Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 17




“Còn có thể làm sao bây giờ? Binh đến tướng chặn, nước dâng thì đắp đất.”Nàng cũng không tin, trí tuệ hơn người cổ đại đến mấy trăm năm của nàng, còn không đối phó được với một hoàng đế.

Nữ nhân trong cung đều vì có thể được hoàng đế ân sủng mà hao hết tâm tư, thậm chí không từ thủ đoạn, nếu hoàng đế biết được nàng bởi vì chuyện phải thị tẩm mà ở trong này xuân thương thu buồn, không biết hắn sẽ có cảm giác gì?

Tiêu Vũ Tình ở trong tẩm cung của hoàng đế đi lại rất tự do tự tại. Hoàng đế chính là hoàng đế, ngay cả tẩm cung cũng lớn như vậy, thật sự là lãng phí! Trong lúc nàng đang có hứng thú nghịch nghịch chén rượu, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng rét run, một tia sáng trắng chiếu thẳng vào mắt nàng. Dù là một kẻ ngu ngốc cũng biết đó là một thanh kiếm…… Trong lúc mành chỉ treo chuông ngàn cân treo sợi tóc, thanh kiếm cách cổ nàng  chỉ còn 0,001 [vio: mm/cm? bjn0: bản gốc ko ghi, ta nghĩ nếu là 0.001 mm thì chắc nghẻo lun rùi (_,_!) --> cm] thì dừng lại.

Vô Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch này, cư nhiên trong lòng nảy ra một tia thương tiếc. Trái tim hắn đã sớm đóng băng, đã sớm không còn tình cảm. Kiếm của hắn một khi đã ra khỏi vỏ thì chưa từng thu hồi lại, nhưng lúc này đây hắn lại không nhẫn tâm……

Hiện thực đột nhiên có tai hoạ bất ngờ làm cho Vũ Tình hoảng sợ, có điều chỉ sau một lúc nàng liền lập tức phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào người đã suýt chút nữa giết chết nàng. Oa!! Không phải chứ? Ngay cả một thích khách cũng đẹp trai như vậy, hắn không có khí phách hoàng gia của Chính Hiên, cũng không giống một làn gió mùa xuân như Cẩn Hiên, tuy rằng ở trong mắt người khác hắn rất lạnh lùng, nhưng ít ra cho tới bây giờ hắn đối với nàng cũng không quá lạnh lẽo. Mà sự lạnh lùng của hắn, là từ sâu thẳm bên trong mà ra.

“Ngươi là thích khách sao? Đến ám sát hoàng đế phải không?” Vũ Tình sợ hãi dùng hai ngón tay di chuyển kiếm của hắn.

Vô Dạ tùy ý để nàng di chuyển thanh kiếm, cũng không nói gì mà nhìn nàng.

“Hoàng Thượng hắn phải một lúc nữa mới đến được, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!” Vũ Tình lôi kéo hắn ngồi xuống.(vio: sặx, không hiểu nổi bà này >.< bjn0: ko hiểu nổi tg mới đúng =.=)

Vô Dạ kinh ngạc, chính mình sao lại biến thành con rối của nàng, nàng nói cái gì thì làm thế ấy? Hắn đây vẫn còn là thiên hạ đệ nhất sát thủ, Vô Dạ làm cho nhân sĩ giang hồ nghe tin đã sợ mất mật sao?

“Ai, ngươi tên là gì?”

Không nói lời nào……

“Ta tên là Tiêu Vũ tình, còn ngươi? Ê, ngươi không cần lạnh lùng như thế chứ! Nói một chút cũng không chết người được đâu, nói đi nói đi……” Vũ Tình làm nũng kéo kéo góc áo hắn. Sát thủ, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp, lại còn là một sát thủ vừa đẹp trai vừa lạnh lùng như thế, sẽ rất thú vị.

“Vô Dạ!”

