Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 173: Hai kế lưỡng xà xuất động




"Vãn bối cũng đã có nghĩ qua, lấy thực lực của hai vị tiền bối chưa chắc đã sợ bọn chúng, nhưng có một vấn đề … đang nằm trên người vị Kiếm Vương tiền bối đây. Kiếm Vương tiền bối bản thân đang mang trọng thương, mà lúc này địch nhân lại kéo đến thì…."

Sở Dương chầm chậm nói tiếp: "Sợ rằng tình huống không ổn lắm…"

Hồn Câu Vương Tọa lập tức hết hồn, liền đáp: "Đúng vậy, ngươi rất chu đáo.."

Hắn lập tức nhớ tới Kiếm Vương tình thế hiện tại đang sinh tử chưa rõ. Đừng nói là chiến đấu, chỉ cần người bị chấn động mạnh thôi cũng có thể đưa hắn ta về chầu tiên tổ rồi.

"Tên Sở Diêm Vương này đúng là vì mình mà suy nghĩ a…" Hồn Câu Vương Tọa không khỏi có chút hỗ thẹn vì đã nổi giận với gã.

"Chư vị tiền bối cũng nên chuẩn bị một chút a, có câu cẩn tắc vô áy náy mà…"

Nói đoạn, Sở Dương lại chân thành đáp: "Chỉ cần chư vị bình an, không chịu tổn thương gì, hạ quan cũng đã yên lòng."

"Vất vả cho ngươi rồi!" Hồn Câu Vương Tọa cười xòa.

"Vâng, hạ quan xin cáo lui!" Sở Dương nhẹ gật đầu đáp.

Khi hắn ra tới cửa liền dừng bước, ngoảnh lại thản nhiên nói: "Tuy chư vị tiền bối không quan tâm đến mấy tên gia hỏa đang nhảy nhót kia, nhưng hạ quan nghĩ là chư vị tiền bối nên giải quyết cho ổn thỏa đi là hơn."

Hắn ngập ngừng như muốn nói tiếp, rồi lại lắc đầu thốt: "Cáo từ!"

Sở Dương làm ra bộ dáng như muốn bước đi, như trong lòng của gã thì không ngừng gọi: "Hãy gọi ta lại… Hãy gọi ta lại nào.."

"Sở Ngự Tọa, chậm đã!"

Một câu này của Hồn Câu Vương Tọa khiến cho lòng Sở Dương nhẹ nhõm hẳn. Nhưng hắn vẫn làm ra cái bộ dạng mặt nhăn mày nhó, xoay người lại hỏi: "Hồn Câu tiền bối còn có điều gì căn dặn?"

"Bọn ta sao lại không muốn diệt ngay bọn chúng từ trong trứng nước, nhưng làm thế nào để diệt trừ địch nhân đây? Xin hỏi Sở Ngự Tọa có biện pháp nào xử lý cho tốt? Bọn chúng quả thật giống như đám dòi bọ bám vào trong xương, khiến chúng ta không thể yên ổn đứng ngồi được nữa rồi!"

Cái bộ dạng nấn ná muốn nói nhưng lại thôi của Sở Dương làm sao dấu được đôi mắt tinh đời của Hồn Câu được?

"Chuyện này…" Sở Dương ngập ngừng.

"Không sao. Nơi đây chỉ có chúng ta, ngươi cứ việc nói thẳng. Dù có nói sai thì cũng chẳng ai trách ngươi đâu!" Hồn Câu Vương Tọa khuyến khích.

"Cái này… vậy thì hạ quan xin được nói thẳng vậy!" Sở Dương ngần ngừ đáp.

"Cứ việc nói!"

"Hạ quan cho rằng, bọn chúng muốn đối phó với tầng lớp cao tầng của ta thì chỉ có thể dùng thủ đoạn thích sát. Chỗ của Thái tử thì chắc chắn bọn hắn không dám tới do không nắm chắc sẽ thành công, cho nên mục tiêu của bọn chúng chỉ còn hai người là hạ quan và ngài mà thôi!"

"Không sai!"

"Bởi vì nguyên nhân kia, cho nên mỗi khi xuất nhập phủ của ngài, hạ quan đều đã thiết lập khẩu lệnh. Vì vậy hiện tại mục tiêu dễ dàng nhất để tiếp cận ngài nhất chính là hạ quan. Nói cách khác hạ quan là người dễ bị giết nhất!" Sở Dương trả lời thẳng thừng.

