Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 37




Phương Hàn Vân đã vào công ty hơn một tuần, mặc dù cố gắng hết sức, tình trạng công việc cũng tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là người mới nhảy dù đến, làm bất cứ chuyện gì có thể nói là “Mỗi bước khó khăn”.

Cô cố tình am hiểu công việc, mà không xem là người mạnh vì gại, bạo vì tiền.

Trong một lần cô làm hạng mục báo cáo chi phí lưu thông đã từng có chỗ sai lầm, thật ra An Nhã cũng phát hiện, bởi vì còn sót lại lòng riêng cũng không có nhắc nhở cô, phần báo cáo kia đưa đến chỗ Trác Diễm, Anh trực tiếp gọi người vào phòng làm việc, không khách khí chỉ ra sai lầm. Mặt Phương Hàn Vân lúc đi ra khỏi phòng làm việc lúc trắng lúc đỏ.

An Nhã cũng nhận được điện thoại nội bộ rất nhanh, kêu cô vào một chuyến.

Năm đó cô cũng nhìn thấy Trác Diễm nhảy dù từ công ty con lên, vị trí còn cao hơn Phương Hàn Vân bây giờ, lúc ấy cũng có rất nhiều người không phục sắp xếp của Trác Hiển Dương. Vậy mà Trác Diễm lại có hình ảnh trầm ổn và loại sức quyến rũ công thành đoạt đất, thu phục hơn phân nửa lòng người rất nhanh. Nửa năm trôi qua, ngay cả những thư kí lúc mới bắt đầu còn cười hì hì gọi anh là “Cậu chủ nhỏ”, đều không thể không cung cung kính kính gọi anh một tiếng “Trác tổng.”

Chuyện mờ ám của cô, đương nhiên anh sẽ phát hiện rất nhanh.

Trác Diễm thấy cô đi tới, chỉ vào cái ghế đối diện: “Mời ngồi.”

An Nhã ngồi xuống, duy trì tư thế ngồi đàng hoàng tiêu chuẩn: “Trác tổng, anh tìm tôi?”

Trác Diễm đặt tay lên bàn, giống như nói chuyện tán gẫu với cô: “Phương tổng mới đến nhậm chức, có một số việc cô phải giúp cô ấy kiểm định, còn có chút chuyện tôi không nói cô cũng hiểu. Đúng rồi, An Nhã, cô nói về sau kiểm tra đánh giá thành tích, tôi sắp xếp cô và Phương tổng chung một chỗ được không?”

An Nhã không khỏi thầm nghĩ, chiêu này quá độc.

“Cô cũng là cực nhân viên rồi, tiền lương căn bản đều trả theo cấp bậc, cũng tăng lên nhiều, chỉ có khối đánh giá tiền thưởng này còn có thể cải thiện, như vậy cũng xem như cho cô nhiều lợi ích chút.”

An Nhã chỉ có thể nói: “Cảm ơn Trác tổng.”

Nguyễn Tương Nam đi qua phòng ăn chật chọi, thật vất vả mới tìm được chỗ trống, lập tức ngồi xuống giải quyết vấn đề muốn ăn thật nhanh. Buổi trưa mấy ngày nay, cơ hồ mỗi ngày đều muốn bỏ chút thời gian đến luyện tập 《 Trát Mỹ Án 》, vẫn đùa giỡn với Hương Liên béo, quả thật là khổ không thể tả.

Bác sĩ chu khá vui vẻ, nghiêm chỉnh tập luyện, thật là kéo theo cô mệt chết đi được.

Cô còn chưa ăn xong, bỗng nhiên có cảm giác điện thoại di động trong túi áo khoác trắng rung lên. Cô cũng không nhìn đến số trên màn hình, trực tiếp nhận. Đầu dây bên kia là âm thanh hô hấp.

Cô xem màn hình một chút, là một số lạ, vội vàng thu dọn hết đĩa, đi đến bên ngoài phòng ăn, thử dò xét một câu: “. . . . . .Hi Hi?”

Rất nhanh, ở đầu dây bên kia Dư Hi thấp giọng ừ một tiếng: “Tương Nam, mẹ tớ. . . . .đã qua đời.”

Nguyễn Tương Nam đứng ở dưới ánh mặt trời, vào mùa đông buổi trưa ánh mặt trời sáng chói, nhưng nhiệt độ vẫn luôn không đủ. Cô hắng giọng một cái: “Chuyện khi nào? Tớ đến giúp đỡ.”

Dư Hi trả lời rất nhanh: “Không cần, hậu sự tới đã làm xong.”

Nhất thời Nguyễn Tương Nam không có nói tiếp được, trầm mặc một cái mới nói: “Vậy về sau cậu có tính toán gì không? Không bằng tới chỗ tớ ở đây đi, rời khỏi Thiển Xuyên, bắt đầu lần nữa.”

Dư Hi cười cười: “Tớ đã ở cửa của bệnh viện cậu rồi.”

Nguyễn Tương Nam vội chạy đi, chỉ thấy mặt Dư Hi ở ngoài cửa, màu da tái nhợt, khoác áo khoác thật dày, dáng vẻ còn lạnh đến phát run. Cô đi tới, kéo tay Dư Hi: “Lúc dì qua đời cậu nên gọi điện thoại cho tớ.”

