Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 543: Thanh Nghê Huyết Xà




Sở Dương hai người một đường khinh phiêu. Vết thương Mạc Khinh Vũ được trị hết, hai người đều cực kỳ cao hứng.

Nhất là Mạc Khinh Vũ, sau khi kích phát huyết mạch, nàng cảm giác thân thể nhẹ như yến, tựa như mỗi một khắc đều được gia tăng lực lượng.

Thân thể càng ngày càng linh mẫn sống, linh lực đang không ngừng gia tăng, cả người càng ngày càng thoải mái.

Sau một đoạn thời gian cấp tốc hành tẩu, toàn bộ thân thể đều bắt đầu nóng lên, toát ra sương mù.

Sở Dương cố ý làm cho nàng trong thời gian ngắn thích ứng thân thể của mình, tốc độ phóng nhanh, cho nàng đuổi theo.

Mạc Khinh Vũ hiếu thắng chi tâm nổi lên, cười khanh khách bay vút qua.

Ở trên không, thần bí cao thủ nọ ánh mắt càng ngày càng hài lòng, thì thào tự nói: "Đỉnh đầu nhiệt khí có chứa âm sắc, lại có thể là Tam Âm Mạch... Bực này thể chất, khó mà gặp được."

Mạc Khinh Vũ vù vù đuổi theo, vẻ mặt khoái hoạt đắc ý.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên lảo đảo một chút, oa một tiếng hộc ra một búng máu!

Cái búng máu này giống như đông cứng rơi trên mặt tuyết, không có loang ra mà vẫn ngưng kết ở một chỗ.

Sở Dương lắp bắp kinh hãi, bên trong ý niệm, Kiếm linh vui mừng thở ra một hơi nói: "Thật tốt quá, Thiên Âm Thân Thể Tiên Thiên Linh Mạch theo một búng máu phun ra, rốt cuộc hoàn toàn quán thông!"

Sở Dương ồ một tiếng, trợn mắt nhìn lại.

Mạc Khinh Vũ kinh hoàng nhìn mình phun ra máu, có chút thất kinh. Nhưng sắc mặt hồng nhuận, không có gì dị thường. Nàng đi lên hai bước, tựa như so với vừa rồi càng thêm thanh linh nhẹ nhàng.

Mạc Khinh Vũ mừng rõ!

Ói ra máu như thế nào không hề gây trở ngại? Thử nhảy đi nhảy lại một chút, nàng khó hiểu ngẩng đầu lên: "Sở Dương ca ca, đây là có chuyện gì? Như thế nào hộc máu cũng không khó chịu?"

Sở Dương cười khổ, nói: "Là vấn đề thể chất của ngươi, phun ra ngụm máu này, ngươi sẽ không bao giờ khó chịu nữa!"

"Ta cũng cảm giác như vậy."

Mạc Khinh Vũ hì hì cười, nghiêng đầu, nháy mắt khoái hoạt nói: "Sở Dương ca ca, ta cảm giác kì quái."

"Kỳ quái?"

"Đúng vậy."

Tiểu la lị khoái hoạt, té trên mặt đất nói: "Sở Dương ca ca, ta đột nhiên cảm giác mặt đất hôm nay thật thân thiết, thật ấm áp... Cứ đi trong thiên địa như vậy nhưng lại như ngươi đang ôm ta."

"Ngạch?"

Sở Dương cũng buồn bực: "Còn có thể có loại cảm giác này?"

"Đúng vậy."

Tiểu la lị vui rạo rực hai tay vòng một vòng tròn: "Ta cảm giác thiên địa linh khí, ở tự động hướng về trong thân thể ta chạy tới, hì hì, loại cảm giác này thật tốt."

Nói xong, vươn một đôi tay nhỏ bé trắng noãn, con mắt thoáng nhìn Sở Dương: "Sở Dương ca ca, ngươi mau đến xem."

Sở Dương đi lên, không khỏi trừng lớn con mắt.

Chỉ thấy Mạc Khinh Vũ vận một cái, thiên địa linh khí tựa như thu được mệnh lệnh, trước sau hướng về bàn tay nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ tụ tập lại. Trong phút chốc ở trên đôi bàn tay hợp thành một đạo linh khí hình cột!

Hơn nữa, cột linh khí này bằng tốc độ mắt thường thấy được đang hướng kinh mạch của Mạc Khinh Vũ đi vào…

"Ôi ôi... Đây là có chuyện gì?" Sở Dương cũng không hiểu mà vô ý thức hỏi một câu.

"Ta cũng không biết nha." Mạc Khinh Vũ khoái hoạt vung tay lên, trụ linh khí tán đi, sau đó vẫy tay một cái, trên bàn tay linh khí đã tán đi đột nhiên một lần nữa tụ lại, lại biến thành một đóa hoa mông mông lung lung...

"Oa rắc rắc..."

