Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 46: Chiến




“Cường công ra tay, sơ hở chồng chất, thế mà còn dám lấy hy sinh hộ thể cương khí làm cái giá, tăng cường công kích... Tiểu gia hỏa này đến cùng là ngốc, hay là có chỗ dựa?” Hác Liên Vũ Tử khẽ nhíu lại mày ngài, đôi mắt lành lạnh phảng phất trời xanh biển xanh, thâm thúy hư vô mờ mịt, phảng phất có từng tia nước gợn lưu chuyển, nhìn chằm chằm Trần Hạo đột nhiên lấy phương thức này ra tay.

“Muốn chết!”

Mặc Vũ Tường hét lớn một tiếng, vung chưởng lăng không đánh ra, nguyên lực mênh mông khủng bố nhất thời như là một con rồng lửa gào thét, cuồng bạo đón hướng về phía Trần Hạo không có chút phòng ngự!

“Oành...”

Làm cho mọi người khiếp sợ là Trần Hạo thế mà không né tránh, ở trước khi chưởng lực của Mặc Vũ Tường tới người, phát ra một tiếng hét lớn trầm thấp, song chưởng đột nhiên đánh ra!

Nguyên lực màu đỏ nhạt hùng hồn mênh mông, nhất thời như san núi lật biển va chạm với công kích của Mặc Vũ Tường!

“Thịch thịch thịch...”

Mặc Vũ Tường ở dưới lực phản chấn cuồng bạo, thế mà liên tục lui ba bước mới ổn định thân hình!

Nhìn Trần Hạo vốn là tốc độ cao lao về phía mình, thân hình sau khi tựa như chỉ hơi bị kiềm hãm, liền tiếp tục hướng mình lao tới, trên khuôn mặt cuồng ngạo của Mặc Vũ Tường lộ ra một chút ngưng trọng cùng khiếp sợ cực độ.

Trừ bọn người Tiêu Mai cá biệt, không ai nghĩ đến Trần Hạo thế mà cường hãn như vậy!

“Đã là tam phẩm võ sư rồi sao? Nguyên lực thật tinh thuần hùng hồn...” Đôi mắt Hác Liên Vũ Tử phảng phất một cái đầm xanh, tạo nên điểm điểm gợn sóng, nhìn chằm chằm Trần Hạo, thầm nghĩ.

“Hừ, không nghĩ tới ngươi lại đã tấn thăng đến tam phẩm võ sư, cũng thật sự là giấu sâu... Chẳng qua, vậy đã đủ sao? Hừ!”

Sau khiếp sợ ngắn ngủi, một chiêu bị Trần Hạo đẩy lui, cảm giác mặt mũi mất hết, Mặc Vũ Tường tức giận nói.

“Cự Lãng Ngũ Điệp Chưởng!”

Sau khi hét lớn một tiếng, thu hồi lòng xem nhẹ, Mặc Vũ Tường đột nhiên tả chưởng đánh ra, hữu chưởng nhanh chóng theo lên, lập tức tả chưởng lùi về, lại thêm ở trên hữu chưởng, trong phút chốc, hai tay giống như hóa thành hư ảo, tốc độ nhanh làm cho người ta căn bản thấy không rõ, liên hoàn năm chưởng, tựa như chín cơn sóng to kinh thiên, sóng sau đè sóng trước, từng cơn sóng chồng chất, đón hướng về phía Trần Hạo!

“Tốt!”

Trong đám người nhất thời truyền đến từng tiếng cổ vũ, nhất là những đệ tử Mặc gia đang xem cuộc chiến kia, càng là hai mắt tỏa sáng. Không hề nghi ngờ, Mặc Vũ Tường đã đem lục cấp tuyệt học Điệp Lãng Chưởng của Mặc gia tu luyện đến cảnh giới hoàn mỹ cấp bậc võ sư, bằng vào tốc độ kinh người, năm chưởng chồng chất, lực lượng ước chừng so với đơn chưởng cường hãn hơn bốn năm lần!

Nhìn thấy công kích cường hãn như thế, ánh mắt Trần Hạo đột nhiên co rụt lại, trên khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ nhất thời bộc phát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo vô cùng!