Dư Hi mỉm cười: “Tớ sợ chuyện làm cậu phiền lòng đã đủ nhiều, liền không gây rối cho cậu thêm nữa.”

“Phiền thêm cái gì.” Nguyễn Tương Nam chà sát ngón tay của cô, tay của cô lạnh giống như que kem, “Cậu ăn cơm chưa? Tớ còn chưa no, chúng ta giải quyết vấn đề no ấm trước thôi.”

Dư Hi gật đầu một cái.

Nguyễn Tương Nam gọi điện thoại cho bác sĩ Chu, dãy số thông qua rất nhanh anh ta sẽ nhận, giọng nói còn chuyển thành nhăn nhó: “Phu quân. . . . . .”

Nguyễn Tương Nam cười nói: “Nương tử, hôm nay tôi không đến, cho nên anh ở cùng với Diệp công chúa là được rồi.”

Cô nghe thấy bác sĩ Chu nói với người bên cạnh: “Diệp công chúa, hôm nay Trần Thế Mỹ chạy trốn.”

Âm thanh cười mỉm của Diệp Trưng cũng truyền vào ống nói: “Đừng nóng, ngày mai cô ấy sẽ trở lại.”

Nguyễn Tương Nam cúp điện thoại, nhìn Dư Hi nghi ngờ nhìn cô, ánh mắt kia rất vụng trộm, né tránh, chỉ đành phải giải thích: “Cái này. . . . .Khụ khụ, là tiết mục họp hằng năm của chúng tớ, khoa chúng tớ diễn 《 Trát Mỹ Án 》, tớ đóng vai Trần Thế Mỹ. Cho nên mọi người cười nhạo tớ đấy.”

Ngược lại Dư Hi không có cười nhạo cô, chỉ khẽ hé miệng mỉm cười: “Bây giờ cậu cởi mở hơn nhiều, gặp lại cậu như vậy tớ thật vui mừng.”

Nguyễn Tương Nam dẫn cô đi đến cửa hành nóng hổi, bên trong có thịt và cá nướng, có lúc cô sẽ cùng đồng nghiệp đi ăn cơm vào lúc mùa hè hơn bốn mươi độ C, mặc dù bên trong chuẩn bị đầy đủ khí lạnh, còn đổ mồ hôi như mưa, lại nói mùa đông, liền nóng vừa vặn.

Thịt bò cắt lát được đưa lên trước, Nguyễn Tương Nam cầm cái kìm gắp thịt bò đặt trong khay đồng, sau đó mở lò than ra, từ từ nướng, thịt bò liền phát ra âm thanh xuy xuy rất nhanh, chảy mỡ. Lúc này, canh xương rong biển cũng mang tới.

Dư Hi múc một chén rồi đẩy qua cho cô: “Cậu và người đàn ông Trác Diễm đó phát triển đến bước nào rồi?”

Nguyễn Tương Nam gắp thịt nướng đã chín bỏ vào trong chén của cô ấy, lại nâng tay trái lên cho cô ấy thấy chiếc nhẫn: “Mới vừa đính hôn.”

Dư Hi oa một tiếng: “Động tác thật nhanh.”

Nguyễn Tương Nam cười trả lời: “Thật ra thì tớ cũng không ngờ. Tớ yêu anh ấy nhiều năm, nhưng cũng không ngờ sẽ tới bước này.” Cô dừng một chút, lại nói: “Bị tớ yêu, anh ấy cũng thật xui xẻo.”

Dư Hi lắc đầu một cái: “Cậu phải nói cho anh ta biết những lời này, nói không chừng anh ta sẽ sướng đến phát điên.”

Nguyễn Tương Nam có chút hăng hái trả lời: “Thật ra thì cũng không phải không thể nói cho anh ấy biết, chỉ là ——"

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là anh ấy phải mang loại giày cao gót như trên chân cậu chạy một vòng trên đường lớn, sau đó tớ liền nói.”

“Vậy khác gì với cái chết?”

Chiếc đũa trên tay Nguyễn Tương Nam dừng lại, gật đầu một cái: “Đúng, chính là chết cũng không nói.”

Dư Hi ăn quá cay không được, lại đặc biệt thích ăn cay, liên tục chọn nguyên liệu đều là đồ cay, chỉ là ăn đến môi đỏ bừng, giống như có chút sưng to lên: “Lúc trước cậu có chuyện gì thì chết cũng không nói.”

Cô còn nhớ lúc bọn họ lên trung học, thành tích của Nguyễn Tương Nam là số một số hai trong trường học, nhưng vậy cũng không dừng được, ra khỏi trường học thì cái gì cũng không còn, hàng sớm láng giềng chỉ chỉ chõ chõ: “Sau khi tốt nghiệp trung học, cũng có thể đi bán ban đêm.” Lúc đó thiếu nữ vừa mới dậy thì, yếu ớt đính chính, không hề cứng nhắc nữa, đường cong từ từ phập phồng. Khi đó trên đường họ bị tên côn đồ đùa giỡn cười nhạo, Dư Hi sẽ trừng mắt, Nguyễn Tương Nam không thường gây chuyện, liền cúi đầu đi qua.

