Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 259: Đệ Ngũ Khinh Nhu đau đầu




Mọi người chìm vào trầm mặc.

"Bất Sở, nha môn thủ bị kinh thành đã làm xong thống kê chưa?" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng.

"Đã xong rồi." Hàn Bố Sở có chút ấp úng, ho khan hai tiếng, nói: "Cái này, con số này chỉ sợ không được chính xác...."

"Nói." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nói.

"Vâng. Gần ba ngày qua, người ngoại lai giang hồ bạo tăng...." Hàn Bố Sở nuốt nước miếng một cái, lén liếc nhìn sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu: "Hôm kia, người giang hồ mới tăng ước chừng hơn một ngàn. Hôm qua, nhân sĩ giang hồ ngoại lai mới tăng ước chừng bốn ngàn người. Khụ khụ khụ....."

"Hôm nay thì sao?"

"Hôm nay, hôm nay... Cho đến giữa trưa nay, người giang hồ ngoại lai, đã... vượt qua ba vạn!" Trên mặt Hàn Bố Sở đầm đìa mồ hôi: "Cũng còn không ít người đang ngày đêm chạy tới Trung Châu. Dự tính, đến tối nay trước khi đóng cửa thành,sẽ tiếp cận năm vạn hoặc là hơn sáu vạn người."

Tất cả mọi người đều bị con số này dọa cho khiếp sợ, trầm mặc xuống.

Trong mấy ngày nay, cùng với tin tức Hoàng Tuyền đao Vấn Thiên kiếm càng ngày càng bạo liệt, giống như lửa cháy đồng hoang, truyền đi khắp toàn bộ Đại Triệu, số người đoạt bảo tiến vào Trung Châu thành càng lúc càng nhiều.

Hơn mười ngày trước, chỉ có mấy chục mấy trăm người, hiện giờ, không ngờ mỗi ngày đều tăng lên gấp mười lần rồi...

"Tình thế quá ác liệt!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày: "Cảnh vương tọa!"

Cảnh Mộng Hồn khom người, nói: "Xin tướng gia phân phó."

"Kim Mã Kỵ Sỹ đường xuất động, nhất định phải bắt được người giữ Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao trong tay! Nắm giữ một đao một kiếm này trong tay chúng ta, không để bọn hắn gây sóng gió bên ngoài!"

"Rõ!" Cảnh Mộng Hồn gật đầu.

"Đây có lẽ là một loại biện pháp rút củi đáy nồi duy nhất. Ảnh hưởng của Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao đã thành, nếu muốn hoàn toàn xóa bỏ. Căn bản là không thể!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài: "Chỉ có thể khống chế trong tay chúng ta, người bên ngoài âm ĩ một hồi, không có kết quả gì là tự giải tán thôi...."

Hàn Bố Sở thở dài: "Bất quá, cũng phải cần một đoạn thời gian tương đối dài."

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu chặt mày: "Hành động ở Thiên Ngoại lâu, thế nào rồi?"

Cảnh Mộng Hồn trán vã mồ hôi, nói: "Khụ khụ... Hôm qua bọn họ mới xuất động... Bất quá, Mạnh Siêu Nhiên cũng không bị giết chết, mà ngược lại, người của chúng ta... tổn thất hai vị cửu phẩm võ tôn."

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, thản nhiên nói: "Thiên Ngoại lâu có thực lực mạnh như vậy?"

Trên trán Cảnh Mộng Hồn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đệ Ngũ Khinh Nhu luôn luôn tao nhã, bình thường nhíu mày một cái, đã là chuyện nguy hiểm lắm rồi. Vậy mà hôm nay không chỉ nhíu, mà không ngờ còn hít sâu mấy hơi, hiển nhiên tâm tình đã tồi tệ tới cực điểm.

"Bởi vì... Khi sắp đắc thủ rồi, đột nhiên xuất hiện hai kiếm khách thần bí." Cảnh Mộng Hồn giải thích.

