Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 25: Khế ước: Thú Huyễn Phi Mã




Chỉ thấy Sở Dạ Phong lập tức nhảy dựng lên, sau khi đã đứng vững trên mặt đất thì liên tục vỗ hai tay của mình, vừa nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người thì ngay lập tức ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét về phía Yến Nam Hiên đứng cách đó không xa, mắt híp lại thành một đường thẳng, mang theo cảnh cáo và lửa giận, giống như muốn bắn chết Yến Nam Hiên. Nếu như ánh mắt có thể giết người như trong lời nói, thì lúc này Yến Nam Hiên nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi.

Yến Nam Hiên gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, hơi sợ hãi liếc nhìn  vẻ mặt quỷ dị của Sở Dạ Phong: "Sở đại ca, tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy." Vẻ mặt Yến Nam Hiên tràn ngập ý cười cố gắng  lấy lòng Sở Dạ Phong. Nhìn thấy Sở Dạ Phong đang từng bước một đi về phía hắn thì hắn càng thêm sợ hãi vội vàng từng bước lui về phía sau.

"Ngươi nói thử xem, huynh đệ tốt của ta!" Nhìn ánh mắt cười gian này của Sở Dạ Phong, hình như có vẻ hơi giống lúc người ta nhìn thấy cô nương xinh đẹp đầy quyến rũ trong ti vi thì liền xoa tay nắm thành quyền, sau đó nhìn cô nương kia mà cất tiếng cười gian. 

Kỳ lạ thật sự rất kỳ lạ, nếu như không phải là người hiểu rõ Sở Dạ Phong thì Lăng Tuyệt Trần thật sự rất muốn hét lên một câu: ánh mắt của ngươi thật sự rất giống sắc lang khi nhìn thấy mỹ nữ, rất biến thái!

Kỳ Kiếm Vũ nhìn vẻ mặt Lăng Tuyệt Trần kinh hãi đến nỗi cằm và mắt đều đã muốn rớt ra thì tỏ vẻ thân thiết trấn an nàng: "Yên tâm đi, Sở đại ca rất bình thường." Thật ra thì chỉ cần nhìn nét mặt của Lăng Tuyệt Trần là hắn đã đoán được nàng đang nghĩ cái gì rồi, xem ra cũng không phải là chỉ có một mình hắn là luôn đem suy nghĩ trong lòng viết rõ ở trên mặt, kia không phải là còn có một người sao. 

Nghe vậy Lăng Tuyệt Trần liền quay đầu lại nhìn mọi người, đến lúc này mới phát hiện ngoại trừ nàng hơi khiếp sợ liếc nhìn Sở Dạ Phong ra thì những người khác bao gồm cả Lôi Hỏa và Băng Dật hình như đều đã quen thuộc với tình huống này rồi, ai cũng đều tỏ ra lơ đễnh không chút quan tâm. Lần đầu tiên một người luôn thông minh như nàng lại trở nên chậm chạp trong suy nghĩ và nhận thức như thế, dường như nghĩ ra điều gì đó cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.  

"Sở đại ca, tiểu đệ đã biết sai rồi, ngài tạm thời bỏ qua cho ta đi!" Hai tay Yến Nam Hiên chắp lại trước ngực thành khẩn cầu xin, bước chân vẫn tiếp tục lui về phía sau.

Nhìn thấy Yến Nam Hiên mỉm cười ra sức lấy lòng, sắc mặt Sở Dạ Phong càng thêm kiên định lắc đầu không cho phép thương lượng, giơ mũi chân lên điểm nhẹ một chút, thân hình giống như một cơn gió bình thường thổi lướt qua chỉ trong nháy mắt đã đứng ở sau lưng Yến Nam Hiên, khiến cho Yến Nam Hiên không kịp thu hồi bước chân, cứ như vậy mà ‘ tự mình chui đầu vào lưới, ôm ấp yêu thương ’ trong lồng ngực của Sở Dạ Phong. 

