Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 38: Phù rể cùng phù dâu (8) .




- Rất đẹp, mặc chiếc váy này vào nhìn không ra là một cô bé.

Thợ trang điểm gật đầu tán thành, ngoắc tay với Điềm Tâm:

- Tới đây chị trang điểm cho em, đảm bảo sẽ rất xinh đẹp!

-...

Điềm Tâm có chút không được tự nhiên kéo mép váy, ngập ngừng bước tới chỗ ngồi để cho thợ trang điểm bắt đầu làm việc. Ước chừng được nửa giờ sau…

- Xong rồi.

Thợ trang điểm hết sức vui vẻ nhìn thành quả, sau đó đỡ Điềm Tâm đứng dậy đi tới chiếc gương nhìn một cái. Điềm Tâm mở to đôi mắt từng bước đến gần tấm gương trước mặt, cả người liền ngây ngốc tại chỗ.

Trong gương là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi chân mày lá liễu nhàn nhạt tô điểm giản dị vẫn không giấu được vẻ rạng rỡ, lông mi đen mượt cong vút làm nổi bật đôi mắt sáng ngời như tinh tú, đôi môi nhỏ hồng thuận hơi hé mở như cánh hồng mềm mại. Thoạt nhìn, Điềm Tâm giống như búp bê tinh xảo bày trong tủ kính.

Tóc của cô tạo kiểu vô cùng đơn giản, từng lọn nhẹ nhàng vấn cao lên, trên đỉnh đầu cài một chiếc kẹp đính hạt châu, bên tai lưu lại hai sợi tóc xõa, nhìn rất đáng yêu.

- Có đẹp không?

Thợ trang điểm cười híp nhìn Điềm Tâm hỏi

- Đẹp…

Điềm Tâm gật đầu, đôi mắt ngắm mình trong gương bất giác sáng ngời.

- Nhanh lên, nhà trai đã đến, đoàn người rước dâu cũng tới rồi

Trước lầu đột nhiên vang lên tiếng pháo đùng đùng không dứt, đi cùng với tiếng động náo nhiệt ấy là tiếng bước chân lộn xộn đang tiến về.

- Cô dâu nhanh quay về phòng đi.

Người thân trong nhà không biết là ai rống lên một tiếng, Điềm Tâm lập tức tranh thủ thời gian giúp Hàn Ngọc Oánh ôm lấy áo cưới, vội vàng trốn vào trong phòng.

Trong phòng, những người bạn khác của Hàn Ngọc Oánh đang cùng nhau bàn bạc kế hoạch thử thách chú rể, vừa lúc nghe thấy thanh âm bên ngoài liền nhanh chóng đưa Hàn Ngọc Oánh vào một căn phòng, sau đó đặt vào trong tay Điềm Tâm một tờ giấy cùng một cô gái khác trông có vẻ rất thành thục dặn đi dặn lại:

- Giao cho hai người bảo vệ cánh cửa này!

Tiếp đó chính tiếng cạch vang lên, cửa đóng lại.

Điềm Tâm cầm lấy tờ giấy, cùng đứng bên cạnh mình là một cô bạn của Hàn Ngọc Oánh, hai người bất chợt nhìn thoáng qua nhau.

- Không phải sáu giờ mới đón dâu sao?

Điềm Tâm nhìn chị gái kia giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trong phòng khách, lúc này mới năm giờ mười tám phút.

- Em gái, chắc em không biết rồi, sáu giờ đón dâu có nghĩa là sáu giờ sẽ đưa cô dâu đi, đương nhiên cũng phải đến trước một lúc.

Chị gái kia giải thích với Điềm Tâm sau đó nói tiếp:

- Lát nữa em chỉ cần bám theo bọn họ đòi tiền mừng, chuyện còn lại cứ giao cho chị!

- Được!

Điềm Tâm nhanh nhẹn gật đầu, một viên ngọc nhỏ cài trên đỉnh đầu vô tình rơi xuống. Ở ngoài kia, người nhà của Hàn Ngọc Oánh đang cùng nhau ngăn ở cửa lớn, kêu la cho phải cho tiền mừng mới có thể cho chú rể bước qua cửa. Điềm Tâm có chút tò mò nhìn bọn họ, quả nhiên một lát sau ở khe cửa lớn nhét rất nhiều tiền mừng.Tuy nói là chặn cửa nhưng kỳ thật đây là tiết mục thử thách chú rể vào trong nhà. Vì vậy không đầy một phút sau, cửa lớn trong nhà được mở rộng ra.

Chú rể mặc trên người bộ âu phục màu xám được cắt xén vừa vặn, cả người thẳng tắp thoát ra khí chất mạnh mẽ, trên tay đang cầm lấy một bó dành cho cô dâu, nét mặt không thu lại được dáng vẻ tươi cười, trầm ổn bước tới.

Ánh mắt Điềm Tâm thuận theo chú rể quay đầu nhìn người đàn ông đi phía sau, trong nháy mắt cả người liền bất động, không dứt ra được. Đi phía sau chú rể chính là phù rể, người kia mặc bộ tây trang màu đen, hình dáng hoàn mỹ quen thộc cùng gương mặt anh tuấn hiện ra. Từ trước đến nay anh luôn nghiêm túc lạnh lùng như băng, khóe môi hơi mím lại cuối cùng có vẻ giãn ra thản nhiên mỉm cười làm cho lòng của Điềm Tâm có chút giật mình.