“Oành oành!”

Hai tiếng nổ từ dưới chân Trần Hạo bùng nổ, vốn là tốc độ kinh người, hắn thế mà ở nháy mắt tăng tốc lần nữa!

Chiến!

Chiến ý tiềm tàng ở trong xương cốt Trần Hạo không kiêng nể gì bùng nổ! Vốn hắn muốn ở trước khi gặp được Tiêu Cát Hàn tận lực thu mình, bởi vì Hác Liên Vũ Tử, đã nhất định không thể thu mình nữa. Một khi đã như vậy, nào cần áp chế chiến ý trong lòng?

Chiến!

Nhẹ nhàng vui vẻ chiến!

Không kiêng nể gì chiến!

“Hô...”

Giờ khắc này, một khắc Trần Hạo buông ra thể xác và tinh thần quyết định điên cuồng chiến một trận, một cỗ khí thế ngạo thị thiên hạ, thế mà từ trên khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ kia của hắn sinh ra, đôi mắt kiên định, vẻ mặt lạnh lẽo, phối hợp khí thế không chỗ nào ngăn cản kia của hắn, lần đầu tiên làm cho Hác Liên Vũ Tử trừng lớn đôi mắt tuyệt đẹp!

Đối mặt công kích cường hãn lục cấp công pháp Điệp Lãng Chưởng của Mặc Vũ Tường, mọi người đều cho rằng Trần Hạo sẽ lựa chọn tạm lánh mũi nhọn của nó, nhưng giờ khắc này, bọn họ lại bỗng nhiên cảm thấy, mình đã quá xem nhẹ Trần Hạo...

“Hây!”

Khi công kích khủng bố của Mặc Vũ Tường trong nháy mắt đã tới trước ngực, Trần Hạo hét lớn một tiếng, hóa chưởng thành quyền!

“Oành oành oành...”

Liên tiếp dày đặc, tiếng nổ khủng bố lấy tần suất kinh người vang vọng ở trong tai mọi người, ra ngoài mọi người đoán trước là, tan tác trong tưởng tượng thế mà chưa xuất hiện, Trần Hạo không thi triển bất cứ tuyệt học nào, chỉ bằng vào trụ cột quyền pháp đơn giản nhất, nhưng tốc độ ra quyền, thế mà làm cho người ta chỉ nhìn thấy một mảng quyền ảnh, chỉ có tiếng nổ dày đặc kia mới làm cho mọi người ý thức được đó là tốc độ như thế nào...

Càng kinh người là, thân hình cũng không cao lớn kia của Trần Hạo, ở sau khi lóng lánh ra hộ thể cương khí rực rỡ màu đỏ nhạt, thế mà không lùi trái lại tiến, vẫn thế như chẻ tre hướng phía Mặc Vũ Tường tới gần!

“Điều này sao có thể?”

Một màn này, làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng!

Nhất là Mặc Vũ Tường đứng mũi chịu sào, càng là khiếp sợ vô cùng, nguyên lực màu đỏ nhạt rõ ràng chỉ là tam phẩm võ sư kia của Trần Hạo, thế mà hùng hồn tinh thần đến ngay cả hắn cũng sinh ra một loại cảm giác khủng bố không thể chống đỡ!

Càng làm cho hắn cảm thấy trong lòng phát lạnh, là tốc độ công kích của Trần Hạo thế mà so với Mặc gia đệ tử của hắn nổi tiếng là “nhanh” này còn nhanh hơn!

“Oành oành oành...”

Nói tới thì dài, thật ra chỉ là trong nháy mắt, hai người đã lần đầu tiên bắt đầu đánh giáp lá cà!

Trong phút chốc, tiếng quyền cước khủng bố giao nhau liền bùng nổ ra.

Mặc Vũ Tường ở dưới áp lực thật lớn, đem Mặc gia công pháp nhanh, quỷ dị phát huy đến cực hạn, nhưng Trần Hạo phảng phất chỉ biết trụ cột công pháp dùng công kích đơn giản nhất, trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, hóa mục nát thành thần kỳ làm cho công kích quỷ dị kia của Mặc Vũ Tường mất đi bất cứ hiệu quả nào!