"Hai kiếm khách thần bí?" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười nhạt, nói: "Khi sắp đắc thủ? Cảnh vương tọa, Kim Mã Kỵ Sỹ đường phải chỉnh đốn một chút rồi."

"Tướng gia nói phải lắm." Cảnh Mộng Hồn cũng không biết nói gì. hành động lần này, hoàn toàn có thể thành công. Trước khi hai kiếm khách thần bí kia xuất hiện, có thể nói là có vô số cơ hội giết chết Mạnh Siêu Nhiên.

Nhưng lúc đó, hai tên cửu phẩm võ tôn kia lại vì bảo toàn lực lượng, không hạ lệnh liều chết tấn công, khiến cho thời cơ tốt nhất trôi qua.

Thậm chí có thể nói, cho dù ngay từ đầu, thực hiện chiến pháp huyết tử thì Mạnh Siêu Nhiên cũng sớm chết rồi.

Nhưng vô hạn khả năng đó, ngay sau khi hai vị kiếm khách thần bí kia xuất hiện, lại hoàn toàn biến thành không có khả năng.

Ý tứ lời Đệ Ngũ Khinh Nhu nói cũng là như thế. Tuy Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa bao giờ lộ rõ vẻ bất mãn với hắn, nhưng nếu hiểu sai ý tứ của hắn, thì đó chính là tai họa ngập đầu rồi...

Nói đến chuyện này, Cảnh Mộng Hồn cũng oán hận Sở diêm vương vô cùng.

Nếu không phải Sở diêm vương quỷ kế đa đoan, khiến cho hai vị vương tọa Kim Mã Kỵ Sỹ đường một chết một tàn phế, mất đi hai người tọa trấn đại cục, thì lần này đối phó Mạnh Siêu Nhiên, ít nhất cũng có thể xuất động một vị vương tọa. Vậy thì làm sao có chút sơ hở nào.

Nhưng bây giờ, cao nhất cũng chỉ có thể xuất động cửu phẩm võ tôn! Hết thảy có thể nói đều là do Sở diêm vương gây ra!

"Gần nửa năm qua, mạng lưới tình báo ở Thiết Vân thành quá nửa đã rơi vào tay giặc! Một vị vương tọa mất mạng, một vị vương tọa tàn phế! Gần năm mươi cao thủ cấp bậc thống lính của Kim Mã Kỵ Sỹ đường, chết ở Thiết Vân thành!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nói: "Ngay cả số một, cũng táng thân ở đó. Ngay sau đó, hành động đối phó Mạnh Siêu Nhiên Thiên Ngoại lâu cũng sắp thành lại bại!"

Cảnh Mộng Hồn cúi gằm mặt xuống.

Đệ Ngũ Khinh Nhu lại chậm rãi nói tiếp: "Kim Mã Kỵ Sỹ đường, nửa năm nay chấp hành nhiệm vụ, không có một lần thành công!" Thanh âm của hắn uy nghiêm, lạnh lùng.

"Lần này, Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao... Hi vọng Kim Mã Kỵ Sỹ đường sẽ không để ta thất vọng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu ôn hòa nói: "Cảnh vương tọa, ngươi cần phải phí thêm chút tâm tư đó."

"Rõ!" Cảnh Mộng Hồn lớn tiếng đáp ứng.

"Tướng gia, gia quyến số một... đã được Thiết Bổ Thiên đưa tới." Hàn Bố Sở nhắc tới chuyện này, phân tán một chút sự chú ý của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhận được ánh mắt cảm kích của Cảnh Mộng Hồn.

"Gia quyến số một." Thần sắc Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút thẫn thờ, ngẫm nghĩ thật lâu sau đó mới nói: "Bất Sở an bài một chút, vô luận cần gì...Đều lấy lễ vương tước mà đối đãi. Hiểu chưa?"

