vàng đuổi theo, la lên: “Khoan đã… Trạch Tú, ngươi đi bắt tội phạm lĩnh tiền thưởng sao?”

Trạch Tú gật đầu. Tiểu Man thấp giọng nói: “Tên tội phạm này là cường đồ giết người cướp của, cái gì cũng có thể làm. Ngươi… đi một mình có sao không?”

Trạch Tú cười nói: “Đừng lo lắng. Các ngươi chỉ cần yên tâm ở đây. Đúng rồi, gần đây Bất Quy sơn có gì đó kỳ quái, đã lâu không nghe thấy tin tức của bọn họ. Lẽ ra chúng ta trước sau gì cũng có thể gặp phải người của bọn lão Sa, nhưng gần đây lại không phát hiện được gì, cái này có quỷ dị, các ngươi phải cẩn thận. Hài tử Căn Cổ kia thông minh thận trọng, lúc mấu chốt nhớ nghe theo hắn.”

Tiểu Man chột dạ gật đầu, không thấy bọn họ và việc nàng trốn thoát không có liên quan gì cả.

Trạch Tú cũng không nhiều lời, xoay người bước ra ngoài. Liên Y đi tới hỏi: “Trạch Tú đại thúc là đại hiệp chuyên săn tiền thưởng của quan phủ nha. Ta nghe nói, muốn làm người như vậy, tất phải có đại bổn sự và lá gan lớn mới được. Ta nhìn những tiền thưởng kiểu này mà đỏ mắt. Hắn nhất định rất giỏi.”

Tiểu Man cười nói: “Ngươi còn gọi hắn là đại thúc?”

Liên Y sửng sốt một chút: “Không phải chủ tử bảo ta gọi hắn là đại thúc sao?”

Tiểu Man cong lưng mà cười, liên tục gật đầu: “Được, được, ngươi không cần sửa lại, về sau cứ gọi hắn là đại thúc là được.”

Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị đã đưa nước ấm lên, hai người rửa mặt chải đầu, thay quần áo sạch sẽ, vừa đẩy cửa ra đã thấy Gia Luật Cảnh đứng ở ngưỡng cửa, đang cười hì hì nâng tay định gõ cửa.

“Ngươi làm gì vậy?” Tiểu Man thấy hắn, khoanh hai tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu: “Hảo huynh đệ của ngươi ra ngoài bắt tội phạm, ngươi không ngoan ngoãn ngồi chờ hắn sao?”

Gia Luật Cảnh cười nói: “Trước khi hắn trở về, chúng ta ra ngoài chơi chút đi. Ta biết ở đây có một tửu lâu không tồi, có rượu ngư dương ngon nhất.”

Tiểu Man gật đầu nói: “Thì ra là thế, người đứng trước mặt thì ngươi chuyên tâm, người không ở trước mặt là ngươi liền thay đổi.”

Gia Luật Cảnh vội la lên: “Cô nương! Ta không phải nói như vậy! Ta đặc biệt tới mời các ngươi đi uống rượu mà.”

Liên Y lặng lẽ kéo tay áo Tiểu Man. Đứa nhỏ này, cũng quá khách khí với tên sắc quỷ lưu manh này. Tiểu Man thở dài một hơi, gật đầu: “Cũng được, đi thôi. Sau đừng có tìm ta than khóc, nói không có tiền đấy.”

Gia Luật Cảnh vỗ vỗ ngực: “Ngươi yên tâm, lần này ta tuyệt đối không để các ngươi tốn một cắc.”

Ăn chơi trác táng chính là ăn chơi trác táng, không biết làm chính sự, nhưng các loại hưởng lạc thì cực kỳ tinh thông. Tửu lâu kia đúng là không tồi, có hai lầu, các ngăn phòng trên lầu hai không dùng sa trướng bình thường để ngăn cách mà dùng màn trúc, khi thưa khi nhặt. Người Khiết Đan vốn thượng võ, cho nên mặt trên có vẽ các loại vũ khí đủ màu sắc.

Rượu được mang lên, là rượu hoa quế phương nam, đồ ăn cũng đều là đặc sản miền nam, có thứ Tiểu Man đã từng được ăn, cũng có thứ chưa thử bao giờ. Mẫu thân nàng là người Tô Châu, khi còn sống, những lúc tâm tình tốt cũng sẽ xuống bếp nấu vài món ngon cho nàng ăn, đều là món ăn Tô Châu.

“Thực hiếm có, nơi này lại có đồ ăn Giang Nam.” Tiểu Man gắp một miếng quế ngư, hương vị thập phần thuần khiết, nhịn không được khen một tiếng. Liên Y lại chưa bao giờ được ăn những đồ này, cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu ăn như hổ đói.

Căn Cổ thấy nàng khen ngợi thì cũng ăn thử một miếng, đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên cao: “Sao lại ngọt thế? Thật khó ăn!”

Gia Luật Cảnh cười nói: “Đồ ăn Tô Châu đa phần vị ngọt, một tiểu hài nhi như ngươi sao hiểu được cái tinh tế của đồ ăn Giang Nam!”

Tiểu Man ăn ít, mỗi món đều chỉ ăn hai miếng là thôi, chỉ là bưng rượu lên uống từng ngụm lớn.

Gia Luật Cảnh lại nói: “Ông chủ quán này chỉ làm thức ăn Giang Nam, nghe nói là được mẫu thân dạy cho. Lẽ ra với tay nghề của hắn mà tới mở quán ở Tô Châu thì sẽ đại phát, nhưng hắn lại muốn ở nơi lạnh khủng khiếp này, mỗi lần nhập hàng đều vô cùng khó khăn, ai cũng cảm thấy kỳ quái. Có người từng hỏi hắn, nếu ngươi là người Tống, sao lại muốn ở đất Liêu? Hắn nói, mẫu thân ta đã ở đây chờ đợi một người cả đời, cũng không đợi được, cho nên ta cũng muốn ở lại đây chờ hắn thay nàng.”