“Ngoan, như vậy mới đúng! Ngươi đã kết hôn chưa?” (Tuỳ Phong: “Ta choáng! Ngươi hỏi vấn đề này để làm gì?” Vũ Tình cười vô tội nói: “Muốn hỏi thì hỏi thôi!”Tuỳ Phong: “Ngươi là không biết nói gì?” Vũ Tình ngượng ngùng cười cười: “Ta biết Tùy Phong hiểu ta nhất mà.”)

P/s: hì hì, tặng muội Ngọc Long Nữ nha, truyện nhà ta hôm nay đều tặng muội a

><

“Kết hôn?” Kết hôn là cái gì? Vô Dạ cảm thấy  nữ nhân này rất kỳ quái, nàng không sợ hắn, nếu như là người khác, đã sớm ngoác mồm ra mà kêu to gọi người tới, mà nàng còn lôi kéo hắn sang đông sang tây, liệu có phải là để kéo dài thời gian?  Nữ tử này xuất hiện ở tẩm cung của hoàng đế, hẳn là ai đó có liên quan đến hoàng đế? Công chúa? Hay là phi tử?

“Ah…… các ngươi vẫn nói là thành thân nhỉ?”

“Ta chưa!” Sát thủ sẽ không thành thân, số mệnh của hắn là giết người hoặc bị giết. Trừ phi hắn gặp được một người có thể làm cho hắn liều lĩnh buông xuôi hết thảy……

“Ta cũng đoán vậy, những người đẹp trai luôn luôn có tiêu chuẩn rất cao. Ngươi thích nữ tử như thế nào?”

“Ta không có!” Khẩu khí vẫn lạnh lùng như trước, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn về phía nàng. Hắn sợ rằng vừa thấy thì ánh mắt hắn sẽ không dời đi được. “Không thích nữ nhân, chẳng lẽ ngươi……” Chẳng lẽ lại là người có tính cách đặc biệt, ví dụ như đồng tính luyến ái. Một nam nhân đẹp trai như vậy, thật là đáng tiếc! (bjn0: bái phục tỷ =.= lúc đầu thì bảo Chính Hiên ca ca là thái giám, giờ lại bảo ng` ta là đồng tính, aizzz)

“Đừng có nghĩ lung tung!” Nhìn ánh mắt ái muội của nàng, hắn cũng đã đoán được nàng đang nghĩ cái gì.

“Hì hì, ta hay nói đùa, nói đùa thôi.”

“Hoàng Thượng giá lâm!” Ngoài cửa tiếng thét chói tai vang lên. Vũ Tình vừa định bảo Vô Dạ trước tiên trốn đi một chút đã, vừa quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng Vô Dạ đâu nữa. Khinh công cũng không vừa, không biết so với Cẩn Hiên thì thế nào?

Chính Hiên chậm rãi đi vào, Lý công công đi phía sau thức thời rút lui ở cửa, thuận tay đem cánh cửa đóng lại. “Ái phi, chờ trẫm chắc sốt ruột lắm nhỉ?” Chính Hiên vừa tiến đến liền đem Vũ Tình ôm vào trong ngực.

Vũ Tình vội vàng giãy ra khỏi lòng hắn.“Âu Dương Chính Hiên, ngươi đừng có buồn nôn như vậy chứ?”

“Trẫm thích như thế thì sao?” Chính Hiên có điểm lưu manh lại dựa vào nàng.

“Ngươi không phải muốn đem ta ban cho huynh đệ của ngươi sao? Hừ……” Vũ Tình tức giận bĩu môi.

Chính Hiên sốt ruột: “Trẫm là vì không biết người hắn thích là ngươi, nếu trẫm sớm biết thì sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện này.” Tình yêu hắn cần, tình thân hắn cũng muốn.

“Cho nên ngươi đã không giữ đúng lời hứa?” Vũ Tình trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

“Ngươi là đang trách trẫm chia rẽ các ngươi?” Lời nói của Vũ Tình hắn nghe được chính là mang khẩu khí nghi ngờ, không khỏi cả giận nói.