Tiểu la lị hoa chân múa tay vui sướng: "Ta sẽ múa!"

Sở Dương trợn mắt há hốc mồm.

Trên bầu trời lão đầu nhi hầu như ngã quỵ xuống dưới một cái! Nhìn bàn tay của tiểu nha đầu phía dưới hình thành hoa sen, rồi chim nhỏ…Biến hóa không gián đoạn, hai con mắt của hắn càng ngày càng to…

Gần như muốn xông ra khỏi hốc mắt!

Hô hấp cũng dồn dập, hồng hộc, hai mắt nhất thời đỏ lên.

"Ta nhìn thấy cái gì... Ta nhìn thấy cái gì?"

Lão đầu nhi hai tay phát run, sắc mặt như muốn khóc: "Ta đến tột cùng nhìn thấy gì...Thì ra trên đời này, lại thực sự có... loại thể chất này..."

Chờ lão đầu nhi phục hồi tinh thần lại, phía dưới một lớn một nhỏ đã muốn biến thành hai cái điểm trong gió tuyết.

Lão đầu nhi ngay tại không trung dừng lại.

Kinh ngạc đứng thật lâu sau, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh mãnh liệt.

Toàn bộ thiên địa linh khí Bốn phương tám hướng trên trời dưới đất, tựa như bị một cái hít của hắn tụ lại đây! Đột nhiên biến thành một đạo linh khí gió lốc.

Phương xa Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ đột nhiên cảm giác có chút hít thở không thông, trong lúc nhất thời lại cảm thấy khó thở! Tựa như linh khí bên trong phiến không khí này đột nhiên tiêu thất...

Hai người đều rất là kinh ngạc, chịu đựng loại cảm giác khó chịu này, đến khi chạy đi một quãng mới cảm giác hô hấp thông thuận lại.

"Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?" Sở Dương trong lòng buồn bực, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiên địa mờ mịt, cái gì đều nhìn không tới.

"Vừa rồi thực quái dị." Mạc Khinh Vũ cũng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai người nhìn nhau, lập tức liền nở nụ cười. Cũng không biết oa.

Mạc Khinh Vũ nhảy lên, ôm cổ Sở Dương: "Sở Dương ca ca ta mệt, ngươi ôm ta chạy."

"Tốt!"

Sở Dương ha ha cười, ôm lấy thân thể mềm mại như không xương một đường bay vút đi.

Hai người cũng không biết, cái này tất cả dĩ nhiên là có người khống chế không được cảm xúc của mình, hít một hơi thật sâu tạo thành!

Lão nhân này, trong lúc vô ý hít một ngụm, thế nhưng rút sạch toàn bộ linh khí trong phạm vi ngàn trượng! Làm cho cái một khu vực rộng lớn, biến thành chân không!

Đây là cái tu vi gì?

Nhưng vị này lão nhân tu vi khủng bố như thế, đã bị sự tình chính nhìn thấy làm cho sợ tới mức hồn bất phụ thể!

Thẳng đến thật lâu sau, còn đang thì thào tự nói: "Ngã Thiên! Ngã địa! Ngã thần! Ta nhìn thấy cái gì? Thiên Âm Thân Thể! Tiên Thiên Linh Mạch! Ta ta ta... Ta có nhìn nhầm không..."

Hắn ngây người một lúc lâu, mới tỉnh lại: "Ta phải đuổi theo xem..."

Nói liền làm, ngay tại không trung hai chân nhoáng lên, hốt một tiếng đã không thấy bóng dáng.

Ở phía sau hắn, thế mà để lại một cái thông đạo chân không thật dài.

Phía trước trong gió tuyết mơ hồ truyền đến một trận thanh âm đánh nhau kịch liệt, một tiếng thanh khiếu theo gió mà đến, bên trong gió tuyết hóa thành một đạo lôi đình!

Đúng là thanh âm Úy công tử.

Lập tức một tiếng thét dài ngay sau đó truyền đến, trung khí mười phần, không chút thua kém Úy công tử, nhưng thanh âm lại trong trẻo nhẹ nhàng.

Thanh âm nữ tử, đúng là Quân Tích Trúc!

Tùy theo đó là một tiếng quát tháo đột nhiên vang lên. Chấn cho phạm vi trăm dặm mãnh liệt rung rung một chút!

Sở Dương kinh ngạc: Thì ra vị hắc đạo đại tỷ Trung Tam Thiên này lại trâu bò như vậy! Thoạt nhìn không thể kém hơn Úy công tử.

Lại đến gần một ít, chỉ thấy có không ít người làm thành một cái vòng lớn, những người này hầu như tất cả đều là vương cấp cao thủ! Cố Độc Hành đám người cũng ở trong đó.

Mặt khác, còn có người của mấy đại gia tộc đã ở nơi này; Mỗi người đều là vẻ mặt khẩn trương nhìn giữa sân.