Liên Y nghe đến nhập thần, thở dài: “Nhất định là nàng chờ người nàng yêu, nên mới đợi cả đời.”

Tiểu Man nói: “Đó gọi là vờ ngớ ngẩn, nếu trong lòng hắn có ngươi, ngươi không cần chờ hắn cũng tới, còn nếu không có ngươi, có chờ đến chết hắn cũng không biết. Tội gì tự làm tự chịu.”

Liên Y nhẹ giọng nói: “Nhưng nàng thích hắn mà, chuyện đó không thể làm gì được…”

Tiểu Man cười nói: “Như vậy càng ngốc, có người nào đáng để thích như vậy chứ?”

Liên Y không còn lời nào để nói Gia Luật Cảnh lặng lẽ nhéo nhéo tay nàng, thấp giọng nói: “Tiểu Liên Y, đừng nói chuyện với loại chủ tử vô tình này, nàng chẳng biết cái gì cả. Làm một nữ nhân, có thể hy sinh vì người mình yêu chính là hạnh phúc, còn nếu cả ngày tính kế, có thù tất báo, đó là hư không.”

Tiểu Man thính tai, nghe rõ mồn một, liền nói: “Cái gì gọi là hy sinh vì người yêu là hạnh phúc? Hạnh phúc chỗ nào? Theo ta, nữ nhân thích ngồi hối hận mới đúng, cả ngày cân nhắc xem hắn yêu hay không yêu ta, rồi từ bỏ mọi thứ. Cuối cùng kẻ không hay ho cũng không phải là hắn, chính mình thì cúi đầu chịu khổ, lúc chết lại cảm thấy mình thập phần vĩ đại, làm cảm động thiên địa. Đó là đồ ngốc!”

Nàng nói cao giọng, một khách nhân áo xanh ở phòng đối diện dường như giật mình, hơi hướng nhìn sang bên này. Gia Luật Cảnh xua tay nói: “Ngừng, không nói những lời cụt hứng đó. Sau này ngươi lập gia đình, ta xem ngươi có còn nói như vậy được không.”

Đang nói, chợt nghe từ lầu dưới truyền lên tiếng tỳ bà, mọi người tò mò nhìn xuống, thấy một nữ tử mặc quần áo vải thô đang ôm tỳ bà, vừa đàn vừa hát. Làn da thiếu nữ trắng noãn oánh nhuận, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng có vài phần động lòng người.

Đáng tiếc nơi này đa phần là người Khiết Đan, phần lớn đến đây để lấp đầy bụng, còn ai để ý đến nàng ca gì xướng gì? Nàng hát một bài lại không ai nghe, càng không nói đến thưởng tiền.

Gia Luật Cảnh đột nhiên vỗ tay, cất cao giọng nói: “Cô nương, có thể lên đây đàn không?”

Nàng vui sướng, quả nhiên đi lên lầu, tới trước mặt hắn thì hơi nghiêng người, cũng không nói một lời, kéo ghế lại, ngón tay liền lưu loát lướt trên dây đàn, âm thanh sinh động. Gia Luật Cảnh khen: “Hay, thi nhân đời Đường Bạch Cư Dị có viết một bài thơ, trong đó có hai câu: dây to nhường đổ mưa rào, nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng. Tiếng cao thấp lựa chen lần gẩy, mâm ngọc đâu bỗng nẩy hạt châu. Vị cô nương này đã lột tả được hết nha.”

Nói xong, bắt đầu không đứng đắn, liếc mắt đưa tình với nàng ta.

Cô nương kia che mặt nhẹ nhàng cười, chợt nghe Tiểu Man nói: “Không đúng, điệu vừa rồi đàn sai rồi. Khúc ngươi đàn là “Ngọc hồ điệp” đúng không? Bốn âm liên tục sau đó ngươi đàn không đúng.”

Cô nương kia không khỏi sửng sốt, mặt ửng hồng, thấp giọng nói: “Ta từ nhỏ đã học tỳ bà, sao có thể đàn sai…”

Tiểu Man vươn tay gảy lên dây đàn, đàn lại mấy âm nàng ta vừa đàn sai, nói: “Phải là thế này. Cho dù là vì kiếm cơm ăn, ít nhất ngươi cũng đừng có đàn sai khúc nha.”

Cô nương kia thở phì phì bỏ đi, ngay cả tiền mà Gia Luật Cảnh thưởng cho cũng không lấy. Hắn thở dài: “Ngươi lại còn đòi làm tiên sinh dạy học nữa, ta chỉ là tìm vui mà thôi.”

Tiểu Man định nói cho hắn, trước kia khi nương dạy nàng chơi đàn tỳ bà, không cần nói sai bốn âm liên tục, chỉ cần sai một âm, buổi tối sẽ không có cơm ăn, cho nên mới tạo thành thói quen bới lông tìm vết này của nàng. Nhưng lời còn chưa nói ra đã thấy khách nhân áo xanh bên kia đi ra, tới trước mặt họ, chắp tay chào, thanh âm trầm thấp: “Hóa ra cô nương đúng là một con người tao nhã, bỉ nhân lúc trước có thất lễ mạo phạm, xin đừng lầy làm phiền lòng.”

Dứt lời thì ngẩng đầu, cũng mày kiếm mắt sáng, cả người phong độ nhã nhặn, đúng một nho sinh trẻ tuổi.