Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 23: Bị thương vì nàng!




Nơi này máu tươi chảy đầm đìa từng khối thi thể hài cốt kích thước không nhỏ xếp ngổn ngang trên mặt đất trống, mới đi ngang qua đã ngửi thấy một mùi tanh hôi ập đến, chắc là do thi thể  thối rữa đã kéo đến không ít những con côn trùng ăn thịt, nhìn thấy cặp mắt ở trên đầu thi thể vẫn còn đang trợn to, cho dù mọi người có bình tĩnh mấy đi nữa thì trong lòng cũng không nhịn được hiện lên sự ghê tởm. 

Theo phản xả tự nhiên động tác của ba người trong nhóm Bắc Thần Thư Vũ cũng trở nên rất nhanh nhẹn, chạy tới trốn ở sau lưng Bắc Thần Hàn, mặc dù Lăng Tuyệt Trần không còn giữ được vẻ mặt thản nhiên không chút thay đổi như trước, nhưng cũng chỉ nhíu chặt lông mày rồi quay đầu đi, không ngờ cả khuôn mặt lại đã chôn ở hơn phân nửa bả vai của người nào đó, chỉ lộ ra một đôi mắt linh lợi vẫn không ngừng liếc về phía hài cốt ở trên mặt đất. 

Nhưng tại sao toàn bộ hơi thở ở xung quanh lại thay đổi lớn như vậy, giống như tất cả mọi người đều nín thở vậy? Lăng Tuyệt Trần cảm thấy có gì đó không đúng, bất đắc dĩ đành ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người đang nhìn chằm chằm mình, đặc biệt là lồng ngực của một người nào đó hình như đã ngừng chuyển động không còn phập phồng nữa, lại nhìn tới ánh mắt có chút né tránh của người đó thì Lăng Tuyệt Trần lập tức kinh hãi, đó chính là •••••• Lôi Hỏa! Vậy người bên cạnh nàng là ai? Nghĩ tới đây Lăng Tuyệt Trần nhanh chóng quay đầu lại, còn chưa kịp ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt nàng chính là một người toàn thân đỏ rực, không cần nghĩ cũng biết được là người nào, người đứng bên cạnh nàng chỉ có thể là Sở Dạ Phong! Trời ạ! Người nào có thể nói cho nàng biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cho thời gian quay ngược lại hay không, nàng thật sự không biết thời đại này ‘ biến thái ’ lại thịnh hành như vậy.

"Tại sao lại là ngươi?" Lăng Tuyệt Trần nhìn nghiêng khuôn mặt của Sở Dạ Phong, nói thật thì nàng phản ứng như vậy cũng chỉ là theo bản năng mà thôi. 

Vẻ mặt Sở Dạ Phong vốn dĩ thản nhiên không chút gợn sóng nhưng vừa nghe nàng nói vậy gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, quay đầu nhìn nàng một cái: "Ngươi hi vọng ta là ai? Là Lôi Hỏa sao?" Khi nói chuyện khóe miệng hắn không ngừng nhếch lên, giống như những chuyện này đều không liên quan tới hắn. 

Nhìn thấy thái độ của Sở Dạ Phong, dù là người hiểu rõ hắn đến mấy đi nữa cũng phải kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất. Phải biết rằng nếu là ngày trước, một người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như hắn nhất định sẽ đem người nào dám làm như vậy ngũ mã phanh thây, cái tên tiểu tử này thực sự là chưa bao giờ tới gần nữ sắc, cho tới hôm nay cũng đã hai mươi tuổi, mặc dù bên cạnh có vô số  đại mỹ nữ muốn lấy lòng hắn nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến hắn. Điều này đã từng khiến cho một đám bạn bè tốt anh em tốt như bọn họ đều hoài nghi có phải Sở Dạ Phong không bình thường hay không. 

Có thể nói, ngoại trừ Lăng Tuyệt Trần, hầu hết mọi người đều hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Dạ Phong, chỉ cần là nam nhân thì nhất định sắc mặt sẽ không thể nào tốt hơn được, chẳng lẽ sức hấp dẫn của Sở Dạ Phong hắn lại thấp đến mức ấy sao?

