Ngạo Kiều Tiểu Thân Thân I

Chương 7-2




Trương Kiến Hiền cho Vĩ Tử một ánh mắt, Vĩ Tử lấy từ túi tây trang ra một túi lớn, lấy một túi vải nhung đỏ sậm, y túm lên một bốc, một đống trang sức xanh xanh hồng hồng hiện trên tay.

“Ở Nam Bộ cầm đồ sợ bị người biết, cho nên bà nhờ bạn thân cầm ở cửa hàng Bắc Bộ… Thực ngại a, Trương phu nhân, vừa vặn tôi lại quen biết với người bạn kia, cho nên nhờ bà ấy nhượng hết lại cho tôi, không tin, bà hỏi một chút là biết…” Nói xong, hắn nhìn về phía người gọi là bạn thân của Trương mẫu, khẽ gật đầu chào hỏi, phụ nhân kia che miệng cười, bà ta là hộ khách của Vân Chương bất động sản, đối mặt với anh đẹp trai hỏi chút việc, bà có gì mà không thể đáp? Cho dù anh đẹp trai không hỏi, bà cũng chủ động nói ra hết thảy.

Nơi này rất nhiều người đều là thân thích bằng hữu của Trương gia, biết Trương mẫu vì sao bình thường đeo vàng bạc châu báu, hiện tại mọi người lấy ánh mắt hồ nghi nhìn châu báu trong tay Vĩ Tử, khiến càng nhiều kẻ ác ý ngờ vực.

Trương mẫu vẫn mạnh miệng: “Này, trang sức này mấy tháng trước đã bị trộm, hóa ra là bị anh…”

Tay vuốt qua, Trương Kiến Hiền nói: “Nếu bị trộm sao không báo cảnh sát? Trương phu nhân cũng thật bao dung với tên trộm ấy… Nếu hoài nghi tôi là kẻ trộm, tôi không ngại lập tức tới đồn lấy lại trong sạch…”

Cái này, ngay cả Trương mẫu cũng không dám mở miệng tiếp.

Trương Kiến Hiền chậm rãi nhìn xung quanh, không một người thân dám ngay mặt đối diện hắn.

Hắn không muốn làm đến tuyệt tình như vậy, cũng không muốn để cha mẹ mất mặt trước mặt mọi người, nhưng so với mạng của Kim Long, nặng nhẹ rõ ràng, giờ này khắc này, hắn chỉ cần Kim Long còn sống.

Giơ di động lên, hướng Trương Kiến Trí, thản nhiên hỏi: “… Hiện tại đã rảnh để nhận diện người trên điện thoại là ai chưa? Động tác nhanh lên, tôi đang vội tìm hắn.”

Chú rể hiện tại cũng không dám nói không được, gã còn thiếu ngân hàng đen một số tiền lớn, chỉ sợ Trương Kiến Hiền thực sự có quan hệ với ngân hàng, tìm mình gây phiền toái, vì thế tâm không cam lòng nguyện tiến lên. Nhìn kỹ người đàn ông xuất hiện trong di động.

“… Tôi có ăn cơm với hắn vài lần, cháu của Lưu nghị viên, gọi là Lưu Hoành, ở ngoài Đài Nam, thỉnh thoảng vào nội thành bàn chuyện làm ăn.” Trương Kiến Trí đáp.

“Cậu cùng Lưu tiên sinh thường ăn ở đâu?” Trương Kiến Hiền lại hỏi: “Hắn có nơi cố định khi bàn chuyện làm ăn trong nội thành chứ?”

“Hắn phần lớn thời gian đều ở Bắc Bộ, không thường về.” Có hỏi có đáp: “Hắn có mấy lần mời tôi tới quán Minh Phú uống rượu, hình như rất thân quen với bà chủ nơi đó…”

“Nếu ăn cơm rồi, có số điện thoại hoặc danh thiếp của hắn đi?” Suy ngẫm, Trương Kiến Hiền đứng dậy, kéo đệ đệ qua một bên sai phái: “… Cậu hiện tại gọi điện cho hắn, nói cậu ở thôn xx còn có một khu đất nhỏ muốn bán, nhờ hắn giúp hỏi xem có ai muốn mua hay không, hẹn hắn buổi tối hai ngày sau gặp ở chỗ cũ.”

“Tôi ngày mai còn đi hưởng tuần trăng mật…” Đại đệ khó xử.

Trương Kiến Hiền chỉ đáp lại bằng ánh mắt lành lạnh, đại đệ liền im miệng.

“Cậu hẹn là được… Mau!” Thanh âm bình tĩnh, Trương Kiến Hiền thấp giọng quát.