Mọi người mở to hai mắt nhìn, trợn mắt nhìn một màn không thể tưởng tượng này, ngay cả Hác Liên Vũ Tử cũng kinh ngạc kìm lòng không được mở ra miệng nhỏ anh đào!

Không đến hai phút, một quyền đơn giản, cuồng bạo, trực tiếp của Trần Hạo, không có bất cứ hoa mỹ gì, lấy thế bẻ gãy nghiền nát, phá mở tầng tầng chưởng ảnh của Mặc Vũ Tường, bước cong, xoay eo, ra quyền liền mạch lưu loát, cùng với một tiếng quát lớn ngắn ngủi của Trần Hạo, ngay ngắn oanh kích ở trên bụng Mặc Vũ Tường!

“Oành!”

Một tiếng nổ nặng nề, Mặc Vũ Tường giống như diều đứt dây, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, liền ở trong tiếng kêu sợ hãi của đám người bay ra khỏi lôi đài!

Chung quanh lôi đài một mảng tĩnh lặng, mọi người đều ngơ ngác nhìn Trần Hạo vẫn như trước duy trì tư thế ra quyền. Giờ phút này, nắm tay hắn vẫn như cũ đang bắt đầu khởi động nguyên lực cuồng bạo, khớp hàm cắn chặt như trước, thân thể kịch liệt run run, phảng phất một quyền này ngưng tụ toàn bộ lực lượng toàn thân hắn, mà lúc này, hắn còn đắm chìm ở dưới dư vị của một quyền kinh thiên kia...

Cao thủ trọng tài của thành chủ phủ rốt cuộc phục hồi tinh thần lại đầu tiên, thanh âm mang theo một tia kích động, trầm giọng quát to: “Số bốn mươi bốn, Tiêu gia Tiêu gia Tiêu Tường Hạo, thắng!”

“Tường Hạo! Tường Hạo!”

Trong phút chốc, lấy Tiêu gia làm trung tâm, cũng nhanh chóng dẫn nổ toàn trường, bạo phát từ khi bắt đầu thi đấu tới nay, âm thanh ủng hộ hoan hô nồng đậm nhất, khủng bố nhất. Đừng nói đại nhân vật trên đài chủ tịch, chính là tuyển thủ đang ở tiểu tổ khác chiến đấu, đều khiếp sợ nhìn về phía lôi đài số bảy.

Trên khán đài Tiểu Linh Nhi cùng mấy nữ hài kích động đều nhảy dựng lên, gắt gao ôm nhau, thét chói tai tên của Trần Hạo.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tiêu Cát Yên cũng lóng lánh một tia kích động, nhưng mày ngài trong khoảng thời gian này nhíu chặt, lại chung quy không thể hoàn toàn giãn ra...

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Tiêu Cát Hàn cùng Trần Hạo, một cỗ cảm xúc vốn không nên xuất hiện, lại quá sớm xuất hiện ở trong lòng nàng, thân là hòn ngọc quý trên tay gia chủ Tiêu Đỉnh, lại là thân truyền đệ tử của Tiêu lão, nàng tự nhiên biết quyết định của Tiêu lão cùng phụ thân...

Cái quyết định này làm cho nàng mê mang, bất an, thấp thỏm...

Tựa như lúc Tiêu lão hỏi nàng hy vọng ai thắng, nàng không thể lựa chọn, bây giờ, nàng vẫn như cũ không thể lựa chọn.

Mắt Tiêu Mai trừng rất lớn, không nháy mắt nhìn thẳng Trần Hạo chậm rãi hướng nàng đi tới, ngay cả Hác Liên Vũ Tử ngồi ở hàng đầu của chỗ tuyển thủ, ánh mắt cũng theo Trần Hạo mà động...

Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt tự nhiên, giống như đối với thắng lợi vừa rồi không có bất cứ cảm giác gì.

“Sư tỷ, tỷ ánh mắt gì đấy?”

Trần Hạo sau khi trở lại trên chỗ ngồi, Tiêu Mai vẫn là gắt gao nhìn chằm chằm Trần Hạo, nhưng không nói lời nào, nhìn xa còn chưa tính, nhưng Tiêu Mai là càng nhìn càng gần, làm cho Trần Hạo cũng nhịn không được có chút đau trứng, không thể không hỏi.