"Ha ha ha, không có không có." Lăng Tuyệt Trần có chút cười mỉa, thật ra nàng cũng không cảm thấy chán ghét Sở Dạ Phong, thậm chí từ tận đáy lòng đã bắt đầu dần dần tiếp nhận hắn. Ánh mắt khẽ chùng xuống, có né tránh có bi thương, đối mặt với Sở Dạ Phong nàng vẫn luôn không có cách nào giữ được bình tĩnh, nàng sợ càng đến gần hắn sẽ lại càng lún vào sâu hơn, nàng không muốn bỏ lỡ một người bạn tốt như vậy.

Sở Dạ Phong cũng không nói gì nữa, chỉ chắp hai tay ở sau lưng rồi quay lại nhìn Lăng Tuyệt Trần, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái này của Lăng Tuyệt Trần hắn khẽ nheo mắt lại, cả người hắn tản mát ra xung quanh một cỗ hơi thở rất kỳ quái.

Lôi Hỏa bước nhanh đến phía trước, kéo Lăng Tuyệt Trần lui lại phía sau mình, thái độ nghiêm chỉnh giống như một Hộ Hoa Sứ Giả: "Sở Dạ Phong, không cho phép ngươi bắt nạt Tuyệt Trần!" Bọn họ sợ hắn. Hắn cũng không sợ, có thể tu vi của Lôi Hỏa hắn không hơn Sở Dạ Phong, thế nhưng vì nữ thần hoàn mỹ ở trong suy nghĩ của hắn, bất kể là việc gì hắn đều có thể vứt qua một bên không quan tâm tới. 

Bắt nạt? Nghe vậy khóe miệng Lăng Tuyệt Trần co rút mãnh liệt, thậm chí từ sau khi Lôi Hỏa xuất hiện, nàng cũng vẫn không thể lấy lại bình tĩnh, ai bảo vị đại công tử này làm người ta giật mình quá mức như vậy chứ. 

Sở Dạ Phong vẫn tiếp tục duy trì tầm nhìn như cũ, giống như muốn xuyên thấu qua Lôi Hỏa mà nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần vẫn im lặng không nói một lời nào đứng ở sau lưng Lôi Hỏa, đây là chứng tỏ nàng chấp nhận sự bảo vệ của Lôi Hỏa sao?

Bắc Thần Hàn, Yến Nam Hiên và Kỳ Kiếm Vũ cả ba người họ đều không nhịn được khẽ cau mày, Sở Dạ Phong càng bình tĩnh càng chứng tỏ lửa giận của hắn đang dâng trào rất mãnh liệt, lần này Lôi Hỏa tiến lên nói những lời đó, không phải là trực tiếp thêm dầu vào lửa hay sao?

Băng Dật kéo ống tay áo xuống, nét mặt của hắn bị một ít tóc  ở phía trước che đi, đứng ở ngay bên cạnh hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy được sống mũi cao thẳng của hắn. Người này dường như bất kể là lúc nào cũng đều không muốn mở miệng nói chuyện.

Bất chợt có một vật gì đó nhanh chóng bay tới, giống như ánh chớp lóe lên tia lửa phóng về phía ba người đang giằng co. 

"Cẩn thận!" Không biết là người nào trong sáu người nhóm Bắc Thần Hàn đứng ở bên kia vội vàng hét lên một tiếng.

Lôi Hỏa dường như không kịp phản ứng chỉ có thể quay đầu lại nhìn về phái nhóm người Bắc Thần Hàn, Lăng Tuyệt Trần bị hành động xoay người đột ngột này của Lôi Hỏa đụng trúng khiến nàng có chút ứng phó không kịp, thân thể thiếu chút nữa cũng không thể đứng vững mà ngã về phía sau, lúc này lại đã rơi vào một lồng ngực rắn chắc. 