Hiện tại này đại ca ở trong mắt Trương Kiến Trí so với sài lang hổ báo còn đáng sợ hơn, gã run rẩy một chút, ngoan ngoãn gọi điện thoại, tiếng chuông vang lên thật lâu đối phương mới nghe.

“Tiểu Lưu a, tôi Trương Kiến Trí… Đúng đúng, tôi hôm nay kết hôn… Tôi nhớ anh lần trước từng nói muốn mua đất nông trang chỗ hẻo lánh… Tôi ở thôn xx còn có mảnh đất, rất lớn, đang thiếu tiền nghĩ muốn bán, có hứng thú không?”

Đối phương tựa hồ đang lo lắng, Trương Kiến Hiền cho đệ đệ ánh mắt nghiêm khắc, đệ đệ hiểu ý: “Nếu anh không có hứng thì thôi, tôi đang cần tiền gấp, nguyện ý bán rẻ, mới muốn nhờ anh hỗ trợ một chút… Tôi liên lạc với người khác hỏi mua cũng được…”

Lưu Hoành quả nhiên mắc mưu, vội vả nói: “Từ từ, tôi mấy ngày nay vừa vặn ở Đài Nam, vừa hay dễ nói chuyện… Đêm mai quán rượu Minh Phú, tôi làm chủ, cậu với em dâu cùng tới đi?”

“Không được, chuyện này đừng cho cô ấy biết, bàn bạc ổn thỏa tôi mới có thể an tâm xuất ngoại hưởng tuần trăng mật… Ai, Tiểu Lưu cho dù anh không định mua, thì cũng giới thiệu người mua cho tôi nhé, tiền hoa hồng tôi sẽ không keo kiệt.”

Ngắt trò chuyện, Trương Kiến Trí vẻ mặt đau khổ nói: “… Còn chuyện gì nữa không?”

Trương Kiến Hiền vỗ vỗ bờ vai gã, nói: “Tốt lắm. Cậu mà hợp tác sớm một chút, tôi cũng sẽ không tới đây quấy rầy hôn lễ…”

Đệ đệ làm vẻ mặt “sớm biết như thế”.

Trương Kiến Hiền thái độ ung dung, còn nói: “Cám ơn đã hợp tác, có điều cậu cũng đừng đợi đến khi tôi đi mà mật báo với tên họ Lưu kia, nếu không, cậu tuyệt đối không có đất dung thân ở Đài Loan này đâu, tôi nói được thì làm được… Ngày mai gặp lại.”

Chú rể mặt lúc xanh lúc trắng, có oán cũng không chỗ phát, bộ dạng tuyệt không muốn gặp lại đại ca.

Không để ý ánh mắt cha mẹ oán hận nhìn mình chằm chằm, hắn tiêu sái mang theo ác khuyển bảo tiêu bỏ đi, khi đi qua bên cạnh cô dâu, còn cố ý dừng lại, thân thiết nghiêng người, giọng nói hơi khàn khàn từ tính thì thầm bên tai cô.

“… Đáng tiếc, sớm biết Thái uỷ viên có con gái xuất chúng như thế này, tôi đã nghĩ biện pháp đăng môn bái phỏng … Thật sự đáng tiếc, nếu em vẫn là Thái tiểu thư…”

Ám chỉ rõ ràng, nếu như không có hôn lễ này, hắn Trương Kiến Hiền sẽ đến theo đuổi nàng dâu này.

Trương Kiến Hiền đương nhiên căn bản không có khả năng động tâm với cô nàng này, nói như vậy, chỉ là muốn kích thích nhà gái càng thêm bất mãn với chú rể mà thôi, thuận tiện sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Trương gia, sau còn đề phòng.

Hắn đã làm người nhà mất mặt, liền tính cho mất mặt hoàn toàn luôn, ai bảo bọn họ cản trở mình tìm kiếm manh mối về Kim Long.

Quả nhiên cô dâu dao động, trải qua chuyện vừa rồi, một nhà Thái uỷ viên đã biết Trương gia trước mắt là miệng cọp gan thỏ, chỉ tiếc hôn lễ long trọng như thế, mời thân bằng cố hữu rất rộng rãi tới chúc mừng, nếu giờ giữa đường rút lui, chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi.

Tóm lại, hôn lễ này, cuối cùng vẫn thành đề tài cho người khác nói chuyện phiếm mà thôi.

Rời đi khách sạn, trên đường Vĩ Tử lái xe về nhà, Trương Kiến Hiền gọi điện cho Ngân Long, nói rõ ràng chân tướng sự việc.

Ngân Long nói: “Trước đó đã nói với anh, khu đất kia là sản nghiệp tổ tiên Lưu thị nghị viên, thì ra người kia thật sự là họ hàng Lưu thị nghị viên… Anh thực cho rằng chuyện này là do hắn gây ra?”