"Không sai…"

Hai vị Vương tọa liền gật đầu đồng tình, thầm nghĩ thằng nhóc này cũng tự biết thân đấy, hiểu rõ chính hắn mới là kẻ vô dụng nhất.

"Cho nên bọn chúng chỉ cần mai phục xung quanh Bổ Thiên Các, chỉ cần hạ quan xuất hiện sẽ liền lập tức ra tay!". Sở Dương thở dài nói.

"Đúng thế!"

"Vì vậy tại hạ không dám xuất hiện nữa!"

"Ngươi không dám xuất hiện hả?" Hai vị Vương tọa liền giật mình hỏi lại.

Nói suốt cả buổi trời, ngươi quăng cho chúng ta một câu là không dám xuất hiện?

"Đương nhiên nếu tiền bối thật sự muốn ra tay, thì thật ra cũng có cách, nhưng hơi mạo hiểm một chút!"

Sở Dương thở dài một hơi rồi lại nói tiếp: "Chỉ cần hạ quan làm mồi nhử, dụ rắn ra khỏi hang… thì bọn chúng nhất định sẽ xuất hiện!"

"Cái này…. cũng là một cách hay!" Đao Vương chậm rãi gật đầu đáp.

"Nhưng làm như thế cũng nảy sinh thêm một vấn đề khác. "

Sở Dương mặt vẫn không đổi sắc đáp, thế nhưng trong lòng gã đã thầm mắng mấy chục lần rồi. Hắn lại nói tiếp: "Bởi vì tu vi của hạ quan thật sự quá thấp, cho nên chuyện làm mồi nhử… quả thật là khó khăn quá a…"

"Câu này không sai, ngươi quả thật là yếu đến dọa người!"

Nói xong, Hồn Câu Vương Tọa dùng ánh mắt khuyến khích nhìn Sở Dương và nói:

"Nếu như thích khách là một cao thủ Vương cấp thì dù ngươi có làm chim mồi đi nữa cũng chỉ là bỏ không một cái mạng. Bởi vì ngươi một kích của địch nhân cũng không đỡ nổi, cho nên chỉ trong nháy mắt sẽ bị chúng lấy mạng, sau đó thong dong đào tẩu. Giết ngươi thật sự là rất dễ dàng a, chả hề có tính khiêu chiến..."

Sở Dương lúc này đã thầm đem mười tám đời tổ tông của lão già trước mặt mình ra hỏi thăm sức khỏe hết mấy lượt. Cái câu khốn nạn như thế mà hắn cũng nói ra được, ngươi còn câu nào khó nghe hơn để nói với ông không hả?

Nhưng cuối cùng hắn cũng phải dùng cái giọng thổn thức đáp: "Mấy lời nói của tiền bối khiến hạ quan khó chịu vô cùng. Nhưng mà không muốn thừa nhận sự thật cũng không được!"

"Ừ, chuyện này quả thật khó quá!" Hai vị Vương tọa đều nhíu mày đáp, trong lòng đều bực tức liếc nhìn tên Sở Diêm Vương trước mặt, thầm rủa: "Ngươi nói xong rồi thì làm được cái chó gì? Làm chim mồi cũng không xong, còn dẫn xà xuất động mịa gì nữa?"

"Cho nên bây giờ hạ quan cũng chỉ có thể lén lút ra vào, thời gian này quả thật là cực khổ a…"

Sở Dương thở dài, lại nói: "May là vãn bối tại Bổ Thiên Các luôn đeo mặt nạ, người biết được chân diện thực không có mấy ai. Nếu không chỉ sợ đã sớm làm ma dưới đao của bọn chúng rồi! "

Vào lúc vị Sở Diêm Vương của chúng ta đang nói những lời ăn năn hối hận thì nó dường như đã nhắc nhở cho trí tuệ "trác tuyệt" của Đao Vương thức tỉnh, gã liền thốt:

"Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi luôn luôn đeo mặt nạ, không có người nào biết mặt thật à?"

"Vâng, đúng ạ…"

Vị Sở Ngự Tọa của chúng ta ngơ ngác đáp, hai mắt gã mở to, hồn nhiên hỏi: "Có vấn đề gì ạ?"

