Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 30: Buôn bán




Editor: AM

Hôm nay là một ngày đầy nắng, trấn Thanh Thuỷ vẫn náo nhiệt như trước. Rất nhiều người tụ tập ở bến tàu phía Nam.

Có vài người mới đến không hiểu rõ mọi chuyện liền hỏi người bên cạnh: "Sao thế? Sao có nhiều người như vậy!"

Người bị hỏi liền liếc mắt đánh giá người hỏi rồi nói: "Lần đầu tiên đến bến tàu à?"

Người nọ sờ đầu rồi gật gật.

"Đây là hàng bán món ăn vặt nổi tiếng nhất bến tàu chúng ta, mọi người phải xếp hàng rất lâu."

Người nọ giật mình, kinh ngạc nhìn hàng người khổng lổ, sao có thể đắt đến thế chứ? Hắn không tin cho nên cũng chen vào xếp hàng, phải đợi rất lâu mới đến lượt hắn.

"Mua bao nhiêu?" Một ca nhi thanh tú hỏi mà không ngẩng đầu lên.

"À... Bao nhiêu tiền một cái?"

"Hai văn tiền một cái."

Người nọ nhìn thấy một chậu lớn này nọ màu vàng liền do dự một lát: "Hai cái."

Tiểu ca nhi thanh tú nhanh nhẹn lấy giấy thấm dầu bao hai cái rồi đưa cho hắn: "Trả tiền bên này." Đứng bên cạnh ca nhi chính là một hán tử có dáng vẻ bên ngoài tựa tựa như hắn, thân hình cao lớn, bộ dạng cũng rất anh tuấn.

"Đi đi." Phía sau có người thúc giục.

Người nọ vội vàng đưa bốn văn tiền cho hán tử. Rời khỏi đám đông, người nọ nhanh chóng mở giấy thấm dầu ra cắn một ngụm, lập tức liền hối hận, không phải hối hần vì tiêu tiền vô ích, mà là hối hận vì sao không mua nhiều hơn hai cái, thật sự là quá ngon.

Đám đông đúng là do Chung Tử Kỳ gây nên. Hôm nay là ngày thứ ba hắn bày hàng, lúc đầu hắn muốn đến bến tàu phía Bắc xem thử, nhưng lại lo lắng khi đến đó rồi còn cần phải dung nhập với nơi đó nữa, không như bến tàu Nam, khách hàng quen thuộc của hắn đều ở đây, ngày đầu tiên khai trương đã chứng minh suy nghĩ của hắn, đối với việc hắn ngừng kinh doanh, có rất nhiều người oán giận, bây giờ tửu lâu Kim Hoa bắt đầu bán mì lạnh, tất cả mọi người đều biết hắn đã bán phương pháp mì lạnh cho tửu lâu Kim Hoa, rất nhiều người tiếc nuối, mỗi người một vị giác, bọn họ vẫn cảm thấy ca nhi trẻ tuổi này làm mì lạnh ngon hơn.

Nhưng mà không ngờ chủ quán biến mất rất nhiều ngày thế nhưng lại xuất hiện, còn đem đến một thứ ăn còn ngon hơn. Quầy hàng của Chung Tử Kỳ rất có tiếng tăm ở bến tàu Nam, điều làm người ta chú ý chính là bốn hài tử choai choai có dáng vẻ rất tốt, sau đó là thức ăn ngon, hai thứ đó kết hợp với nhau, không nổi tiếng với là lạ.

Một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh tin tức về mỹ thực của Chung Tử Kỳ đã lan truyền rất rộng rãi, rất nhiều người nghe thấy danh tiếng mà đi đến, đại đa số đều muốn nhìn một chút xem mỹ thực là thế nào, đương nhiên là kết quả cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bánh quẩy này ăn ngon muốn chết, lạnh hay nóng gì cũng ăn được, lão bản còn nói có thể để ba ngày, đừng nói chỉ có nhóm người làm công mới ăn, ngay cả mấy A mẫu trong trấn cũng đến mua vài cái về nhà cải thiện bữa ăn.

Còn nữa, Chung Tử Kỳ vừa thông báo rằng mua năm cái tặng một cái, mua mười cái tặng hai cái là mọi người lại chen lấn mà mua, ánh mắt rất nhiều người nhìn hắn như muốn nói, không phải hắn bị ngu chứ?