Một tay ôm ngang hông của Lăng Tuyệt Trần, sau đó nhanh chóng xoay tròn lập tức đã đứng tại một vị trí khác cách chỗ lúc nãy một trượng,  thân hình di chuyển mau lẹ khiến cho người ta không thể nhìn rõ bóng dáng, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo màu đỏ kia vẽ ra đường cong đẹp mắt, lúc này màu đỏ và màu xanh dương đan vào nhau tạo thành vẻ đẹp hoàn mỹ, Lăng Tuyệt Trần đột nhiên ngẩng đầu, nhưng chạm vào trong mắt nàng lại chính là sự lo lắng còn chưa kịp che giấu, chóp mũi của hai người giống như chạm vào nhau chỉ còn lại một khoảng cách cực kỳ gần, giống như hai người đang cùng nhau múa một vũ điệu trên không trung. 

Một vật gì đó bay tới, tốc độ rất nhanh khiến cho người ta không kịp phát hiện, chỉ phát ra một tiếng vút liền đã biến mất không còn thấy nữa, tất cả mọi người đều chưa từng để ý tới một tiếng nhạc đệm nhỏ nhỏ này, bước chân của Kỳ Kiếm Vũ đang bước nhanh về phía trước cũng liền dừng lại, Bắc Thần Hàn đưa một tay ra sau lưng nắm chặt chiếc roi dài màu vàng kim, Băng Dật nửa nâng tay lên nửa nắm chặt tay lại, chiếc quạt ở trong tay Yến Nam Hiên nháy mắt đã dừng lại, Lôi Hỏa xoay người lại muốn tiến lên thêm lần nữa nhưng lần này không đợi hắn kịp bước lên một bước thì Lăng Tuyệt Trần đã bình yên nằm trong ngực Sở Dạ Phong.

Sở Dạ Phong nhìn ánh mắt Lăng Tuyệt Trần trong chốc lát đã trở nên rối loạn, ngay sau đó thân thể liền trở nên cứng rắn hơn, trong mắt thoáng hiện lên điều gì đó, tiếp tục ôm chặt Lăng Tuyệt Trần, cho đến khi hai người đã an toàn rơi xuống đất, lúc này mới buông Lăng Tuyệt Trần đang ôm chặt ở trong tay ra, khẽ tựa người vào một cây đại thụ.

Không ngờ lần đầu tiên Sở Dạ Phong hắn bị thương lại là vì một người con gái, còn là một người con gái mà hắn chỉ mới nhận thức chưa tới mười ngày. Xem ra tất cả quy tắc của hắn đã bị phá vỡ hoàn toàn. Nhưng mà, cái cảm giác gì vậy chứ, con mẹ nó thật sự là rất đau.

"Sở Dạ Phong, ngươi làm sao vậy?" Đợi người ở phía sau đứng vững trên mặt đất, Lăng Tuyệt Trần mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sở Dạ Phong,  có chút hoảng hốt lo sợ, vội vàng đỡ lấy thân thể của Sở Dạ Phong khẩn trương hỏi.

Sở Dạ Phong nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dù hắn đã cố hết sức chịu đựng đau đớn, nhưng chỉ trong nháy mắt toàn bộ sắc mặt và môi của hắn đều đã biến thành màu tím đen làm cho hắn không cách nào che giấu chuyện mình bị thương: "Thật là mất mặt, chỉ bị thương một chút như vậy thì có tính là gì!" Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, danh tiếng của hắn nhất định sẽ bị tổn hải nghiêm trọng, thật sự là không tốt. 

"Ngươi không thể bình thường một chút được sao?" Lăng Tuyệt Trần thừa nhật lúc này thật sự nàng cũng không phát hiện trong giọng nói của nàng có phần nóng nảy và run sợ, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.  

"Bản thiếu gia làm sao lại có thể dễ dàng bị thương như vậy được chứ?" Khóe miệng Sở Dạ Phong nhếch lên đang muốn đưa tay ra trêu chọc nàng một chút, không ngờ trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại sau đó gục xuống trên bả vai Lăng Tuyệt Trần, trước khi hôn mê trong đầu chỉ có một suy nghĩ: cảm giác không thể nào khống chế bản thân thật sự là quá đả thương người! 