Yến Nam Hiên đang muốn xoay người trốn đi thì phát hiện hắn hoàn toàn không thể động đậy được nữa, lập tức trong lòng hơi hoảng sợ, mặt méo xệch: "Sở đại ca, ta có thể giải thích, quả thật ta không nên đem ngươi đặt ở trên mặt đất phía dưới tàng cây, nhưng vì nóng lòng muốn cứu người mà nơi này lại là vùng đất hoang vu nên không thể làm khác được, đây thật sự là bất đắc dĩ mà thôi."

Sở Dạ Phong nhíu mày, thừa dịp lúc Yến Nam Hiên còn đang say sưa nói những lời này thì cả người hắn đã di chuyển đứng ở trước mặt Yến Nam Hiên. Lúc này, hắn đã thay một bộ quần áo khác sạch sẽ hơn, vẫn là kiểu dáng và màu đỏ rực giống như bộ quần áo cũ, nhìn qua chỉ cảm thấy dường như tất cả đều không có gì thay đổi. Sửa lại vạt áo của mình thật cẩn thận, kéo vài sợi tóc rơi lộn xộn trước mặt vén ra sau lưng, cho đến khi hoàn toàn khôi phục lại tác phong nhanh nhẹn như lúc trước, dáng vẻ ngàn năm như một, lúc này mới thoải mái nở nụ cười: "Cũng may là ta mang theo quần áo, nếu không hình tượng thiên thần hoàn mỹ của ta chẳng phải là sẽ bị người hoàn toàn hủy hoại hết rồi hay sao?!"

Nghe xong những lời này, mọi người lập tức hóa đá, gương mặt cũng trở nên cứng ngắc. Biết trước là hắn nghiện sạch sẽ hơn nữa còn là cực kỳ nghiện sạch sẽ, nhưng mà bắt đầu từ lúc nào hắn lại trở nên tự luyến và cuồng vọng như thế chứ. 

Mặc dù lời nói của Sở Dạ Phong đầy kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng trong miệng hắn vẫn còn lưu lại một ít vị tanh ngọt ngai ngái khiến cho hắn không thể nào xem nhẹ, hắn đương nhiên biết rõ mùi vị của vật đang chảy xuống trong cổ họng, đây là máu, là máu tươi của con người, hắn làm sao có thể không biết chứ? Chỉ có điều hắn không biết đây là máu của ai? Ánh mắt hắn quét qua một vòng, tầm mắt vẫn như lúc trước dừng lại trên người một cô gái toàn thân lạnh nhạt, dường như có một cái gì đó ở sâu bên trong luôn dẫn dắt hắn, dẫn dắt hắn tìm ra bóng tối bị che giấu ở nơi sâu nhất ••••••

Đột nhiên, một âm thanh xa lạ truyền vào trong tai của mọi người, đoàn người nhanh chóng tập trung lại một chỗ, cảnh giác đưa mắt xem xét kỹ lưỡng bốn phía. Bọn họ vẫn còn nhớ những lời nam nhân kia đã nói, ma thú ở nời này rất hung ác.

‘ Ngao ưmh ••••••’

Đột nhiên có một loại âm thanh rất kỳ quái từ bầu trời truyền tới lập tức âm thanh này bị cây khô ngăn cản chặt chẽ ở ngoài, trên bầu trời xuất hiện thứ gì đó mà bọn họ hoàn toàn không thấy rõ, nơi này chỉ có ma thú, vậy vật đang tới kia là loại ma thú như thế nào đây?

‘ NGAO...OOO ’••••••

Tại thời điểm mọi người còn đang nghi hoặc không ngừng, thì loại âm thanh kỳ quái này giống như chỉ trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh bọn hắn, nhưng tại sao bọn họ lại không thấy con ma thú nào hết vậy. Lăng Tuyệt Trần đánh giá chung quanh một lượt, ở cách đó không xa trên mặt đất ẩm ướt đột nhiên có một phần nhỏ bị lún xuống, đây rồi, chính là chỗ này.

