Ngày Về

Chương 11




Ngày hôm đó, cuộc họp giao ban kết thúc sơm, Tổng giám đốc bỗng nhiên thông báo là sẽ tổ chức một buổi liên hoan toàn bộ quản lý Cảnh Mạn.

Thường thì Tổng giám đốc không bao giờ giao thiệp quá sâu với cấp dưới, mấy chuyện liên hoan này nọ cũng chỉ tham gia mỗi năm một lần vào dịp cuối năm. Lần này lại chủ động mời liên hoan khiến mấy vị quản lý ngơ ngác nhìn nhau.

Ngay sau đó lại nghe ông tuyên bố: "Tôi đã làm việc xong với Tổng bộ, sau khi hoàn thành công việc quý này, sẽ từ chức Tổng giám đốc."

Trong phòng họp xôn xao. Chỉ có Khang Thần là điềm tĩnh nhấp từng ngụm nước, mỉm cười không nói gì.

Tin từ chức rất nhanh đã lan truyền ra khắp công ty. Thời điểm ăn trưa, tất cả mấy người quản lý đều không hẹn mà chạy trốn mất dạng, duy chỉ có Đỗ Nhược Hành anh dũng tới căn tin ăn trưa, vì vậy lập tức bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh. Uông Phỉ Phỉ nắm chặt bả vai của cô không buông tay: "Chị Nhược Hành, nghe nói Tổng giám đốc vội vã từ chức? Nghe nói là vật hy sinh của mấy vị cao cấp trong tập đoàn? Có phải như vậy hay không?"

Đỗ Nhược Hành không biết nên khóc hay cười đáp: "Em lấy nội dung vở kịch này từ đâu ra đấy?"

"Không chừng chính là thật. Cả sáng nay, tất cả nhân viên đều nói chuyện này, sau khi tổng hợp tất cả nguồn tin thì đưa ra kết luận cuối cùng như vậy đấy." Uông Phỉ Phỉ hạ thấp giọng nói bên tai cô: "Hơn nữa còn có người nói, Tổng giám đốc kế nhiệm không phải ai khác chính là Khang Thần, Khang quản lý của chúng ta!"

". . . . . ."

"Vốn hồi xưa đã có lời đồn anh ấy là đại công tử con nhà quyền quý thích hương vị mới lạ cho cuộc sống mới rời khỏi gia đình thử nghiệm cuộc sống, hai ngày trước lại còn có nguồn tin chính xác nói Khang Thần vốn là Nhị công tử của một vị quản lý cao cấp trong Hội đồng quản trị, được gia đình mình phái tới để xem xét tình hình của khách sạn. Tối hôm qua còn có người nhìn thấy Khang quản lý ra vào phòng của mấy vị khách VIP đến từ thành phố T. Chị cũng biết đấy, tổng bộ của chúng ta vốn ở thành phố T!" Uông Phỉ Phỉ càng nói càng kích động, "Nghe nói vốn là Tổng giám đốc cũng không muốn về hưu sớm như vậy, trên thực tế là bị bên trên chèn ép nha!"

Đỗ Nhược Hành cẩn thận bóc vỏ từng con tôm, tránh nước bắn vào quần áo: "Vậy a!"
Uông Phỉ Phỉ thất vọng: "Sao chị lại có phản ứng như vậy chứ? Em đã cho chị bao nhiêu tin tức như thế, chị cũng phải nói lại vài điều chị biết chứ."

Đỗ Nhược Hành dùng vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đáng tiếc thật, thực sự chị chả có thông tin gì Phỉ Phỉ à. Mà chị hỏi thật, bát quái có gì vui?"

Uông Phỉ Phỉ mặt mày hớn hở đang muốn nói tiếp gì đó, đây chính là tin tức mới nhất, thật sự rất kinh hoàng, vừa nói vừa cười, lặp đi lặp lại từ rất kinh hoàng không dưới mười lần. Nhưng khi thấy có người tiến tới từ đằng xa, lại yên lặng ngậm miệng. Đỗ Nhược Hành đang nghển cổ chờ đợi: "Đang nói hăng sao lại tắt đài như vậy?" Nói xong quay lại nhìn theo tầm mắt của Uông Phỉ Phỉ thì thấy Khang Thần đang đi tới bèn hỏi: “Sao anh lại dũng cảm xông vào đây?”

Khang Thần dùng vẻ mặt vô hại nói: "Vốn là không định vào đây nhưng mà đi ngang cửa thấy cô bị tầng tầng lớp lớp vây quanh, cảm thấy thật đáng thương nên tới đây xem một chút."

". . . . . ."

Khang Thần cười hỏi: "Đến tột cùng mọi người đang nói những gì? Tiếp tục đi, tôi cũng muốn nghe."

Đỗ Nhược Hành đã xong bữa, lau khóe miệng một cái, mở miệng: "Nói anh vốn là Nhị công tử của một vị quản lý cao cấp trong Hội đồng quản trị, mai này sẽ tiếp quản vị trí Tổng giám đốc. Bọn họ hỏi tôi đây có phải là sự thật hay không."

Khang Thần ồ một tiếng, thong thả ung dung nói: "Vậy nếu là thật, mọi người tính như thế nào đây?"

Nếu như bình thường, khi được hỏi những câu hỏi như vậy, Khang Thần sẽ khéo léo hướng câu chuyện sang vấn đề khác, nhưng bây giờ lại trả lời như vậy, có thể nói là ngầm đồng ý. Uông Phỉ Phỉ mắt tròn xoe không ngậm miệng được, cả phòng ăn bỗng lặng ngắt như tờ trong nháy mắt, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Khang Thần.