“Ngươi không cảm thấy nợ sư tỷ một lời giải thích?”

“Giải thích cái gì?”

“Đệ nói sao? Đệ liền giả bộ đi, sư tỷ ta toàn tâm toàn ý làm bồi luyện đệ, đệ trái lại tốt, cùng những người khác che giấu thì thôi, còn cùng sư tỷ ta...” Tiêu Mai bĩu môi, tựa như có chút tức giận nói.

“Ặc... Cái này, sư tỷ, đệ thiệt tình không giấu tỷ cái gì... Đệ thăng cấp tam phẩm võ sư, tỷ cũng là biết, sau khi tấn thăng, chúng ta lại chưa từng thử chiêu...”

“Không đúng!” Tiêu Mai ngắt lời Trần Hạo. Hiển nhiên cũng không phải là chuyện tam phẩm võ sư.

“Được rồi, chúng ta sau khi trở về nói sau, đều đang nhìn chúng ta đấy...” Trần Hạo hạ giọng nói.

Ba trận đấu kế tiếp không có bất cứ gì trì hoãn, Hác Liên Vũ Tử cùng người khác xếp hạng thứ hai, thứ ba, đều ở trong một phút đồng hồ đã kết thúc chiến đấu, quyết ra bốn mươi cường của tiểu tổ.

Chiến đấu chán nản thực lực cách xa cũng rốt cuộc chấm dứt...

Trọng tài không chậm trễ thời gian, ở sau khi nhanh chóng hoàn thành rút thăm, liền trực tiếp bắt đầu thi đấu!

Rốt cuộc, ở lúc sắc trời sắp tối, tổng cộng năm lượt đấu loại, thập phương lôi đài, mười tiểu tổ, trước sau tuyên bố chấm dứt.

Trần Hạo lo lắng tình hình gặp phải Hác Liên Vũ Tử quá sớm cũng chưa xuất hiện, thuận lợi thăng cấp ngũ cường. Tên đệ tử thứ hai vừa mới bước vào lục phẩm võ sư kia, xui xẻo ở vào mười năm gặp phải Hác Liên Vũ Tử, không có bất cứ gì trì hoãn bị đào thải...

Cũng chính là trận chiến đấu đó, rốt cuộc làm cho Trần Hạo biết được Hác Liên Vũ Tử lợi hại!

Lục phẩm võ sư, ở dưới tay Hác Liên Vũ Tử thế mà không chống đỡ qua ba chiêu!

Hơn nữa Trần Hạo biết, nếu Hác Liên Vũ Tử muốn mà nói, hoàn toàn có thể một chiêu đem đối phương thất bại!

Một ngày thi đấu chấm dứt, mười tên đệ tử của Tiêu gia, liền chỉ còn lại có Tiêu Cát Hàn cùng Trần Hạo hai người.

Ngày mai đó là thi đấu vòng tròn của tiểu tổ ngũ cường!

Ở sau khi hội hợp cùng đệ tử Tiêu gia, Trần Hạo ở Tiêu Cát Sơn, Tiểu Linh Nhi cùng một số đệ tử Tiêu gia trong tiếng chúc mừng, hướng chỗ ở của Tiêu gia đi đến.

“Sư đệ...”

“Ừm?”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, Hác Liên Vũ Tử quả thực không phải đệ có thể chống lại, bát phẩm võ sư thật sự quá mạnh mẽ, thành tích của đệ bây giờ, đã là oanh động toàn bộ Vân Châu thành, không cần miễn cưỡng nữa... Nói như thế nào, tiểu tổ thứ hai đệ hẳn là không có bất cứ vấn đề gì nữa. Dù sao, đệ mới tu luyện nửa năm!”

Tiêu Mai nhìn Trần Hạo giống như lâm vào nhíu mày trầm tư, nhịn không được an ủi.

“Ha ha...” Nghe được Tiêu Mai nói, Trần Hạo giãn mày ra, nhếch miệng mỉm cười nói: “Sư tỷ, tỷ nghĩ nhiều rồi...”