“Thế nào?” Nghe ra Ngân Long muốn nói lại thôi, Trương Kiến Hiền mẫn cảm hỏi.

“Là…”

Trương Kiến Hiền cảnh giác: “… Cậu cũng từng nói Lưu thị nghị viên có quan hệ với Hoặc bang… Chẳng lẽ đây đơn thuần là ân oán hắc bang? Hoặc bang muốn ra tay với Vân Dật hội, cho nên bắt Kim Long…”

Ngân Long cười khổ: “Tình thế vẫn không rõ ràng, có rất nhiều khả năng… Chỉ lo Tam đệ Tứ đệ lỗ mãng, rước chuyện vào người, tôi đã gọi bọn họ về tổng bộ, trước thương lượng xử lý thế nào… Anh cũng tới chứ?”

Nhớ tới Thiết Long Đồng Long lên án mình, Trương Kiến Hiền trong lòng thực không thoải mái, vì thế nói: “Nếu như là ân oán hắc đạo, các cậu có thể xử lý… Tôi ở nhà chờ tin tức… Để ngừa vạn nhất, vẫn nên chuẩn bị trước năm nghìn vạn tiền mặt… Tôi không muốn Kim Long gặp chuyện ngoài ý muốn.”

Bảo Vĩ Tử trước đưa mình về chỗ ở, đó là căn nhà riêng cho hắn cùng Kim Long sống chung, bên trong còn có mười tên tiểu đệ thay phiên trông coi, các tiểu đệ đã nghe nói việc Lão Đại mất tích, mỗi người đều di động bất an, khẩn trương giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Không ngoài dự liệu, có vài tiểu đệ biểu hiện rõ ràng không tín nhiệm Trương Kiến Hiền, lời ra tiếng vào đã đồn khắp Vân Dật hội.

Trương Kiến Hiền không thèm để ý, không quan tâm mình trong lòng bọn họ là người như thế nào; hắn hôm nay mệt muốn chết rồi, bất luận là thân, hay tâm.

Trong lòng phi thường không nỡ, là sợ hãi, không nghĩ tới Kim Long có thể ảnh hưởng đến hắn sâu sắc như vậy.

Tùy ý tắm rửa một cái, trở về phòng nằm xuống, bình thường Kim Long nếu ở đây, đã sớm da da nhào tới, nói Tiểu Hiền Hiền ngon hơn cơm, sau đó sẽ bắt đầu thi triển long trảo hạ lưu chiêu số, sống chết ép áp trại phu nhân lên giường, thế nhưng hiện tại…

Hiện tại…

So với tưởng tượng càng thêm quen thuộc có Bổn Long bên cạnh.

Cũng không phải chưa từng sống một mình. Nhất là khi Tiểu Dị rời đi, hắn cũng dứt khoát chia tay Khải Thuần, lúc ấy hắn đã trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng thực lâu, lúc đó cô đơn, còn mang theo phân nửa tâm tình là chuộc tội.

Hiện giờ cô đơn lại khó nhịn, hơn nữa từng hai lần tận mắt thấy Bổn Long vì mình trúng đạn…

Trên đời này, ai có thể vì mình làm được tới mức này? Bổn Long đích xác cường thế, còn cường thế thành bá đạo, trùng hợp là thứ Trương Kiến Hiền hắn cần, hắn thiếu, nghĩa vô phản cố, khiến hắn ngay cả cơ hội do dự đều không có, sau đó, nước chảy bèo trôi.

Cho nên, Kim Long không thể chết được, cho dù phải chết, cũng chờ mình buôn bán lời đủ tiền sống cả đời, sau đó buộc đối phương chậu vàng rửa tay, đến một nơi không cần đả đả sát sát, chờ hai người cùng chết.

Mệt mỏi quá mệt mỏi quá…

Tuy rằng Ngân Long nói khả năng là hắc bang phân tranh, nhưng Trương Kiến Hiền vẫn cảm thấy là lạ…

Những người ở khu nhà hoang đó muốn giết, là mình không phải Bổn Long, đây là kết luận hắn rút ra sau khi cùng Lưu Hoành nói chuyện điện thoại.

Vẫn cảm thấy có chi tiết nào đó bị xem nhẹ, lại không biết rốt cuộc là chỗ nào, hắn chỉ biết mình mệt chết đi, mệt đến não muốn biến thành hồ tương, không thể vận chuyển…

Hẳn là nên ngủ, ngủ no rồi có tinh thần, mới có thể… Mới có thể tìm Bổn Long…

Nói không chừng, sáng mai vừa mở mắt, Kim Long cũng đã được anh em cứu về rồi…

Có thể sao? Hắn có chút bi quan, chuỗi sự kiện này thực quái dị, Lưu Hoành kia…