Hàn Bố Sở khom người đáp ứng.

"Cao Thăng, Cao gia các ngươi, cùng Kỷ thị gia tộc, có ân oán không?" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi hỏi.

"Hai nhà chúng ta tuy cùng là gia tộc Trung Tam Thiên, nhưng một năm một bắc, cách nhau rất xa. Cũng không có ân oán tranh cãi gì." Cao Thăng nói.

"Ừ, một khi đã vậy, vị Kỷ Mặc công tử kia sẽ giao cho ngươi ứng phó. Tiện thể, tra xét một chút lai lịch của hắn." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nói: "Về phần vị Nhuế Bất Thông còn lại, ngươi đã từng nghe qua tên người này chưa?"

"Chưa bao giờ." Cao Thăng ngưng thần suy nghĩ một hồi, nói: "Tại hạ cũng chưa bao giờ nghe qua, Trung Tam thiên có gia tộc họ Nhuế."

"Ừm...." Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tư một chút, nói: "Đối với người này, ngươi phải cẩn thận lưu ý... Xem xem,người này có phải là hóa thân của Sở diêm vương không?"

Cao Thăng cả kinh: "Hóa thân của Sở diêm vương?"

Cả đám Hàn Bố Sở đều phải động dung!

"Loại khả năng này cũng không phải quá lớn." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Bất quá, căn cứ vào phỏng đoán của chúng ta lúc trước, Sở diêm vương nhất định sẽ tới Đại Triệu. Vậy hắn làm thế nào? Dùng thân phận gì? Cũng là điều cần phải suy nghĩ...."

"Cho dù Nhuế Bất Thông kia không phải là Sở diêm vương thì... Sở diêm vương nhất định cũng phải liên hệ với hai người bọn hắn...." Khi Đệ Ngũ Khinh Nhu nói tới chỗ này, giọng nói lại có chút đứt quảng, lộ ra sự đắn đo, do dự, không quyết đoán: "Cao Thăng, chuyện này phải dựa vào ngươi rồi. Nếu như có thể bắt được Sở diêm vương... thì có thể nói, càn khôn đã định!"

Trong mắt Cao Thăng lóe sáng, nói: "Tướng gia yên tâm, nếu như vị Nhuế Bất Thông này quả thực đúng là Sở diêm vương, thì cho dù hắn có thêm một đôi cánh, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"

"Ừm, bất quá, ngươi phải chú ý, tuyệt đối không được lấy thân phận thế gia, hoặc là không được trực tiếp phát sinh xung đột." Đệ Ngũ Khinh Nhu ôn hòa nói: "Nến cân nhắc cho gia tộc ngươi, vạn lần không được vi phạm... quy tắc."

"Ta hiểu rồi."

"Phân công hành động đi. Hàn Bố Sở, chuyện này, ngươi nắm quyền chỉ huy." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Vân Hạc hiệp trợ ngươi, Cao Thăng phụ trách liên hệ với đệ tử các thế gia, Cảnh vương tọa phụ trách người giang hồ. Âm vương tọa phụ trách xử lý... một số chuyện bí mật."

HIện giờ, Kỷ Mặc cùng Nhuế Bất Thông đang nằm trong quý phủ của Trình Vân Hạc, chân vắt chéo ngũ, cười cười nói nói, uống cực phẩm trà, cực kỳ thích ý.

Có một việc Sở Dương tính sai rồi, hơn nữa ngay cả Cố Độc Hành cũng sai rồi.

Kỷ Mặc và Nhuế Bất Thông sau khi khuất lên phong ba ầm ĩ như vậy, hai người liền bắt đầu hoạt động vơ vét của cải.

Dọc đường đi, cũng không biết có bao nhiêu phú hộ bị Nhuế Bất Thông cướp sạch.