"Vấn đề lớn! Ha ha ha…"

Đao Vương hưng phấn nở một nụ cười, xoay sang người bên cạnh liền hiến kế: "Tam ca, thật ra vấn đề rất đơn giản a. Không phải chỉ cần huynh mặc lên y phục, mang mặt nạ của hắn vào là được rồi sao? Dù sao bọn chúng chỉ biết là người mang mặt nạ thôi mà…"

Sở Dương trong lòng thầm thở dài một hơi. Bà nội các ngươi, cuối cùng lũ đần các ngươi cũng nghĩ ra được chiêu này. Thôi thì để ông lại giả bộ hồ đồ ngu ngốc tiếp vậy!

"Ừ, một kế này đúng là có thể thực hiện a!" Hồn Câu Vương Tọa trầm ngâm gật đầu, suy tư đáp.

"Ngươi nói là chỉ cần ta mặc y phục, đeo lên cái mặt nạ của ngươi là có thể đi vào Bổ Thiên Các rồi?" Hồn Câu Vương Tọa hỏi dò. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cái này cũng rất khó nói, bất quá đêm qua xảy ra chuyện động trời như thế, chúng ta tuy tổn thất nặng nề nhưng địch nhân cũng đã mười thành chết chín, tổn thất của bọn chúng cũng vô cùnglớn! Khó có thể chịu nổi đâu! "

Sở Dương cười rồi nói tiếp: "Cho nên bọn chúng muốn ám sát tại hạ thì… vào thời điểm rối loạn tối nay, bọn chúng sẽ chắn chắc không bỏ qua! "

"Vậy thì chờ gì nữa?"Hồn Câu Vương Tọa lập tức đứng lên nói.

Đao Vương cũng cười hắc hắc, đáp lời: "Rốt cuộc cũng đã nhìn thấy tam ca xuất thủ rồi, đến lúc đó tiểu đệ đây nhất định sẽ đứng ở bên cạnh trợ trận, chiêm ngưỡng hùng phong của tam ca, thuận tay thì sẽ xuất mấy chiêu trợ hứng."

"Đệ chỉ biết vuốt mông ngựa thôi!"

Hồn Câu Vương Tọa hừ một tiếng, lại nói: "Lần này ta thuận tay giúp đệ một lần. Tuy nhiên hiếm lắm lão phu mới được đánh một trận, đệ không nên tùy tiện nhúng tay vào, mất đi hứng thú của ta!"

"Đương nhiên rồi! Lấy thực lực của Tam ca đây, tung hoành ở chốn Hạ Tam Thiên này thì còn có địch thủ nữa sao?" Đao Vương cười ha ha vuốt mông.

"Chỉ là Hạ Tam Thiên thôi à?" Hồn Câu Vương Tọa cười ngạo nghễ, nhẹ thốt: "Coi như là ở Trung Tam Thiên, có mấy ai có thể ngăn được ta tung hoành?"

Sở Diêm Vương của chúng ta liền cúi đầu, lén bĩu môi, thầm nghĩ: "Tung hoành cái đẹt ấy! Cao thủ chém gió thì có!"

Đao Vương cười ha ha, sờ cằm tỏ vẻ túc trí đa mưu hỏi: "Sở đại nhân, nếu như ngài vừa rồi đã nghĩ đến, cớ sao lại ngập ngừng?"

Sở Dương cười xin lỗi: "Bọn chúng dù sao cũng là đối phó với tại hạ, nếu như tại hạ đề xuất tiền bối xuất thủ trợ giúp, thì thật đúng là tham sống sợ chết quá!"

Đủ thẳng thắn đấy!

Một câu vô cùng thẳng thắn của Sở Dương thốt lên khiến cho vị Hồn Câu Vương Tọa trước mặt hắn nhìn gã thật lâu, rồi đáp:

"Sợ chết vốn là bản tính thường tình của con người, có cái gì là mất mặt? Huốn chi nhờ cậy cường giả ngăn cản tai họa lại càng không đáng trách. Ngươi trình bày sự tình minh bạch như thế, ngược lại khiến cho lão phu thật là không dám xem nhẹ ngươi nha!"

Nói xong hắn liền cười lên ha hả.