Đột nhiên, hình như có rất nhiều Băng Kiếm nhỏ đồng loạt đánh úp về phía mảnh đất trống kia, con ma thú này dường như chỉ hơi nghiêng thân hình một chút thì đã có thể tránh thoát một loạt Băng Kiếm đánh tới, chỉ là lần này vừa mới khẽ động một chút thì thân hình cũng đã từ từ hiện ra.

Trước hết là tứ chi mọc ra, tứ chi trắng như tuyết đứng vững trên mặt đất, tiếp theo là bề ngoài có vẻ giống như một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, lại thêm một đôi cánh cũng đồng dạng một màu trắng như tuyết, cuối cùng hiện rõ hình dáng bề ngoài giống như con lừa đầu thì lại y hết con ngựa. Cho nên có thể sẽ là Phi Mã? Mọi người kinh hãi, Thú Huyễn Phi Mã!

Chỉ thấy Thú Phi Mã dường như đã mất đi sự ôn hòa dễ bảo của ngày xưa, nó ngước đầu lên để lộ con ngươi khát máu không ngừng quét về phía mọi người, giống như đối diện với nó lúc này chính là kẻ xâm lăng. Móng vuốt ở phía sau không ngừng di chuyển trên mặt đất mỗi lần nhấc lên liền thấy đầy đất cát bụi bặm. Lăng Tuyệt Trần thấy vậy cũng không lo lắng tìm kế sách ứng phó, nhìn như vậy nhiều lắm thì cũng chỉ cùng một cấp bậc với Tiểu Bạch mà thôi, đến lúc đó hai bên giao đấu cũng chưa chắc sẽ thua.

Giống như muốn chứng thực suy nghĩ của nàng, Tiểu Bạch nãy giờ vẫn chưa có hiện thân còn đang lười biếng đứng ở bên cạnh chân Lăng Tuyệt Trần đến lúc này dường như có vẻ hơi hưng phấn. Ôi chao, tính tới nay cũng đã rất lâu rồi hắn vẫn chưa từng thử qua bản lĩnh oai phong của Thần Thú sáu sao, cho nên hôm nay hắn nhất định phải làm cho những người dám có chủ ý muốn đả thương chủ nhân phải nhìn rõ một chút để còn biết là bên cạnh chủ nhân cũng có cao thủ.

Tiểu Bạch lắc lắc đầu, trên người bắt đầu tỏa ra ánh sáng, điều này chứng tỏ hắn đang muốn khôi phục lại bản lĩnh và thân hình như lúc đầu. Kỳ Kiếm Vũ đang đứng ở một bên đến lúc này mới hồi hồn, nhanh chóng vung tay lên: "Tiểu Bạch, lần này chúng ta tới đây chính là vì ma thú đấy, ta muốn có Thú Huyễn Phi Mã này!" Trên mặt và trong con ngươi của hắn hiện lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, còn có ý định muốn liều tời cùng. 

Lăng Tuyệt Trần liếc mắt nhìn Tiểu Bạch đang hào hứng bừng bừng, Tiểu Bạch vừa thấy ánh mắt của Lăng Tuyệt Trần liền cố nén ủy khuất, ánh mắt ai oán nhìn Lăng Tuyệt Trần giả vờ đáng thương: chủ nhân, ta muốn chiến đấu thực tế, ta muốn xem thử lực chiến đấu của ta như thế nào! Bất luận thực lực của ta có cao bao nhiêu đi nữa, thì cũng cần phải có kinh nghiệm để thăng cấp và củng cố lực chiến đấu. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của chủ nhân, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhảy vào trong lòng của Lăng Tuyệt Trần. Chủ nhân trước giờ không thích nhiều lời nói một là một, điều này nó vẫn luôn nhớ rõ.

Lăng Tuyệt Trần khẽ lắc đầu, tự nhiên vuốt ve bộ lông của Tiểu Bạch: Yên tâm, nơi này lớn như vậy, sẽ có cơ hội cho ngươi chiến đấu thực tế.