Suy đoán gia tài trăm vạn của Cố Độc Hành căn bản là kém xa! Thậm chí ngay cả Kỷ Mặc chỉ đi theo sau tống tiền, húp chút canh thừa từ trong tay Nhuế Bất Thông dò ra, gia tài cũng lên tới trăm vạn rồi.

Lúc rời khỏi Thiết Vân, hai người chỉ mang theo một cái bao nho nhỏ, đến bây giờ đã phải dùng tới xe ngựa để trở. Bên trong, tất cả đều là ngân phiếu!

Hơn nữa, Nhuế Bất Thông còn trộm tới không ít thứ hiếm lạ kỳ quái. Hiện giờ, hai người hoàn toàn có khí thế của một kẻ nhà giàu mới nổi. Trên cổ tay Kỷ Mặc, không ngờ còn mang hai cái vòng tử tinh. Mũ đội trên đầu, cũng được khải một viên trân châu thật lớn, hơn nữa còn là dạ minh châu.

Một đường di chuyển, hai người nhét không biết bao nhiêu sơn hào hải vị vào miệng, cả người không ngờ đã mập lên một vòng.

Đợi đến khi không có việc gì, lại lấy Hoàng Tuyền đao ra, đi dạo giết vài người, gây loạn, mang theo cơn thủy triều cực kỳ náo nhiệt này dẫn tới Đại Triệu.

Cuối cùng, cho tới bây giờ, hai con hàng lại hành quân lặng lẽ, mặc kệ mấy vạn người đang đấu đá loạn xạ trong Trung Châu thành, trốn tới chỗ Trình Vân Hạc, ăn chơi vô tư vô lự.

Chỉ điểm này thôi, so với hai tên bán cu li Đổng Vô Thương và La Khắc Địch đã cao minh hơn nhiều...

Không hổ là Kỷ gia nhị công tử, phần bổn sự lười biếng này đã lô hỏa thuần thành rồi.

"Kỷ Mặc, ngươi nói trong thời tiết băng giá này... chơi có gì vui?" Nhuế Bất Thông ngắm nghía một con ngựa tử tinh trong tay mà hắn vừa tiện tay cầm nhầm trong phòng ngủ Trình Vân Hạc, yêu thích không nỡ buông tay: "Cứ trộm mãi thế này, đúng là không có khoái cảm."

"Không sao hết, tam ca ngươi vừa thấy một đống bạc lại có khoái cảm!" Kỷ Mặc cười tủm tỉm nói: "Ngươi cứ trộm đi, trộm về cho ta."

"Không biết bọn lão đại có tới không." Nhuế Bất Thông trợn trắng mắt.

"Chớ có lên tiếng!" Kỷ Mặc trừng mắt: "Đồ ngu ngốc, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Nhuế Bất Thông lập tức câm như hến. Nếu để người khác biết được hành tung Sở diêm vương, thì đúng là đại họa rồi.

"Người đâu! Kêu hai nữ nhi xinh đẹp, tới đấm bóp chân cho bổn thiếu gia mau." Kỷ Mặc rướn cổ quát lớn một tiếng.

Sau một hồi lâu, Kỷ Mặc nhị công tử đang hưởng thụ đãi ngộ thị nữ đấm chân gần như muốn ngủ mất thì Trình Vân Hạc đã trở lại.

"Kỷ công tử...?

"
Có chuyện gì?"

"
Khụ khụ, có một vị công tử, tự xưng là cố nhân của ngài, tới bái phỏng." Trình Vân Hạc nhìn tên gia hỏa đến cái mí mắt cũng không muốn mở ra này, trong lòng gần như chỉ muốn đuổi ra ngoài. Không phải là một tên nhị công tử sao? Nể mặt Kỷ thị gia tộc chiêu đãi ngươi, ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu....

"
Gọi hắn vào đi!" Kỷ Mặc vẫn nhắm tịt mắt lại, phất phất tay một cái, nghênh ngang nói. Cái tư thế đó, thật giống như hoàng đế triệu kiến thái giám.