Sỏ Dương liền nói mấy lời cảm tạ huống hồ rơi cả ngươi mắt. Gã thầm nghĩ: "Ta đã sớm biết tính tình thối tha của các ngươi rồi! Muốn ăn cứng chứ chả muốn ăn mềm. Cầu xin các người thì các ngươi đến chết cũng không chịu, khi không cầu thì các ngươi cứ vác cái mặt mo chạy đến làm."

Mặt nạ của Sở Diêm Vương còn chưa rời tay, gã Hồn Câu Vương Tọa liền chộp lấy đeo lên mặt, còn áo đen thì chẳng cần chuẩn bị làm chi cho mệt, áo đen của Hắc Ma cùng với áo của Sở Diêm Vương cũng là không sai biệt lắm…

"Việc gấp không nên chậm trễ, nhanh giết sạch bọn chúng thôi. Đi nào!" Hồn Câu Vương Tọa ngang nhiên đi ra, tựa hồ như tên Vương tọa của Kim Mã Kỵ Sĩ Đườngđang ở sẵn ngoài đó vậy, chỉ cần hắn vươn tay ra liền giải quyết là xong..

Sở Dương cùng với Đao Vương theo sát phía sau hắn.

Kế dẫn xà xuất động này có thể nói là cực kỳ khéo léo. Lỗ Vương Tọa cũng có chủ ý là dẫn xà xuất động, Sở Ngự Tọa cũng thi triển dẫn xà xuất động, bất quá trong hai con rắn rời hang thì một con đã hóa thân thành ngư ông rồi!

Hồn Câu Vương Tọa đi ra ngoài, bất kể là khí độ hay tư thế so với Sở Duong thì phải uy phong hơn nhiều lắm.

Hắn ngẩng đầu bước đi, mặt nạ lạnh tanh, ánh mắt băng giá, áo đen tung bay. Dọc theo đường đi, ai mà chứng kiến đều cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng từ địa ngục đang tràn tới trước mặt của mình.

Hồn Câu Vương Tọa hai chân đi hình chữ bát (八), càng lộ ra bộ dáng mười phần bá khí. Nhưng vị Sở Diêm Vương của chúng ta lại nhíu mày thầm nghĩ: "Mi đã phá hư hình tượng anh minh thần võ của lão tử mịa nó rồi!

"
Cái này… dường như dáng vẻ không được tốt lắm!" Sở Dương nói: "Hồn Câu tiền bối, cái này… ngài có thể thu liễm khí thế lại một chút được không?"

"
Thu liễm?" Hồn Câu Vương Tọa chau mày.

"
Đúng vậy a. Ngài cứ đi ra ngoài như thế này, thật là thần uy lẫm lẫm, anh hùng cái thế, long hành hổ bộ, đạp mây lướt khói quá mức, bất luận kẻ nào cũng nhìn ra tiền bối là một cao thủ Vương cấp, hơn nữa lại là một Vương Tọa cao cấp nữa a!"

Sở Dương cười khổ đáp, gã lại nói: "
Nếu tên sát thủ kia thấy thì còn dám ra tay nữa sao? Nói không chừng chúng thấy ngài là đã co giò bỏ chạy mất, như vậy chúng ta…"

"
Đúng thế a!!"

Hồn Câu Vương Tọa cười tủm tỉm gật đầu đáp, lập tức thu hồi khí thế Vương cấp của mình lại.

Trong chớp mắt, khí chất của một cao thủ tung hoành thiên hạ lập tức biến thành một vị cao quan nắm giữ quyền sinh sát tối cao trong tục giới.

Bất luận kẻ nào chứng kiến cũng sẽ tin người này chỉ cần hô một tiếng liền có thể tàn sát mấy vạn người!

"Giống quá!" Sở Dương lúc này cũng không phải là vuốt mông ngựa, lão già này đúng là học được sơ sơ bộ dáng thường ngày của mình ở Bổ Thiên Các rồi, quả thật giống như một Sở Diêm Vương thứ hai.

Hiện tại cho dù là Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng đứng trước mặt hắn, chỉ sợ cũng phải kêu lên một tiếng Ngự Tọa.

"Đi nhanh nào!" Hồn Câu Vương Tọa sốt ruột thúc, sợ mình đến trễ thì gã sát thủ kia rời đi mất, quả thật là giống như một gã ăn mày đã đói bụng mấy ngày đi tham gia đại yến tiệc miễn phí vậy.

---o0o---