“Ta nghĩ nhiều?”

“Hác Liên Vũ Tử quả thực rất mạnh, chẳng qua, ta cảm thấy đoàn hâm mộ của nàng càng mạnh hơn... Dựa theo tu vi của ta bây giờ, căn bản không có bất cứ phần thắng gì, mặc dù là thua cũng rất bình thường...”

“Cái gì đoàn hâm mộ?” Tiêu Mai có chút kinh ngạc nói. Tiếp xúc Trần Hạo tới nay, nàng đã nghe được vài cái danh từ mới mẻ.

“Đoàn hâm mộ, cũng chính là người ủng hộ, người sùng bái. Tỷ không thấy được, hôm nay thời điểm nàng mỗi lần lên đài, người xem có bao nhiêu là điên cuồng sao? Không nói cái này nữa, mặc kệ là thua thắng, ta hết sức chiến một trận là được!” Trần Hạo nói tới đây, bỗng nhiên như là lẩm bẩm nói: “Ài, nếu có thêm một ít linh dược cao cấp chút thì tốt...”

“A?” Tiêu Mai nhất thời kinh ngạc nói: “Sư đệ... Ngươi hẳn sẽ không là...Lại lĩnh ngộ vách ngăn nữa?”

“Hình như thế, đáng tiếc nguyên lực rèn luyện còn chưa đủ, nếu không mà nói, ta nghĩ hẳn là rất nhanh liền có thể bước vào tứ phẩm võ sư... Cho nên, tỷ đã không muốn ta giấu giếm tỷ. Ta cũng vậy ở thời điểm cùng Mặc Vũ Tường chiến đấu bắt đầu, mới bỗng nhiên lĩnh ngộ...” Trần Hạo tựa như cố ý thêm thanh âm lớn một chút.

Làm cho lỗ tai đám người Tiêu Đỉnh đi ở phía trước cũng là run lên, nhất là Tiêu Cát Hàn.

Mà Trần Hạo sau khi đem biến hóa rất nhỏ của mọi người thu vào đáy mắt, trong ánh mắt lại lóng lánh ra một chút biểu cảm vui mừng. Lần này, hắn cũng không phải nói cho Tiêu Cát Hàn nghe, mà là Tiêu Đỉnh!

Hác Liên Vũ Tử tựa như Trần Hạo nói, bây giờ chống lại nàng quả thực trên cơ bản là không có phần thắng. Bát phẩm võ sư, chính là so với Tiêu Cát Hàn mạnh hơn nhiều. Hơn nữa, Hác Liên Vũ Tử hôm nay chiến đấu, tuy không ai bức ra thực lực thật sự của nàng, nhưng trực giác sâu sắc của Trần Hạo lại cảm ứng ra, trên người Hác Liên Vũ Tử tựa như có một loại năng lượng làm cho hắn cảm thấy quen thuộc...

Loại cảm giác này rất quái lạ, nhưng tồn tại chân thật. Cụ thể là năng lượng gì, Trần Hạo không rõ lắm, chỉ sợ chỉ có từng thật sự chiến đấu, lại bức bách Hác Liên Vũ Tử thi triển ra, mới có thể biết.

Ban đêm.

Một vầng trăng tròn treo ở phía chân trời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu nghiêng vào Vân Châu thành huyên náo, các đại tửu quán, quán trà, thanh lâu... các nơi đều là kín người hết chỗ, đều đang nói chuyện say sưa bàn luận thi đấu hôm nay. Không hề nghi ngờ, Hác Liên Vũ Tử, Hác Liên Dịch Thanh còn có Tiêu Tường Hạo, Tiêu Cát Hàn, đều là tên xuất hiện thường xuyên nhất.

Trần Hạo sau khi cơm nước xong, liền trực tiếp tiến vào phòng của mình.

Ngồi xếp bằng ở trên giường, vầng trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu nghiêng ở trên khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của hắn. Chỉ là, hắn lại chưa tu luyện, đôi mắt màu đen, ở dưới ánh trăng tản ra hào quan âm u, nhíu mày, tựa như lại lâm vào trong trầm tư, lại phảng phất đang chờ đợi cái gì...