"Sở Dạ Phong!" Lăng Tuyệt Trần sợ hãi kêu lên.

Ngay lập tức tất cả mọi người đều hồi phục tinh thần nhanh chóng chạy tới, không ngờ đập vào mắt lại chính là một mảnh máu tươi thật lớn đang chảy xuống nhỏ giọt phía trên quần áo đã bị tàn phá ở sau lưng của Sở Dạ Phong, khiến cho quần áo bằng gấm màu đỏ như lửa ở trên người hắn lại càng thêm đậm màu, đồng thời máu thịt cũng lẫn lộn không rõ, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta run sợ ở trong lòng. 

Yến Nam Hiên nhanh chóng tiến lên, một tay nhẹ nhàng kéo y phục của Sở Dạ Phong ra để kiểm tra vết thương, nhưng mà lông mày lại đã nhô lên thật cao, có thể khiến cho Sở Dạ Phong bị thương đến mức hôn mê như vậy xem ra vật đó tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng mà, lúc này điều khiến cho hắn cảm thấy hứng thú hơn lại chính là vì điều gì mà có thể khiến cho Sở Dạ Phong bỏ đi sự chừng mực vốn có, làm việc nghĩa không chùn bước vì bảo vệ Lăng Tuyệt Trần mà chấp nhận để bản thân bị thương.

"Như thế nào?" Lăng Tuyệt Trần ôm Sở Dạ Phong ở trong ngực, nhìn Yến Nam Hiên cau mày như vậy thì vội vàng hỏi thăm. 

Yến Nam Hiên không nói gì, chỉ là không có cách nào giải thích được liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần, ý tứ trong mắt làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Kỳ Kiếm Vũ tức khắc liền mất đi kiên nhẫn: "Yến Nam Hiên ngươi mau nói thật đi, Sở đại ca thế nào rồi!"

Bắc Thần Hàn cũng khẽ cau mày, ánh mắt am hiểu có chút kiêng kị liếc nhìn qua lại giữa Lăng Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong, cũng im lặng không nói gì. 

Lôi Hỏa mở miệng nhưng cũng không có nói chuyện, xoay người không thèm nhìn tới Sở Dạ Phong, mặc dù hắn cũng lo lắng, dù sao thì hắn ta cũng đã cứu Lăng Tuyệt Trần không nên không lo, đột nhiên hắn xoay người lại ngồi xổm trên mặt đất níu lấy vạt áo ở phía sau của Yến Nam Hiên: "Hắn rốt cuộc có sao không?" Hắn cũng không muốn Sở Dạ Phong gặp chuyện không may, nếu như vậy trong lòng Tuyệt Trần nhất định sẽ ân hận đến nỗi ngay cả vị trí của hắn cũng sẽ không có, cho nên Sở Dạ Phong nhất định phải không có việc gì.

Không kịp đề phòng đã bị người ta níu chặt vạt áo, Yến Nam Hiên gian nan ho khan hai tiếng, cầm chiếc quạt trong tay vỗ nhẹ vào tay Lôi Hỏa đang kéo vạt áo của hắn, cánh tay của Lôi Hỏa lập tức cảm thấy đau nhói, theo bản năng vội vàng buông lỏng sự níu kéo. 

Yến Nam Hiên ai oán liếc nhìn Lôi Hỏa: "Lôi đại thiếu gia, ngươi có thể đừng kích động như vậy có được hay không!"

"Thật xin lỗi, ta chỉ là ••••••" Trên mặt Lôi Hỏa lập tức đỏ bừng, nhưng mà nói xin lỗi như vậy thật sự là một chuyện rất ngượng ngùng. 

