Ngày Về

Chương 12-2




Chu Yến Cầm trở lại công ty, đem nhân viên quay đến độ không ai thở nổi, đến gần tối rốt cuộc sắc mặt ông chủ cũng đã hòa hoãn hơn. Trương Nhã Nhiên ôm đống tài liệu văn bản đã được ký, trước khi rời phòng làm việc còn bị giao phó công việc: "Gọi điện thoại cho Lam Ngọc Nhu, hẹn tối nay cùng ăn cơm."

Lam Ngọc Nhu nhận được điện thoại của Trương Nhã Nhiên thực sự cảm thấy bất ngờ. cô biết hôm nay Chu Yến Cầm trở về thành phố T nhưng không ngờ tới việc mình là người được anh ấy gọi gặp mặt đầu tiên. Kinh ngạc bất ngờ gì thì cũng để qua một bên, cô còn phải tỉ mỉ trang điểm chọn trang phục một phen. Sau khi chuẩn bị xong liền ra cửa chờ người, ngoài trời có chút lạnh, đợi hơn 20 phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe của Chu Yến Cầm chậm rãi tiến tới.

Lam Ngọc Nhu vào xe, nhưng Chu Yến Cầm không chào hỏi gì. Đối với nụ cười ngọt ngào của cô cũng lạnh nhạt đáp trả. Rất rõ ràng có thể nhìn ra anh ấy đang không vui, Lam Ngọc Nhu rất thức thời an tĩnh lại. Một lát sau cô vẫn có chút lạnh, hắt hơi một cái, Chu Yến Cầm rốt cuộc tỉnh táo lại, thuận tay nhấn mở công tắc sưởi.

Anh nói: "Nhà hàng mới mở hôm kia em nói ở đâu?"

Đối với Lam Ngọc Nhu mà nói, Chu Yến cầm chính là đối tượng cô vừa gặp đã yêu.

Người đàn ông khiến cho ảnh hậu mới nổi, người vừa nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất vừa gặp đã yêu, nhất định cũng phải có điều kiện. Mà điều kiện của Chu Yến Cầm không chỉ dùng từ khá mà hình dung. Anh đã ly dị, trước mắt là người đàn ông độc thân trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn, gia thế hơn người còn tỏ ra rất lịch sự nhã nhặn. Điều quan trọng là đối với người khác phái mập mờ, Chu Yến Cầm cũng có thái độ lập lờ nước đôi, không hoan nghênh, cũng không khước từ. Cùng người như vậy trao đổi thì sẽ thoải mái hơn nhiều. Lúc trước, Lam Ngọc Nhu gặp Chu Yến Cầm trong một buổi liên hoan của công ty, lần đầu tiên nhìn thấy anh trái tim Lam Ngọc Nhu đã đập nhanh mấy nhịp, cô cũng rất may mắn, không mất bao nhiêu công sức đã có được số điện thoại của anh.

Hai ngày sau Lam Ngọc Nhu lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh, Trương Nhã Nhiên là người nhận máy, mấy ngày sau liền nhận được cuộc điện thoại đáp trả, nói ông chủ có thời gian, có thể cùng Lam tiểu thư dùng bữa.

Tối hôm nay là lần thứ hai Lam Ngọc Nhu được ăn cơm cùng Chu Yến Cầm. Dĩ nhiên nhà hàng mới mở rất được chỉ là cái cớ, trong bữa tiệc trao đổi tình cảm mới là mấu chốt. Nhưng hôm nay Chu Yến Cầm hiển nhiên không có tâm tình nói chuyện, ăn rất ít, hơn nữa sắc mặt trước sau vẫn không tốt. Lam Ngọc Nhu từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười tươi tắn, cố gắng nói vài chuyện thú vị hy vọng tâm trạng Chu Yến Cầm tốt lên: "Em nghe nói anh có một cô con gái rất đáng yêu."

Chu Yến Cầm từ đầu đến cuối im lặng, nghe cô nói thế rốt cuộc cũng ngước lên nhìn cô một cái: "Nghe ai nói vậy?"

Lam Ngọc Nhu không đoán nổi tâm tư của anh, thấp thỏm nói: "Lúc ấy trong tiệc rượu có người nói như vậy. Còn nói anh cực kỳ yêu thương con gái."

Một lát sau, Chu Yến Cầm ừ một tiếng, ôn hoà bỏ qua này đề tài: "Lúc ăn cơm không nói cái này."

Lam Ngọc Nhu có chút không biết làm sao. Cô thực sự không hiểu ý tứ của Chu Yến Cầm, chợt nhớ tới việc Trương Nhã Nhiên đã từng cảnh cáo không nên động vào Chu Đề, cảm thấy có phải mình lại nói sai gì không mà hơi lo lắng.

Trong phòng ănkhông khí rất nặng nề ngột ngạt, hai người đối thoại không hơn mười câu. Lam Ngọc Nhu nói nên mở rượu vang đỏ, Chu Yến Cầm lấy lý do phải lái xe mà cự tuyệt cô. Sau khi Chu Yến Cầm lái xe đưa Lam Ngọc Nhu về nhà, dừng ở dưới lầu, Lam Ngọc Nhu xuống xe nhưng không lập tức lên lầu, dùng giọng nói dịu dàng đến chảy nước hỏi Chu Yến Cầm có muốn lên phòng cô ngồi một chút hay không.