Kỳ Kiếm Vũ nhét vạt áo vào trong đai lưng, sau đó bước nhanh tới phía trước đứng đối diện song song với Thú Phi Mã kia, con ma thú này hắn càng xem lại càng thấy thích, cho nên nhất định phải thu phục nó mới được. 

Hình như ma thú cũng hiểu ý đồ của hắn. 

Biết mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, đôi cánh ở phía sau khuôn mặt lập tức vỗ mạnh sau đó bay lên trời, thân hình nhanh chóng đánh úp về phía Kỳ Kiếm Vũ.

Kỳ Kiếm Vũ thu lại nụ cười trên mặt, khẽ nhíu mày, khuôn mặt nho nhỏ giống như con nít của hắn thật sự không thích hợp làm ra vẻ mặt của người từng trải dày dạn kinh nghiệm. Lùc này nhìn thấy ma thú lao tới tập kích chỉ còn cách trước mặt hắn một trượng thì Huyền khí màu xanh đậm xuất hiện bao phủ xung quanh chặt chẽ, hai tay hắn để ở trước ngực vẽ ra một cái kết ấn, sau đó hai tay hạ xuống nhanh chóng xoay tròn: "Ẩn Quang Khốn!" Ngay lập tức, Huyền khí màu lam biến mất, sau đó cả hắn và Thú Phi Mã đều bị bao vây ở trong một không gian tối đen như mực.  

Hắn rất biết cách lợi dụng sở trường của bản thân, lợi dụng Ẩn Quang Khốn để làm cho thị giác của Thú Phi Mã không thể dùng được. Khóe môi Kỳ Kiếm Vũ hơi cong lên, sau đó đứng yên tại chỗ nhìn Thú Phi Mã đang trở nên hoảng loạn vì bị mất đi ánh sáng, trên tay lập tức xuất hiện Huyền Khí màu xanh nhạt, thừa dịp lúc ma thú còn chưa kịp phản ứng liền dùng tốc độ nhanh nhất đánh úp về phía ma thú, hai chân kẹp chặt trên lưng ma thú một tay ôm lấy cổ của nó còn tay kia thì nắm chặt một túm lông trên cánh của Thú Phi Mã! Thú Phi Mã bị đau liền kêu oa oa. 

"Khà khà, nếu như ngươi không tình nguyện theo ta, ta liền lột sạch tất cả lông trên người ngươi, sau đó gọi tất cả ma thú trong Ma Khải Vụ Lâm tới xem một con Thú Huyễn Phi Mã quần áo rách rưới không đủ che thân!" Kỳ Kiếm Vũ cười gian mấy tiếng, một tay còn liên tục bứt lông của nó không ngừng.

Thú Huyễn Phi Mã điên cuồng chạy loạn trên mặt đất hi vọng có thể  hất tung cái tên tiểu tử dám bứt lông của nó té xuống đất, thế nhưng lại không hề có tác dụng, dường như chỉ càng khiến cho Kỳ Kiếm Vũ bám chặt trên người nó hơn nữa, muốn quăng đi cũng không thể quăng được. Vừa nghĩ tới những lời của Kỳ Kiếm Vũ, muốn tất cả ma thú nhìn nó với ánh mắt quái dị thì nó lại càng không cách nào chịu được, dù sao thì nó cũng là Thần Thú năm sao chứ không phải loại ma thú tầm thường, nếu để chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì có thể nói nó nhất định sẽ mất hết mặt mũi cho xem,  nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thua, nó hơi cúi đầu xuống an tĩnh thuận theo lời của hắn: "Trước tiên ngươi mau xuống đi, đừng có bứt lông của ta nữa!" Còn bứt lông nữa thì nó sẽ trở thành ma thú bị cạo sạch lông mất thôi.