“Trên thực tế hình như là như vậy.” Tâm tình tốt, nàng lại muốn cùng hắn đấu võ mồm.

“Phải không? Hừ…… Các hạ đã nghe đủ lâu, có phải cũng nên hiện thân rồi hay không?” Chính Hiên cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói.

Tiêu Vũ Tình trong lòng âm thầm bội phục hoàng đế này, vừa mới đến đã biết trong phòng có người. Nếu ai đến đây nghe trộm không phải rất khó khăn sao?

Hoàng đế vừa nói dứt lời, một bóng đen liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Vô Dạ thản nhiên nói: “Hoàng Thượng quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng không phải chỉ là hư danh, hoàng cung của trẫm ngươi muốn tới là tới được.”

Quả thực rất có cảm giác của hai anh hùng.

“Là ai phái ngươi tới?”

“ Ta không thể tiết lộ!” Sát thủ có nguyên tắc của sát thủ, không thể bán đứng cố chủ. Vô Dạ trong khi nói chuyện, kiếm đã rút ra chĩa thẳng về hướng Chính Hiên.

Tiêu Vũ Tình thở gấp một hơi, tim như muốn nhảy ra ngoài. Nàng cũng không muốn Chính Hiên gặp chuyện không may, dù sao người ta đối với nàng cũng không phải là tồi tệ.

Chính Hiên bình tĩnh mỉm cười, ngay trong lúc Vô Dạ tiến lại gần, hắn đã nhún người nhảy về phía sau. Chỉ vài ánh sáng chớp nhoáng, hai người cũng đã đánh qua mấy chiêu.

Vũ Tình giật mình nhìn Chính Hiên, không nghĩ tới hắn cư nhiên có một thân võ công cao cường như vậy!

Hai người đánh nhau kinh động thị vệ ngoài cửa, một đám người chậm chạp lao vào, vây quanh người hoàng đế bảo hộ. Hoàng đế chán nản nhìn mấy tên thị vệ, khó khăn lắm hắn mới được đánh cho đã nghiền như vậy.

Vô Dạ kinh ngạc về võ công của hoàng đế, hắn đã sớm nghe nói rằng hoàng đế võ công cao cường, nhưng cũng không nghĩ rằng cư nhiên lại lợi hại như vậy, hơn nữa chỉ sợ hoàng đế còn chưa sử dụng hết mười phần công lực. Lại thêm cả thị vệ đại nội, chỉ sợ là sẽ không thoát được.

Vũ Tình nhìn thấy Vô Dạ đã bị bao vây, lại không muốn hắn bị bắt. Nàng làm bộ sợ hãi lo lắng, không cẩn thận đánh vỡ bầu rượu  khiến cho Vô Dạ chú ý……

Vô Dạ lập tức tiếp nhận được sóng vô tuyến điện của nàng, phi thân bay đến phía sau Vũ Tình, áp kiếm vào cổ họng nàng. Đơn giản mà nói thì chính là bắt giữ uy hiếp.

Chính Hiên vạn lần không nghĩ rằng Vô Dạ sẽ xuống tay với Vũ Tình, tim không khỏi thót lên. Hắn hận chính mình sao lại sơ ý như vậy, đem Tình nhi (bjn0: ố ồ, Tình nhi ^^) của hắn đặt vào vòng nguy hiểm.

“Vô Dạ, thả nàng ra!” Hoàng đế gầm nhẹ.

“Nếu ta không thả thì sao?” Nữ tử này ở trong lòng hoàng đế cũng thật không phải đơn giản. Nhưng trong lòng mình vì sao lại khó chịu như vậy? Thậm chí hắn còn có phần xúc động muốn mang nàng đi, rời xa nơi này.