Đương nhiên là Chung Tử Kỳ không có ngu, bánh quẩy còn dễ kiếm tiền hơn mì lạnh, lợi nhuận rất cao, rất nhiều người mua ít nhất là ba cái, hán tử trưởng thành thì phải ăn năm cái mới chắc bụng. Ăn không hết còn có thể để dành lúc sau lại ăn, mới bán ba ngày nhưn Chung Tử Kỳ đã kiếm được rất nhiều tiên, còn có người giàu trong trấn, bọn họ mua rất nhiều, trả tiền mà không thấy tiếc, cho nên mua số lượng rất lớn.

Ngày nào Chung Tử Kỳ cũng chìm đắm trong niềm hạnh phúc kiếm tiền.

Bởi vì tin tưởng cả nhà Hoàng đại thúc mà bột ở chỗ Chung Tử Kỳ đều do Hoàng A mẫu chuẩn bị, sáng sớm mỗi ngày Chung Tử Kỳ sẽ đến đem đi, mỗi ngày ngoại trừ tiền thuê xe thì Chung Tử Kỳ còn trả thêm cho Hoàng A mẫu năm văn tiền.

Ở nơi Chung Tử Kỳ nhìn không thấy, một hán tử gầy yếu với gương mặt u ám nhìn chăm chú vào quầy hàng, một lúc sau, hắn âm trầm nói với người bên cạnh: "Dạy dỗ chúng nó một chút, để chúng nó biết, Xương Thuận chúng ta không phải là người dễ chọc, dám đùa giỡn chúng ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà."

"Này... Chỗ di thái thái đã dặn dò chúng ta nên bớt lại một chút."

Nam nhân nhíu mày: "Không sao, ngươi đi làm đi, ta là ca ca nó, ta sẽ nói với ca ca, hắn sẽ không trách tội ta."

"... Dạ."

Đương nhiên Chung Tử Kỳ không biết có người não tàn xuống tay với hắn, mà hành vi não tàn này làm đem đến biến hoá nghiêng trời lệch đất trong cuộc sống Chung Tử Kỳ.

Đương nhiên đó là chuyện sau này, lúc này người làm tâm tình Chung Tử Kỳ không tốt xuất hiện, hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Người xuất hiện trước mặt hắn đúng là người mà lâu rồi hắn không gặp -- Đại bá mẫu Lý Tú Quyên. Vừa vào trong sân liền dáo dác đánh giá bốn phía, ngẫu nhiên còn tấm tắc một tiếng, nhìn đến nỗi Chung Tử Kỳ bực bội, hắn nói bằng giọng lạnh lùng: "Ngươi tới đây làm gì?"

Lý Tú Quyên nói: "Xem ngươi nói kìa, ta có thể đến đây làm gì, đương nhiên là tới thăm ngươi."

Chung Tử Kỳ không nói gì mà chỉ cảm thấy sao cách nói chuyện này lại quen tai đến thế, à, nhớ ra rồi, lúc trước Vương Thúy Hoa đến cũng nói những lời này, đúng là không thú vị mà.

"Không phải ta nói ngươi đâu, Kỳ ca nhi, ngươi nói xem, ngươi gả cho thằng ngốc kia, ba ngày lại mặt mà ngươi cũng không về, bây giờ đã qua hơn một tháng, gia gia với nãi a mẫu của ngươi rất nhớ ngươi đó." Lý Tú Quyên suy nghĩ rồi nhả ra lời vàng ngọc.

Ba ngày lại mặt? Đó là cái quỷ gì? Chung Tử Kỳ gãi đầu, không ai nói với hắn ba ngày lại mặt là cái gì. Này cũng không thể trách hắn không biết, thân là người đàn ông của thế kỷ mới, hắn thật sự không hiểu mấy cái quy củ này, hắn vừa đến thế giới này đã ồn ào với nhà mình, sau đó lại đến ồn ào với nhà Triệu Chính An, cũng không có hàng xóm thân thiết nói với hắn, sao hắn biết được, đương nhiên cho dù có biết, hắn cũng không muốn đi.

"Trách ta? Sao ta lại cảm thấy các ngươi muốn bán ta đi rồi cả đời không qua lại với nhau mới đúng mà?" Chung Tử Kỳ cười giả tạo, trong mắt là vẻ khinh thường.

"Lời này của Kỳ ca nhi không đúng rồi, cái gì mà bán chứ, ta là tìm nhà tốt cho ngươi, ngươi xem ngày hôm nay ngươi hạnh phúc thế nào kìa, bây giờ định trở mặt à!" Đạo hạnh của Lý Tú Quyên còn cao hơn cả Vương Thúy Hoa.