Lúc nói những lời này, Lam Ngọc Nhu khẽ cúi người xuống, mái tóc buông xuống vờn nhẹ nửa bên gò má. Lông mi thật dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ, bộ dạng có chút ngượng ngùng.

Chu Yến Cầm nhìn cô một lát. Trong bữa ăn, anh ta không để ý đến cô gái này lắm nhưng bây giờ anh lại hắn nhìn cô, rất lâu không nói gì. Chu Yến Cầm đang trầm tư, Lam Ngọc Nhu không cử động, chỉ hơi cúi đầu.

Một lát sau, Chu Yến Cầm dừng xe ở dưới lầu.

Hai người lên lầu, một trước một sau, không quá nửa bước chân. Chu Yến Cầm chỉ cần khẽ giơ tay, liền có thể với tới eo của cô. Lam Ngọc Nhu đi ở phía trước, không biết vẻ mặt Chu Yến Cầm ở phía sau như thế nào. Cuối cùng đã tới cửa, cô trấn định tinh thần mở khóa, bên trong gian phòng mờ mờ, công tắc bật đèn ở ngay bên cạnh nhưng cô không có ý định bật đèn.

Cửa bị đóng, chút ánh sáng nhẹ nhàng từ hành lang chiếu vào cũng bị chặn lại, chỉ còn màu trắng nhẹ nhàng của ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Lam Ngọc Nhu muốn cầm tay Chu Yến Cầm nên giơ tay nhẹ nhàng men theo ngón tay anh.

Chu Yến Cầm không động đậy. Có nghĩa là anh không cự tuyệt.

Lam Ngọc Nhu cành thêm can đảm, trược tiếp nắm lấy tay anh.

Lam Ngọc Nhu đã từng tìm hiểu những người trong giới về Chu Yến Cầm, có người nói cho cô biết, người đàn ông này nhìn có vẻ hào phóng lịch sự, kì thực lại đáng hận. Bên ngoài có vẻ thanh tâm quả dục, không gần sắc nữ nhưng người phụ nữ nào tiếp cận cũng không né tránh. Nhưng nếu tiếp tục gặp gỡ mới phát hiện anh ta tương đối ngạo mạn cũng như máu lạnh vô tình.

Lam Ngọc Nhu không hiểu mấy câu đánh giá đó cũng không muốn tìm hiểu quá sâu, nhưng cô cũng đã suy nghĩ con đường chinh phục người đàn ông này không phải dễ đi, tối nay chỉ coi như là khảo nghiệm đầu tiên mà thôi. Lại không ngờ do vận may của mình tốt hay ông trời thương cho sụ nỗ lực của bản thân mà cô có thể xử lý Chu Yến Cầm nhanh gọn như vậy. Lam Ngọc Nhu trước khi hành động đã chuẩn bị tâm lý mình bị cự tuyệt vậy mà kết cục lại vượt xa dự liệu.

Ngón tay Lam Ngọc Nhu lần lần đi lên, rốt cuộc cũng đụng đến cằm của Chu Yến Cầm, sau đó là sống mũi cùng khóe mắt. Dùng trọn hai tay ôm lấy khuôn mặt của anh, đỉnh đầu khẽ ngửa ra sau, tư thái dịu dàng, giống như hiến tế. Lồng ngực nóng lên, chỉ chờ Chu Yến Cầm vươn tay kéo khoá kéo.

Nhưng cô chờ thật lâu, Chu Yến Cầm cũng không động đậy. Không khí từ từ trở nên lúng túng, Lam Ngọc Nhu không biết nên làm như thế nào, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ lên, sự xấu hổ cùng tức giận khiến cô quay mặt, môi mím chặt.

Sau đó, Chu Yến Cầm bỗng nhiên kéo tay cô lại, dùng tay trực tiếp nâng cằm cô lên.

Khuôn mặt trong bóng tối chậm rãi cận kề, Lam Ngọc Nhu theo bản năng nhắm mắt lại. Không biết cách bao lâu, Lam Ngọc Nhu vẫn không cảm thấy Chu Yến Cầm tiến tới, tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, phá vỡ bầu không khí mập mờ trong phòng.

Lam Ngọc Nhu rất nhanh bị buông ra, người gọi điện tới là Chu Đề, chỉ cần nghe chuông điện thoại là biết bởi vì anh đặt nhạc chuông riêng cho số điện thoại của con gái. Thái độ của Chu Yến Cầm khác hẳn với bình thường, dịu dàng đáp lại từng câu hỏi của con gái, giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương nói ba rất nhanh sẽ về nhà. Chu Đề vẫn khó chịu hỏi rất nhanh là như thế nào, Chu Yến Cầm lập tức đáp 25 phút nữa, con có thể tính thời gian từ bây giờ.

Căn bản không có cơ hội tiếp tục, Lam Ngọc Nhu chỉ có thể thất vọng bật đèn. Nhưng cô là một người phụ nữ có tâm cơ, vẫn săn sóc thức thời tiễn Chu Yến Cầm ra cửa, dây lễ phục bị uột một nửa. Bả vai Lam Ngọc Nhu trắng như tuyết hơn nữa lại mượt mà, khiến ai cũng không thể rới mắt. Đáng tiếc Chu Yến Cầm lại không nhìn thấy. Anh đang bận về nhà kịp với thời gian hứa hẹn con gái yêu, cho nên lúc rời đi bước chân vội vã, không thèm quay đầu nhìn một cái.