“Ngươi cứ thử xem. Nếu ngươi không thả nàng ra, ngươi sẽ tuyệt đối sẽ  không thoát khỏi nơi này.”

Vô Dạ hơi buông lỏng kiếm, dường như có điểm dao động.

“Uy, ngươi có tinh thần chuyên nghiệp một chút được không?” Vũ Tình bất mãn hướng sát vào khuôn mặt phía trên nhỏ giọng nói.“Trong thời khắc nguy cấp thế này, sao ngươi lại có thể có một tia dao động?”

“Ngươi hình như đã quên ngươi đang bị ta uy hiếp.” Vô Dạ nhẹ giọng ở bên tai nàng nói làm cho lỗ tai nàng cảm thấy hơi tê tê ……

“Thế thì thế nào? Ngươi đừng quên ngươi phải dựa vào khả năng của ta mới có thể thoát ra ngoài.”

“Mạng của ngươi đang ở trong tay ta.”

Lời nói dù có vẻ uy hiếp nhưng Vũ Tình lại không cảm giác thấy một chút sát khí nào, cười nói: “Ngươi nếu muốn giết ta thì đã sớm giết rồi.”

Hoàng đế nhìn hai người bọn họ khe khẽ nói nhỏ với nhau liền ghen tuông nói: “Hai người các ngươi tán gẫu đủ chưa?”

Vũ Tình nói lấy lệ: “Vẫn chưa đủ! Uy, hai người các ngươi định làm gì bây giờ đây? Chân của ta vừa mỏi vừa tê hết cả rồi!”

Chính Hiên lại một lần nữa phát hiện nàng không giống người bình thường, người bị người ta uy hiếp mà còn có thể chuyện trò vui vẻ chắc cũng chỉ có nàng thôi?

“Thả nàng ra, trẫm sẽ cho ngươi đi.”

“Nếu ta đã muốn chạy thì ai có thể ngăn cản được?” Muốn giết hoàng đế là rất khó, nhưng Vô Dạ hắn trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản được, càng không thể vây khốn hắn.

“Ngươi vẫn còn muốn giết trẫm?”

“Ta không giết được ngươi.” Từ lúc cùng hoàng đế giao đấu, hắn đã biết mình không thể giết được hắn.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Vô Dạ thả Vũ Tình ra: “Chúng ta sẽ gặp lại.” Nói xong phá cửa sổ mà ra ngoài.

Vũ Tình ngây ngốc nhìn, sớm biết rằng hắn có thể đào tẩu, mình sao lại để hắn uy hiếp? Đột nhiên phát hiện bản thân mình rất ngốc, mà còn không phải chỉ là ngốc bình thường.

“Còn nhìn cái gì? Còn không nhanh đuổi theo……” Lý công công mắng bọn thị vệ.

Hoàng đế khoát tay:“Không cần.” Hắn nói rất đúng, nếu như hắn muốn chạy thì ai cũng không ngăn được. Mặc dù là chính hắn tự mình ra tay, tuy rằng có điểm khó chịu vì hắn dám uy hiếp ái phi của mình, nhưng trong lòng vẫn là thực khâm phục hắn.

“Ái phi hình như có điểm không cam lòng a?” Sau khi tất cả mọi người đã lui ra ngoài, Chính Hiên mang theo một chút ghen tuông nói.

“Ngươi đang nói chuyện với ta?” Vũ Tình chỉ chỉ chính mình, nàng vẫn không chấp nhận được hai chữ “Ái phi” này.

“Vô nghĩa. Nơi này trừ ngươi ra còn có người khác sao?” Chính Hiên xem thường liếc nàng một cái.

“Uy?” Vũ Tình lúc này mới phát hiện mọi người bất tri bất giác đã  lui hết xuống. Trong khi giãy chết nàng cũng đã nhớ ra mục đích lần này nàng tới đây .“Nếu mọi người đều đi rồi, ta đây cũng nên đi thì tốt hơn.”