Một ngày kia cha Nguyễn Tương Nam cũng bắt đầu làm việc buổi tối.

Cuối phố có người không vợ uống say lại tìm đến gây chuyện, tiếng vang ảnh hưởng đến bảo vệ, có ngày Nguyễn Tương Nam và Dư Hi đi đưa cơm cho mẹ Dư Hi xong, đụng phải cái người không vợ đó, uống say tựa như cầm thú, một phát bắt được tóc Nguyễn Tương Nam, muốn xé quần áo của cô. Dư Hi trực tiếp nhào qua cắn bắp đùi của người đó không thả, dù bị đạp vài cái lên người.”

Nguyễn Tương Nam nắm người đó đập trên tảng đá bên cạnh, từng phát từng phát, người không vợ lảo đảo chạy. Ánh mắt của cô có chút hung ác, giống như con thú nhỏ, sáng như tuyết, sau đó ôm lấy Dư Hi, tay chân run rẩy sờ tới sờ lui trên người Dư Hi, kêu lên một chuỗi âm thanh: “Hi hi? Hi Hi, Hi Hi, . . . .”

Dư Hi bị cô làm cho buồn cười, trên lưng lại đau đến lợi hại, cười đáp một chút chỉ có thể hít khí lạnh: “Không có việc gì không có việc gì, còn cậu? Có bị thương không?”

Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái.

Ngày thứ hai cô ấy không có đi học.

Tan học Dư Hi đến tìm cô, nhìn cô cũng không giống bị bệnh, liền hỏi cô ấy thế nào.

Nguyễn Tương Nam không nói.

Về sau mới gián tiếp nghe nói, thì ra ngày thứ hai cái người không vợ đó lại dám đến cửa tố cáo, muốn tố cáo cô ấy đả thương người. Cha của Nguyễn Tương Nam vì làm giảm cơn giận của đối phương, chỉ đành phải đánh con gái, muốn cô ấy nói xin lỗi người ta.

Nhưng Nguyễn Tương Nam không nói, mặc kệ cô hỏi thế nào, cầu xin cũng được, ép hỏi cũng được, cô ấy mở miệng, chỉ cần cô ấy không muốn nói, bất luận là ai cũng không thể cạy miệng cô.

Ăn cơm xong, Nguyễn Tương Nam đưa chìa khoá nhà cho cô: “ Cậu còn nhớ rõ tớ nhà tớ ở đâu? Cậu về nhà tắm rửa ngủ một giấc, tối nay tớ trở lại với cậu.”

Dư Hi nghe cô dùng từ “Nhà”, hốc mắt có chút đỏ, nhưng là nhịn được rất nhanh: “Ừ, được.”

Nguyễn Tương Nam đi vài bước, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, muốn gửi tin cho Trác Diễm, suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại: “Bây giờ anh rất bận phải không? Nghe điện thoại một chút được không?”

Trác Diễm cười nói: “Sao buổi trưa đột nhiên lại gọi điện thoại cho anh? Chẳng lẽ quá nhớ anh, muốn nghe giọng anh một chút?”

Nguyễn Tương Nam lời đến bên miệng, cuối cùng vẫn lặng lẽ nuốt xuống, quả nhiên cô không thích hợp nói lời ngon tiếng ngọt, cảm giác nói ra cả người sẽ không được tự nhiên: “Trác Diễm, sao anh lại ngây thơ như vậy.”

Qủa nhiên Trác Diễm bị cô cản trở một lần, hừ lạnh nói: “Còn không bằng miệng em chó không mọc ra ngà voi.”

Nguyễn Tương Nam nói: “Em đây là thật lòng, nghe nói bình thường anh đềm trầm ổn có tác phong nhanh nhẹn, mỗi lần em cũng hoài nghi lời đồn này có tính chân thật không.”

“Có phải trời sanh em miệng lưỡi bén nhọn như vậy? Suốt đời cũng không thể nói nặng em một câu?”

“Anh mới vừa nói câu kia ‘ miệng chó không mọc ra ngà voi ’ kia là anh công kích em đó,” Nguyễn Tương Nam trả lời, “Lại nói anh thật sự nói rồi, lại muốn em cái gì cũng chưa nghe chưa thấy?”

Trác Diễm biết cùng cô nói bậy, sẽ không biết lạc đề đến mấy vạn dặm, vội kéo đề tài trở về: “Cũng biết buổi trưa em gọi điện thoại tới đây không có chuyện tốt gì, em muốn nói với anh cái gì?”

“Buổi tối em không có về.” Nguyễn Tương Nam cầm điện thoại di động, đi tới một nữa chợt có người vỗ bả vai, quay đầu lại chính là Diệp Trưng và Chu Bàn Tử. Bác sĩ Chu làm bộ lau nước mắt than thở khóc lóc nói: “Diệp công chúa, anh phải làm chủ cho nương tử đó, phu quân Trần Thế Mỹ đang vụng trộm.”