Kỳ Kiếm Vũ nghe vậy thì hơi giật mình, ngay sau đó liền ôm thật chặt cổ của Thú Phi Mã la hét giống như đang ăn vạ: "Trước tiên phải lập khế ước đã, nếu không ta nhất định không thả!" Buồn cười, ngộ nhỡ hắn buông tay xong nó chạy mất thì sao.

Thú Phi Mã nghe vậy đành bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ nhắm mắt, trên trán xuất hiện một hoa văn năm sao tỏa sáng lấp lánh, Kỳ Kiếm Vũ lập tức buông hai tay ra, bởi vì khi Thần Thú ở trạng thái này sẽ không có lực công kích và không thể nhúc nhích, hắn cũng nhắm mắt lại hai tay ở trước ngực đan lại: "Lấy danh nghĩa của ta, lấy thân mày, ta lập lời thề này, trọn đời không rời!" Ngay sau đó trên đầu ngón tay hắn liền xuất hiện ánh sáng màu trắng, ánh sáng này nhanh chóng gắn kết với ấn ký năm sao trên trán Thú Phi Mã, dung hợp với nhau tại một chỗ sau đó liền biến mất trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

"Ha ha, Thú Phi Mã, ngươi thật biết nghe lời!" Kỳ Kiếm Vũ nhảy xuống khỏi lưng ngựa khẽ vuốt lông của nó, hắn không thể không cảm thán một tiếng: Thật thuận tay! Không trách được Lăng Tuyệt Trần lại luôn thích vuốt ve Tiểu Bạch như vậy.

Thú Phi Mã lập tức ngồi xổm trên mặt đất, sau đó chậm rãi bay lên giữa không trung, hình vẽ năm sao ở phía dưới khẽ tỏa sáng vây tròn xung quanh, cho đến khi vầng sáng biến mất thì Thú Phi Mã lại lần nữa trở về đứng trên mặt đất, thay đổi duy nhất chính là ở trên trán của nó xuất hiện thêm một giọt nước hình dáng giống như chiếc lông vũ màu vàng kim, vừa bị gió thổi tới thì khẽ tung bay.

"Ha ha, ngươi lên cấp!" Kỳ Kiếm Vũ kinh ngạc nhìn nó, chỉ như vậy cũng có thể lên cấp!

Thú Phi Mã hình như cũng rất kích động vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, ta lên cấp rồi!" Trời mới biết đừng nói là một người lên cấp, dù là ma thú thì lúc lên cấp cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng, nó dừng lại ở cấp năm sao đã rất lâu rồi vẫn không thể đột phá, nếu như nó biết chỉ cần như vậy cũng có thể lên cấp, nó đã sớm cùng con người lập khế ước rồi. Sau đó Thú Phi Mã có chút kìm nén ủy khuất, ai oán liếc nhìn bộ lông cánh quý giá của mình, nếu không phải vì đau lòng cho bộ lông vũ trên cánh của nó thì làm sao nó có thể lưu lạc trở thành sủng thú chứ. Chủ nhân thật là hèn hạ!

Bóng tối vây lượn xung quanh cả hai chậm rãi tản đi, mọi người nhìn thấy nụ cười trên mặt Kỳ Kiếm Vũ và vẻ mặt ai oán của Thú Phi Mã thì trong lòng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt! Tầm mắt của Thú Phi Mã nhìn tới Tiểu Bạch ở trong lòng Lăng Tuyệt Trần thì trong bụng không tránh được cảm thấy khiếp sợ, lúc nãy không chú ý, hiện tại sau khi đã thăng lên một cấp nó mới cảm nhận được sự tồn tại của Thần Thú kia, như vậy rõ ràng tu vi của con Thần Thú kia cao hơn nó khá nhiều. Hôm nay, mặc dù nó đã đạt tới cấp độ cao hơn nhưng nó vẫn không thể là đối thủ của Thần Thú Bạch Hổ. Lúc này Thú Phi Mã lại không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, mới vừa rồi thật may mắn là nó chưa có ra tay nếu không nhẹ nhất nó cũng phải bị thương mất nửa cái mạng.

_________________