Chỉ có Đỗ Nhược Hành bình tĩnh nói: "Thật ra thì mọi người đều nghĩ những điều tương đối thực tế, chính là nếu thật sự anh nhậm chức, tiền lương của nhân viên có tăng không?"

Khang Thần nhếch khóe miệng khẽ cười, ra điều kiện: "Nếu như năm nay doanh thu của khách sạn đứng đầu thành phố thì cuối năm ắt có thưởng."

Uông Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng mà nói thầm một câu: "Quả nhiên thăng chức thì thái độ lập tức thay đổi, chuyện đời vốn như thế."

"Uông Phỉ Phỉ, cô đang nói gì đấy?"

Người bị điểm tên lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: "Tôi chỉ muốn hỏi Khang quản lý, cuối năm sẽ thưởng như thế nào? Nửa năm tiền lương được không?"

Khang Thần chống cằm cười như không cười: "Nếu cô xin vào chân cắt giảm biên chế, tôi sẽ cho cô nửa năm tiền lương, được không?"

Đợi hai người ra khỏi căn tin, Khang Thần đi bên cạnh Đỗ Nhược Hành, muốn nói cái gì đó sau lại thôi. Đỗ Nhược Hành không nhịn được dừng lại nhìn chằm chằm Khang Thần, anh ta ấp úng nói: "Tôi không có ý muốn giấu cô đâu."

Đỗ Nhược Hành ồ một tiếng: "Tôi thông cảm mà."

". . . Cuối cùng cũng có thể nói sự thật với cô, tôi đúng là Nhị công tử của Khang gia, có không ít cổ phần trong tập đoàn, nhưng sự thật là tôi và ba tôi tính cách không hợp, cãi nhau nên bị ba tôi đuổi ra khỏi nhà. Còn vụ nhậm chức tôi còn chưa rõ thực hư như thế nào đây."

Đỗ Nhược Hành ừ một tiếng đáp: "Hiểu rõ."

Khang Thần thấy thái độ của cô như vậy, chợt hiểu ra: "Không phải là cô đã sớm đoán ra đấy chứ?"

"Cũng không hẳn là sớm đoán ra, mới gần đây thôi."

"Lúc nào?"

"Lúc anh nói anh là người thành phố T. Từ lúc đấy đến giờ cũng tầm mười ngày." Đỗ Nhược Hành cười dịu dàng, "Nên Tổng giám đốc tương lai, anh nên biết công tác bảo mật của tôi tương đối tốt đấy nhé."

******

Hội nghị cao cấp của thành phố T diễn ra ở khách sạn Cảnh Mạn sau hai ngày kết thúc. Đêm hôm trước, theo thông lệ từ trước đến nay sẽ có một buổi liên hoan chào khách và cảm ơn, chuẩn bị tiến hành chu đáo xong xuôi. Đến mười hai giờ trưa, Đỗ Nhược Hành xác nhận mọi công việc liên quan đến hội nghị này đã kết thúc, nhưng Uông Phỉ Phỉ lại khó xử nói: "Chỉ còn lại vị khách ở phòng 1407 chưa trả phòng. Bởi vì là khách VIP nên phục vụ cũng không dám tùy tiện thúc giục."

Đến hai giờ chiều, Đỗ Nhược Hành hỏi về tình huống này, Uông Phỉ Phỉ vẫn dùng giọng điệu khó xử nói với cô: "Vị khách đó vẫn còn chưa trả phòng."

Đỗ Nhược Hành cúp điện thoại, sau đó vào thang máy bấm tầng mười bốn, tự nhủ rằng phải bình tĩnh giải quyết vì đây là nghiệp vụ của khách sạn nhưng trong lòng lại không yên ổn nổi. Chu Yến Cầm nếu như uống rượu trộn lẫn thì sẽ rất không thoải mái, sắc mặt tái nhợt đến ghê người, có thể bị sốt cũng nên.

Cô khẽ gõ cửa phòng, không người nào đáp lại, lát sau cau mày trực tiếp cà thẻ mở cửa.

Trong phòng không có mùi rượu, cửa sổ hé mở, rèm cửa theo hoa chập chờn phiêu đãng trong gió. Chu Yến Cầm ngồi ở trên sô pha ngơ ngẩn, ngón tay đỡ trán. Nghe tiếng mở cửa, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

". . . . . ." Đỗ Nhược Hành đột nhiên cảm thấy hành động của mình có chút ngu ngốc.

Bị Chu Yến Cầm nhìn chằm chằm nên hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Hay là nói tôi sợ anh chết ở trong phòng nên vội vã chạy đến xem thử?

Chu Yến Cầm cuối cùng mở miệng trước: "Có chuyện gì vậy?"

Đỗ Nhược Hành cứng rắn đáp lại: "Bây giờ đã là hai giờ chiều, anh lập tức phải làm thủ tục trả phòng."

Chu Yến Cầm đáp: "Ngay lập tức xong."

Đỗ Nhược Hành không nói một lời đi ra ngoài, Chu Yến Cầm lại gọi một tiếng: “Nhược Hành!”

Đã rất lâu rồi anh ta không gọi cô một cách thân thiết như vậy. Cô không cho phép. Mỗi lần anh ta gọi cô thân mật như vậy, cô nhất định sẽ trở mặt.

Đỗ Nhược Hành cứng đờ người, một lúc lâu mới xoay đầu lại. Chu Yến Cầm nhìn cô với ánh mắt phức tạp, nhưng giọng nói rất dịu dàng: "Em xem xem, nếu từ nay về sau Đề Đề sống cùng với em thì như thế nào? Anh biết là em không nỡ bỏ con bé."