Yến Nam Hiên liếc mắt xem thường, một tay nhẹ nhàng vuốt qua vết thương trên phần lưng của Sở Dạ Phong, một tay để ở trước ngực vẽ ra kết ấn, vầng sáng màu trắng bao quanh Sở Dạ Phong, cho đến khi từ từ sau biến mất, lúc này hắn mới thu tay về, nhưng lo lắng hiện lên trong mắt vẫn không hề giảm bớt, lông mày nhăn lại nãy giờ vẫn chưa giãn ra, sắc mặt nặng nề.

"Hắn rốt cuộc sao rồi?" Sắc mặt Lăng Tuyệt Trần cũng không khỏi trầm trọng hơn một chút, rõ ràng nàng đã quên mất chính mình cũng có thể chữa trị. 

"Loại độc này, ta không giải được!" Đây là một câu duy nhất mà Yến Nam Hiên có thể nói ra làm cho Lăng Tuyệt Trần thật sự hốt hoảng. 

Lăng Tuyệt Trần trầm mặc, ánh mắt buông xuống nhìn hai mắt nhắm chặt của Sở Dạ Phong, lông mi cong khẽ vểnh lên đè xuống một loạt hình ảnh đang hiện lên trong đáy mắt, đó là một người hào hoa phong nhã tới cỡ nào, nhớ tới thời điểm mới quen hắn, hắn cuồng vọng như thế, không một ai có thể bì nổi, vậy mà hôm nay hắn lại dùng chính lưng hắn để ngăn cản nguy hiểm thay nàng. Bảo vệ như thế, mặc kệ trước có phải là thật lòng hay không, ít nhất hắn cũng bởi vì bảo vệ nàng mà bị thương, giống như nam tử liều lĩnh trước kia cũng có thể dũng cảm quên mình như vậy. Nàng run rẩy nâng tay lên, không tự chủ khẽ vuốt ve dung mạo tinh xảo của hắn. Da thịt trắng nõn còn muốn nhẵn nhụi hơn cả con gái, trên mặt ngay cả một cái lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.

Bất tri bất giác, nước mắt đảo quanh khóe mắt lăn dài qua cằm, rơi xuống trên mu bàn tay, cuối cùng chảy đến hầu kết lộ ra ở bên ngoài của hắn. Đến lúc này mới phát hiện, thì ra bản thân vẫn có quan tâm, thì ra bản thân vẫn còn tình cảm, thì ra bản thân nàng tin tưởng không chỉ là một người ••••••

Cho dù là ai thì cũng không nghĩ tới, Lăng Tuyệt Trần có thể khóc vì Sở Dạ Phong. Trước kia, cho dù là bị Bắc Thần Hàn vứt bỏ sau lại bị đưa cho một phong hưu thư, hình như cũng chưa từng thấy Lăng Tuyệt Trần khóc,  lúc đó vốn tưởng rằng một nữ nhân khi đã chết tâm thì mới có thể lạnh nhạt như vậy, nhưng lại chưa từng nghĩ tới thì ra nàng không hề tuyệt tình, mà là tình cảm ôn nhu của nàng đã dành cho một người khác! 

Lôi Hỏa trầm mặc, Bắc Thần Hàn khẽ nhíu mày, Yến Nam Hiên nắm chặt chiếc quạt ở trong tay, Băng Dật chỉ khẽ lắc đầu, Kỳ Kiếm Vũ thu lại nụ cười vô vị vẫn luôn xuất hiện trên mặt hắn từ trước tới nay. Bắc Thần Thư Vũ có chút lo lắng  nhìn về phía Sở Dạ Phong và Lăng Tuyệt Trần, Kỳ Nhược Tuyết cũng nhìn Lăng Tuyệt Trần, hình như đang thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Mặc Phỉ trái lại vẫn không nói gì, chỉ yên lặng chơi đùa với ngón tay của chính mình, giống như những chuyện này đều không liên quan tới nàng, thật ra thì cũng chỉ có chính bản thân nàng mới biết, lúc nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Kiếm Vũ trong đáy lòng nàng có bao nhiêu hận! Tầm mắt khẽ buông xuống liếc nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần, không cách nào che dấu được sự độc ác hiện lên trong đáy mắt.