"Hả? Vậy ngươi trả một lượng bạc ngươi bán ta lại cho ta đi, đó là sính lễ của ta, cho dù ngươi là bà mối cũng phải đưa cho ta một nửa." Chung Tử Kỳ nói.

"Cái gì mà tiền bạc chứ, lúc a phụ a mẫu ngươi mất, trong trong ngoài ngoài, tiệc rượu khách khứa đều là ta thu xếp, Kỳ ca nhi không thể làm bạch nhãn lang đâu."

"À, nếu ngươi đã nói như vậy thì chúng ta tính toán sòng phẳng đi, lúc phụ mẫu ta còn sống, tiền chi tiêu trong nhà đều do phụ thân ta làm công kiếm được, đừng nói đến mấy mẫu đất kia, lúc bán nó ta còn chưa nhìn thấy một đồng tiền nào đâu, căn nhà mà ngươi đang ở cũng là của phụ thân ta, ngươi nói ngươi đã đối xử tốt với ta như thế, các ngươi không thẹn với lòng sao, không sợ a phụ a mẫu ta tìm đến ngươi mỗi tối sao?" Chung Tử Kỳ đe doạ.

Lý Tú Quyên rùng mình.

Ở cổ đại rất mê tín, cho nên vừa nghe thấy Chung Tử Kỳ nói thì Lý Tú Quyên liền sợ hãi, nhưng không thể nào kêu hắn phun tiền bạc ra được, hắn cứng cổ nói: "Thằng nhãi nhà ngươi có thể nói bậy bạ mê hoặc người khác, hừ, ta chờ xem." Lý Tú Quyên nói xong liền xoay người bước đi, không có cách nào, ai kêu hắn đuối lý.

Về đến nhà, Chung Trấn Bình chạy ra hỏi: "Thế nào?"

Lý Tú Quyên lắc đầu, ngồi xuống uống một ngụm nước, tức giận nói: "Tiểu tử này, không biết bao giờ đã trở nên sắc bén như vậy, còn để ý đến tiền sính lễ, sao ta có thể cho hắn!"

Chung Trấn Bình cũng gật đầu: "Vậy hắn có nói sẽ về không?"

"Vẫn chưa, nếu không thì ngươi đi thử xem? Tiểu tử này, nếu không phải để ý đến tiền bạc của hắn, ai thèm để ý đến hắn chứ." Lý Tú Quyên không kiên nhẫn nói.

Mấy ngày trước người trong thôn đồn đãi rằng việc buôn bán của Chung Tử Kỳ sa sút, hắn đã vui vẻ rất lâu, không ngờ chưa được bao lâu lại truyền ra rằng Chung Tử Kỳ thay đổi việc buôn bán, còn bán được hơn lúc trước, so với a phụ hắn còn lợi hại hơn, kiếm được rất nhiều tiền, lúc này bọn họ mới đứng ngồi không yên.

Nhưng mà bọn họ đã suy nghĩ rất tốt, Chung Tử Kỳ chính là người nhà họ Chung, bây giờ gả cho một thằng ngốc, chẳng phải cần bọn họ làm chỗ dựa hay sao? Không có nương gia làm chỗ dựa thì sẽ không được mọi người tôn trọng.

Bên này, Chung Tử Kỳ đóng cửa lại, nhìn thấy Triệu Chính An đang đùa giỡn với Đại Hắc và Tiểu Hắc, hắn nghĩ, hắn chưa đoạn tuyệt quan hệ với Chung gia, cho nên hắn không thể không đến, nếu không người ta sẽ nói hắn bất hiếu, tuy hắn không quan tâm, nhưng lời đồn đãi cũng rất phiền.

Xem ra ngày nào đó hắn phải mang theo vài thứ về nhà, ý đồ của Lý Tú Quyên rất rõ ràng, trong lòng hắn cũng có tính toán, hắn về trên danh nghĩ là thăm gia gia và nãi a mẫu, còn một nhà đại bá thì có thể không nhìn đến, dù sao thì hắn cũng là ca nhi đã gả ra ngoài, hắn không có nghĩa vụ phải nuôi gia gia và nãi a mẫu của mình, huống chi cả nhà đó còn làm ra chuyện như thế, mọi người trong thôn đều biết, hắn qua thăm là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.