Ở phía xa đúng là Mộng gia.

Sau khi Sở Dương cấp Úy công tử tin tức, Mộng gia muốn âm thầm chiếm tiện nghi liền biến thành tuyệt đối không có khả năng! Chỉ có thể giơ đuốc cầm gậy đánh bừa. Nhưng nói đánh bừa thì thực lực của bọn họ căn bản không đủ.

Cho nên chỉ có thể đứng ở một bên chờ phân một chén tàn canh. Huống chi bọn họ mục đích cũng chỉ là đạt được vài giọt máu linh thú mà thôi.

Giữa sân, ba thân ảnh đang quấn cùng một chỗ như gió xoáy. Trong đó một cái thanh linh mạn diệu, ra tay tàn nhẫn, công kích nặng như núi, đồ đen phất phơ, tóc dài bay lên. Đúng là Quân Tích Trúc. Tên còn lại áo xanh phiêu phiêu ngay cả bên trong chiến đấu kịch liệt, cũng có vẻ thành thạo, giống như sân vắng lững thững. Nhất chiêu, nhất thức, nhât cử, nhất động đều không mang theo nửa điểm khói lửa.

Đúng là Úy công tử!

Thì ra là hai đại thủ lãnh Ám Trúc công kích cửu cấp linh thú. Trách không được người khác căn bản không dám nhúng tay. Ám Trúc muốn, Trung Tam Thiên ai dám ra tay cướp đoạt?

Nhiều Vương tọa của các thế gia Trung Tam Thiên tụ tập ở trong này như vậy, muốn gì đó cũng bất quá là từ bên trong cuộc chiến của Quân Tích Trúc cùng Úy công tử lấy được một ít máu của cửu cấp linh thú mà thôi!

Về phần cửu cấp linh thú bản thể cùng nội hạch... Đó là ngay cả muốn cũng không dám!

Quân Tích Trúc cùng Úy công tử đối tượng hai người công kích là một con rắn cạp nong cả người đỏ như máu!

"Con rắn này là Thanh Nghê Huyết xà đi..."

Sở Dương lẩm bẩm. Mạc Khinh Vũ quay tròn tròng mắt nhìn giữa sân, le lưỡi: "Con rắn này thật khó nhìn."

Rắn cạp nong này, chiều cao chỉ có một trượng, cả người bao trùm vảy màu đỏ. Có ba cái đầu, dữ tợn đáng sợ. Dưới bụng lại có hai cái móng vuốt kỳ dị, cái đuôi cũng là một kiện vũ khí cường lực! Hầu như không chạm đất mà chiến đấu ở trong không trung. Sáu con mắt đều tràn ngập sự nôn nóng và nanh ác!

Hiển nhiên, con rắn này đối với việc mình gặp được công kích như vậy cũng thực bất đắc dĩ, thực phẫn nộ!

Một cái đầu của nó không ngừng phun ra sương khí. Thanh âm ào ào, nơi sương khí đi qua ngay cả băng ảnh trong không khí cũng lập tức vỡ vụn! Một cái đầu khác, cũng không ngừng phun ra liệt hỏa, ánh lửa tới đâu thì không khí run run thiêu đốt tới đó. Cái đầu thứ ba, có thể co giãn, mỗi lần dãn ra ngay lập tức dài ra vài chục trượng. Răng nah trắng hếu lộ ra giữa không trung. Một kích không trúng lập tức lùi về. Một khi hành động là nhanh như lôi đình, thiểm điện.

Mà cái đuôi linh hoạt của nó cũng luôn luôn đong đưa, khống chế được cân bằng thân thể ngẫu nhiên phóng ra rồi lập tức thu lại! Nhưng uy lực là làm người ta nhìn thấy ghê người. Sở Dương nhìn đến, phát hiện chính mình nếu ở trong phạm vi công kích, trừ bỏ đón đỡ, không còn có lựa chọn thứ hai, không thể nào tránh né được!

Theo chiến đấu, từ trên thân thể nó cũng không ngừng bốc lên đến từng đợt sương mù màu xanh! Theo cổ sương mù màu xanh bay lên không, bông tuyết cũng nhuộm thành một mảng màu xanh. Về phần mặt đất nơi giao chiến, lại càng thảm hại! Rất nhiều địa phương đã bị ăn mòn hoặc phá vỡ thành một cái động thật to.

Hiển nhiên bên trong sương mù này, cũng có kịch độc!

Quân Tích Trúc cùng Úy công tử chỉ có thể ở giữa không trung phất phới chiến đấu, không dám rơi xuống đất, chính bởi vì việc này!

Sở Dương nhìn độc khí màu xanh này, thầm nghĩ, trách không được nó tên là Thanh Nghê Huyết Xà, thì ra người đỏ như máu lại phun ra khói độc màu xanh.